Hắn mặc một thân triều phục, dung mạo mạnh mẽ nam tính.
Hắn lạnh lùng quét mắt về phía Trang Tịnh Nhàn, cầm bút lông trong tay đưa cho nàng.
"Kí rồi." Hắn lạnh lùng nói.
Trang Tịnh Nhàn đi tới, không để ý tới giọt mồ hôi rơi lăn từ trán xuống, nàng nhìn về phía đồ vật đặt trên bàn trà.
Một bức hưu thư.
Vốn dĩ vật này bản thân Tiêu Quân Hách quyết định là được, thế nhưng hắn và Trang Tịnh Nhàn là do Hoàng Đế đích thân ban hôn.
Chỉ cần Trang Tịnh Nhàn không đồng ý, cả đời này hắn cũng không thể bỏ nữ nhân này.
Trang Tịnh Nhàn nhận lấy bút lông, chấm mực như thể chuẩn bị viết.
Nhưng nàng không làm vậy, nàng đột nhiên ngẩng đầu hỏi hắn: "Trang Thư Duy ra khỏi đại lao từ lúc nào?"
Tiêu Quân Hách nhấc mí mắt, đột nhiên đứng dậy, nắm lấy cằm của nàng.
Trang Tịnh Nhàn là nữ tướng, chút đau đớn này không nhằm nhò gì. Nhưng người trước mắt là nam nhân nàng đã ái mộ nhiều năm.
Trái tim nàng như bị sâu bọ lúc nhúc cắn.
"Đúng." Hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, cắn răng nói: "Biết rồi còn không thức thời mà cút đi!"
Trang Thư Duy, là do nhị phu nhân Trang Hầu gia sinh ra.
Là muội muội Trang Tịnh Nhàn.
Hai người là thanh mai trúc mã, sau này còn có hôn ước với Tiêu Quân Hách.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra cả hai sẽ thành hôn.
Nhưng Trang Thư Duy tâm địa ác độc, năm đó đẩy mẫu thân nàng vào hồ nước, đầu đụng vào núi giả.
Đến bây giờ vẫn đang hôn mê chưa tỉnh lại.
Trang Thư Duy ác độc như vậy, vốn nên bị đẩy vào đại lao.
Nhưng mà phụ thân của nàng lại ép nàng nói dối hết lần này đến lần khác để bảo vệ Trang Thư Duy.
Nói Trang Thư Duy phải gả cho tứ Vương gia Tiêu Quân Hách đương triều, nàng ta sẽ là tứ Vương Phi tương lai.
Tiêu Quân Hách sau này cũng là người có khả năng làm Hoàng Đế nhất, muốn nàng lấy đại cục làm trọng!
Nhưng mà, Trang Thư Duy khiến mẫu thân của nàng bị thương.
Mẫu thân của nàng có khả năng sẽ không bao giờ tỉnh lại, nàng dựa vào cái gì phải đồng ý với phụ thân?
Lấy đại cục làm trọng?
Đây là chuyện cười buồn cười nhất nàng từng nghe qua.
Nàng là nữ tướng quân tiếng tăm lừng lẫy nhất đế triều, nàng tự tay đưa Trang Thư Duy vào đại lao.
Cũng đích thân xin Hoàng Đế muốn thành hôn với Tiêu Quân Hách.
Hoàng Đế khen thưởng nàng vũ dũng, tứ hoàng tứ cưới nữ tướng quân là chuyện không thể thích hợp hơn.
Kỳ thực trên phố đều truyền rằng nữ hào kiệt Trang gia từ nhỏ đã thích Tiêu Quân Hách.
Nhưng Tiêu Quân Hách lại cực kỳ hận nàng.
Hận nàng vì nhốt nữ nhân hắn yêu nhất vào đại lao.
Hận nàng vì cầu xin Hoàng Đế mối hôn sự này.
Ngày thành hôn ấy, hắn đã nói, chờ ngày Trang Thư Duy ra khỏi đại lao, hắn sẽ phế nàng.
Hôm nay, Trang Thư Duy ra ngoài.
Tiêu Quân Hách cuối cùng cũng đưa cho nàng một bức hưu thư.
Trang Tịnh Nhàn gác bút lông lại ở trên bàn trà, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mắt hắn.
Nàng cười nói: "Ta cút đi để tác thành cho các ngươi?"
Nàng vỗ tay Tiêu Quân Hách, mỗi một chữ nói ra đều có khí phách: "Ta không làm đấy."
Ánh mắt Tiêu Quân Hách trở nên đen kịt, bên trong như ẩn giấu một màn đen to lớn.
Hắn đột nhiên kéo vạt áo Trang Tịnh Nhàn, Trang Tịnh Nhàn bị hắn ấn xuống bàn trà.
Xương sườn nàng bị đập một cách tàn nhẫn trên tấm gỗ chắc chắn, nàng đau đớn hít vào một ngụm khí lạnh.
Đuôi mắt Tiêu Quân Hách ép chặt, lạnh lùng nói: "Ta cho ngươi một cơ hội, viết!"
Trang Tịnh Nhàn cười khẩy, giọng nói run lẩy bẩy.
"Ta cứ không viết, ngươi làm khó dễ được ta sao?"
Trong tay nàng cầm binh quyền, Tiêu Quân Hách có tức điên cũng không giết được nàng.
Tiêu Quân Hách thấy nàng thái độ ngoan cố, buông lỏng tay ra.
Trang Tịnh Nhàn chậm rãi đứng dậy, mỗi một cử động đều đau như là bị người khác chọc một dao vào người.
Nàng gãy xương mất.
"Văn Sơ!" Hắn quát.
Thị vệ Văn Sơ đi vào.
Hắn lạnh lùng cong khóe miệng, hạ lệnh: "Tới Trang gia, giết Quản Tư Hiền."