Nhưng hắn rốt cuộc vẫn không phải đối thủ của Chiến thần triều đình Tứ Vương gia Tiêu Quân Hách.
Cả người Trang Tịnh Nhàn bị Tiêu Quân Hách giữ chặt.
Nàng ngửi thấy mùi hương trên người Tiêu Quân Hách, sự thù hận đột nhiên dâng lên trong lòng.
"Ngươi cút ngay cho ta!" Nàng gào thét.
Đôi mắt đã từng đong đầy yêu thương của nàng bây giờ chỉ còn lại nỗi căm hận.
Nàng không thể giữ bình tĩnh.
Quản Tư Hiền chết rồi, đều là do Trang Thư Duy hại, nhưng Tiêu Quân Hách lại che chở cho Trang Thư Duy.
Trang Thư Duy nhẹ nhàng ngồi trong đại lao mấy năm là được thả ra, còn nàng thì vĩnh viến mất đi mẫu thân thương yêu của mình.
Nàng làm sao có thể không hận Tiêu Quân Hách đây.
Thế nhưng nàng đã quá yếu rồi, nàng không còn sức để đẩy người đàn ông này ra.
Tiêu Quân Hách lạnh lùng ôm nàng rời đi.
Sở Tư Quyết xách kiếm đuổi theo lại bị Văn Sơ giữ chân.
Tiêu Quân Hách dẫn người vào Vương phủ.
Lồng ngực hắn đau nhói, là Trang Tịnh Nhàn cắn hắn.
Nàng dùng toàn bộ sức lực để cắn, qua lớp y phục vẫn ngửi thấy mùi máu tanh.
"Ta vẫn muốn hỏi ngươi." Tiêu Quân Hách không quan tâm hành động của nàng, hắn nhấc cằm nàng lên.
Nhìn mồ hôi lạnh trên người nàng chảy ròng ròng, gương mặt nàng xơ xác tiều tụy, hắn nói: "Hôm đó trên triều ngươi cố ý làm như vậy sao?"
Trang Tịnh Nhàn nói: "Ngươi cút đi cho ta!"
Nàng hét xong thì hoàn toàn kiệt sức.
Tiêu Quân Hách xiết chặt cằm nàng, từng câu từng câu cất lên ngột ngạt: "Ta không thích nhất dáng vẻ này của ngươi."
"Ngươi không thể nhận sai sao!"
Trang Tịnh Nhàn như nghe thấy một câu chuyện nực cười, nàng hừ một tiếng, nói: "Ngươi là cái thá gì mà ta phải nhận sai với ngươi, ngươi không thích ta thì ta sẽ chết sao?"
Nàng dùng sức đẩy Tiêu Quân Hách, không đẩy được thì bắt đầu cào mặt hắn.
Tiêu Quân Hách không ngờ nàng sẽ làm như vậy, nhất thời không đề phòng, mặt bị nàng cào một vết rướm máu.
Đôi mắt hắn âm u, đôi môi mỏng mím chặt, một lúc lâu sau hắn mới cất lời.
"Ta không sai người bắn tên làm ngươi bị thương."
Trang Tịnh Nhàn ngẩn ra, nàng biết con người Tiêu Quân Hách từ trước đến nay đều rất thẳng thắn.
Hắn cũng không chỉ vô tình với nàng một hai lần, hắn không cần thiết nói dối.
Dù sao, hắn cũng không có gì đáng sợ.
Nhưng nàng không quan tâm.
Thời hạn cho phép đã qua, Trang Tịnh Nhàn lại bị áp giải vào đại lao.
Cuối cùng thời gian bị nhốt trong lao ngục của nàng cũng kết thúc.
Hôm ấy Sở Tư Quyết tới đón nàng.
Trang Tịnh Nhàn rất hoang mang
Trước đây nàng chỉ có sức khỏe hơn người, sau đó được làm nữ tướng.
Bây giờ nàng mất đi chức quan, không thể mang binh đánh giặc, huống chi Hoàng Đế cũng sẽ không trọng dụng nàng nữa.
Trang Tịnh Nhàn bỗng nhiên nhớ lại hình ảnh trước đây Trang Hầu gia quát mắng nàng vì nàng leo tường ra ngoài chơi.
Trang Hầu gia luôn muốn có một cô con gái dịu dàng hiểu lễ nghĩa.
Trang Tịnh Nhàn lại không có dáng vẻ lí tưởng của con gái trong mắt ông ta.
Vì vậy ông rất ghét nàng vì nàng suốt ngày chỉ làm ông mất mặt.
Vốn dĩ sau này nàng trở thành nữ tướng, người người đều nói Trang gia sinh được nữ trung hào kiệt, Trang Hầu gia còn chưa tự hào được mấy năm thì xảy ra chuyện của Quản Tư Hiền.
Thanh danh của Trang Tịnh Nhàn trôi theo gió, danh tiếng Hầu gia phủ cũng theo đó mà bị ảnh hưởng.
Sở Tư Quyết luôn hành quân theo Trang Tịnh Nhàn, hắn không có chức tước gì trong triều, hiện tại Trang Tịnh Nhàn không làm việc cho triều đình nữa, hắn cũng không cần phục vụ triều đình.
Người tài trong triều, thần y trong nhân gian nhiều vô kể, thiếu một người như hắn không có vấn đề gì.
Hắn dè dặt hỏi Trang Tịnh Nhàn có muốn cùng đi với hắn không.
Trang Tịnh Nhàn ngơ ngác nhìn hắn rồi đồng ý.
Nàng không muốn ở lại chỗ này, một khắc cũng không muốn.
Nhưng vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Vốn dĩ bọn họ dự định ba ngày nữa sẽ rời khỏi kinh thành, nhưng khi chuẩn bị ra khỏi cổng thì bị giữ lại.
Một nam nhân mặc cẩm y màu đen, cưỡi ngựa đen, lưng đeo một cây cung đứng chắn ngay trước cổng thành.
Hắn nói với Sở Tư Quyết: "Trang Tịnh Nhàn từng là võ tướng của triều đình, biết được cơ mật của triều đình, ngươi có thể đi nhưng nàng ta phải ở lại."
Hắn nói không phải không có lý, nhưng mà Sở Tư Quyết cảm thấy chẳng qua hắn muốn dùng một lí do hợp lí để dẫn Trang Tịnh Nhàn đi thôi.
"Ta sẽ phải sống như một người chết rồi sao." Trang Tịnh Nhàn nói.
Tiêu Quân Hách nở nụ cười, cài tên lên cung, ngắm bắn về phía Sở Tư Quyết.
"Ngươi muốn đi cũng được, hắn ở lại làm con tin, nếu như ngươi dám tiết lộ nửa chữ, hắn sẽ chết."
Sở Tư Quyết nắm chặt dây cương, nói khẽ với Trang Tịnh Nhàn: "Ta sẽ ở lại, muội chạy đi."
Sở Tư Quyết và Trang Tịnh Nhàn đều biết thứ Tiêu Quân Hách muốn là gì.
Trang Tịnh Nhàn không thể đi, thậm chí còn khả năng liên lụy tới tính mạng Sở Tư Quyết.
Trang Tịnh Nhàn nghiêng đầu, chạm tay lên mặt Sở Tư Quyết ngay trước mắt Tiêu Quân Hách.
Nàng đứng dậy ôm chặt Sở Tư Quyết, vùi đầu vào vai hắn.
Văn Sơ có thể nghe thấy tiếng dây cung trong tay Tiêu Quân Hách căng đến cực điểm.
"Tư Quyết, cảm ơn huynh."
Sở Tư Quyết bỗng nhiên có dự cảm xấu, hắn còn chưa mở miệng, Trang Tịnh Nhàn đã bước xuống xe ngựa.
Sở Tư Quyết hoàn toàn biến sắc, hắn xuống xe kéo nàng lại.
Trong nháy mắt, cung tên trong tay Tiêu Quân Hách nhắm thẳng vào Sở Tư Quyết.
Trang Tịnh Nhàn đứng trước mặt Sở Tư Quyết.
Mắt Tiêu Quân Hách đỏ như máu, hận không thể giết Sở Tư Quyết.
Nhưng Sở Tư Quyết vẫn có tác dụng.
Nếu như hắn chết rồi, Trang Tịnh Nhàn sẽ không kiêng dè gì nữa.
Mà điểm này Trang Tịnh Nhàn cũng ý thức được.
Tiêu Quân Hách sớm muộn sẽ là Hoàng Đế, vì giang sơn sau này của hắn, cũng vì hoàng mệnh, hắn vẫn phải đến ngăn nàng lại.
Trang Tịnh Nhàn thầm nghĩ e là trong lòng hắn đang hận không thể để nàng cút đi thật xa.
Khóe miệng nàng nở nụ cười, cúi đầu nói: "Vất vả cho Tứ Vương gia rồi."
Tiêu Quân Hách thu cung lại đưa cho Văn Sơ, còn bản thân thì cưỡi ngựa tới.
Hắn dẫn theo hai mươi tinh binh, hai người không thể chạy thoát được.
Tiêu Quân Hách kéo Trang Tịnh Nhàn lên ngựa, nhìn Sở Tư Quyết một cái rồi nói với Văn Sơ: "Văn Sơ, đưa Sở đại phu ra khỏi thành."
Hắn lại nói: "Sau này tuyệt đối không được để hắn quay lại."
Tiêu Quân Hách đưa Trang Tịnh Nhàn trở về Vương phủ.
Trang Tịnh Nhàn đứng đối diện hắn, nàng hỏi: "Vương gia, trước đây ngài nói hưu thư không được chấp nhận, là do chỗ bệ hạ xảy ra biến cố gì sao?"
Nàng lại nói: "Ta có thể đi nói với bệ hạ chuyện hòa li là do ta tự nguyện."
"Bây giờ ở trong triều có ai không biết Trang Tịnh Nhàn ta là kẻ ác độc muốn giết muội muội, ngài cũng không cần sợ người đời làm Trang Thư Duy của ngài tổn thương."
Không để nàng nói tiếp, Tiêu Quân Hách cướp lời: "Ta sẽ không thành hôn với Trang Thư Duy."
Lời này vừa hay bị Trang Thư Duy đứng ở cửa nghe thấy.
Mặt nàng ta tê dại, cảm giác như một gáo nước lạnh vừa dội xuống cơ thể.
"Vương gia.." Nàng bước qua ngưỡng cửa, giọng nghẹn ngào như sắp tan vỡ.
Kỳ thực, Tiêu Quân Hách sẽ không cưới nàng, việc này Trang Thư Duy sớm có dự liệu.
Bởi vì hắn cứ lặng thinh mãi không đề cập tới.
Trước đây nàng ta nói với Trang Tịnh Nhàn rằng Tiêu Quân Hách muốn qua một thời gian nữa mới nói rõ với Hoàng đế chuyện hắn và Trang Tịnh Nhàn hòa li.
Bởi vì nàng mới được ra khỏi đại lao, nếu như người đời biết Tiêu Quân Hách vì nàng ta mà hòa li với Trang Tịnh Nhàn sẽ không có lợi với thanh dang của nàng ta.
Không biết là vì muốn lừa gạt Trang Tịnh Nhàn hay là vì động viên chính mình, nàng ta tìm cho bản thân một lí do để an ủi tâm hồn, cuối cùng lại thành tự lừa mình dối người.
Mà tin tức Tiêu Quân Hách sắp thành hôn với Trang Thư Duy cũng là do nàng ta tự sai người loan ra ngoài.
Tiêu Quân Hách từ đầu đến cuối chưa từng nói muốn cưới nàng.
"Văn Sơ, đưa Trang nhị tiểu thư ra ngoài."
Về sự việc năm đó hắn đã tìm được tỳ nữ bên cạnh Trang Thư Duy, tỳ nữ kia bởi vì sợ hãi nên khai hết toàn bộ.
Trang Tịnh Nhàn không nói dối.
Là do hắn đã mù quáng nhìn nhầm người.