• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trang Tịnh Nhàn nhìn Tiêu Quân Hách, cảm thấy bản thân trở nên thật nực cười.

Nàng thích hắn nhiều năm như vậy, thích hắn như điên như dại, nhưng thật buồn cười.

Nàng đứng dậy, lướt qua hai người tiến vào Trang gia.

Nô bộc cản nàng nhưng lại không cản nổi.

Trang Tịnh Nhàn tập võ từ nhỏ, người bình thường không đánh lại nàng.

Viện tự nơi Quản Tư Hiền ở cách chính viện khá xa.

Thế nhưng điều kiện cũng không quá tệ, bởi vì Trang Tịnh Nhàn là trọng thần triều đình, rất được thánh thượng quý mến.

Nàng lại là Vương phi của Tiêu Quân Hách, mặc dù không được sủng ái, nhưng cũng không có mấy kẻ không có mắt dám đắc tội với nàng.

Trang Hầu gia tức nàng muốn chết, nhưng vẫn sắp xếp người hầu hạ cho Quản Tư Hiền tốt một chút.

Trang Tịnh Nhàn ngồi ở bên người mẫu thân, nhìn gương mặt yên bình của bà.

Sự yếu mềm trong trái tim nàng như sụp đổ, nàng rất đau lòng, cũng rất bất lực.

Quản Tư Hiền cứ ngủ như vậy, trông vô cùng đáng thương.

Bởi vì đại phu nói khả năng cả đời này bà đều không hồi tỉnh.

Cửa bị đẩy ra.

Trang Hầu gia đi vào.

"Tịnh Nhàn." Trong giọng nói ông ta khi gọi tên con gái có rất ít sự nhẹ nhàng gần gũi.

Lúc trước khi đặt tên là hi vọng nàng ngày sau trở thành cô nương yên tĩnh văn nhã, nhưng mà nàng từ nhỏ đã không giống con gái.

Trang Tịnh Nhàn chưa quay đầu lại.

Trang Hầu gia ngược lại cũng không tức giận, nói thẳng ra ý đồ của bản thân.

"Tịnh Nhàn, tứ Vương gia hắn không yêu con, chi bằng con hòa li với hắn đi."

Trang Tịnh Nhàn cười khẩy quay đầu lại, nhìn phụ thân mình như thể đang nhìn một trò cười.

"Người cũng muốn con nhường vị trí cho Trang Thư Duy sao?"

Đúng đấy, nàng đã quên, người phụ thân thương yêu nhất chính là Trang Thư Duy.

Thậm chí vì Trang Thư Duy, đến sự sống chết của mẫu thân nàng cũng không để ý.

"Thư Duy cũng đã chịu sự trừng phạt nên có, nếu con còn không tha thứ thì ra thể thống gì!"

Trang Hầu gia có suy nghĩ của riêng mình, Tiêu Quân Hách không yêu Trang Tịnh Nhàn, ngày sau nếu muốn cầu cạnh Tiêu Quân Hách, sợ là rất khó.

Thế nhưng nếu như Trang Thư Duy được gả đi thì sẽ không giống vậy.

Trang Tịnh Nhàn không nói gì cả.

Trang Hầu gia làm mặt lạnh: "Tịnh Nhàn, vi phụ không phải tới để thương lượng với con."

Trang Tịnh Nhàn kéo góc chăn cho mẫu thân, sau đó mới đứng dậy, đứng mặt đối mặt với Trang Hầu gia.

"Muốn con hòa li với Tiêu Quân Hách sao, có thể được."

Nàng rõ ràng nhìn thấy tia sáng trong mắt phụ thân.

Nàng nở nụ cười, đến gần Trang Hầu gia: "Như vậy đi, người nhấn con gái Trang Thư Duy mà người yêu thương nhất vào trong hồ nước ngay trước mặt con. Đúng rồi, phần đầu người thích đập vào chỗ nào cũng được, chỉ cần người bảo đảm nàng ta cả đời bất tỉnh, con liền hòa li với Tiêu Quân Hách."

Trang Hầu gia tức không chịu được, chỉ vào mũi Trang Tịnh Nhàn mắng nàng ác độc.

Trang Tịnh Nhàn đã sớm dự liệu được phụ thân sẽ phản ứng như thế, gọi người chuyển Quản Tư Hiền qua y quán Sở Tư Quyết mở để chăm sóc.

Dù sao, Trang Thư Duy ở Trang gia, nàng ta thâm độc như vậy, có thể tổn thương mẫu thân một lần thì sẽ có lần thứ hai.

Nàng không thể mạo hiểm như vậy.

Nhưng mà sao nàng lại tức như vậy nhỉ.

Trang Tịnh Nhàn luôn luôn là người có giận phải xả ngay, liền nhân lúc Trang Thư Duy dẫn theo tỳ nữ mua son trên đường phố, bắt nàng ta đi.

Trang Thư Duy bị Trang Tịnh Nhàn lôi vào một gian phòng trống.

Bốn phía vô cùng yên tĩnh, Trang Thư Duy sợ hãi.

Bởi vì ở đây không ai có thể tới cứu nàng ta.

Trang Tịnh Nhàn lấy dao cứa lên mặt nàng ta, nhìn đáy mắt nàng ta đầy vẻ hoảng sợ liền cười.

Thấy có vẻ đủ rồi, Trang Tịnh Nhàn mới buông tay, mặt nàng ta đã bị cứa nát.

Trang Thư Duy rít lên một tiếng, đau đớn cuộn người lại.

Nhưng như thế vẫn chưa xong, nàng ta bị Trang Tịnh Nhàn nhấn trên đất, bị đập một cách thô bạo, mãi đến tận khi nàng ta không ngóc đầu dậy đươc nữa Trang Tịnh Nhàn mới hả giận.

Trang Tịnh Nhàn phủi tay rời đi.

Nàng trở lại phòng mình bên trong phủ Vương gia.

Nàng tắm một trận đã đời thoải mái, sau đó ngủ ở trên giường.

Đột nhiên, cửa bị người đá văng từ bên ngoài.

Tiêu Quân Hách nhanh chóng đi vào, kéo nàng từ trên giường xuống, nàng cảm thấy cánh tay của chính mình dường như sắp tách rời, đau đớn bội phần.

Trang Tịnh Nhàn đoán được đã xảy ra chuyện gì, nhịn đau cười nói: "Làm sao, cục cưng của ngươi kể khổ với ngươi rồi đấy à?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK