Tiêu Quân Hách nắm chặt cành hoa hải đường trong tay, bây giờ hỏi thăm một cô nương chưa xuất giá thì không hợp lễ nghĩa lắm. Tiêu Quân Hách đè nén dòng suy nghĩ trong đầu, hắn quay lưng lên ngựa.
Sau khi trở về, hắn sai hạ nhân lột da hổ để làm một tấm đệm rồi sau đó đưa tới tặng cho Đại tiểu thư Trang gia. Trang Hầu gia đích thân ra nghênh đón người được Tiêu Quân Hách phái đến Trang phủ. Nghe nói Tứ vương gia muốn tặng cho con gái lớn một tấm đệm da hổ thì ngay lập tức ánh mắt ông ta thay đổi. Ông ta chưa từng nghe nói Tiêu Quân Hách và Trang Tịnh Nhàn có quen biết với nhau.
Trang Tịnh Nhàn nhìn tấm đệm trước mặt, nàng khẽ cau mày. Tại sao Tiêu Quân Hách lại muốn tặng nàng thứ này? Có phải là tặng nhầm người rồi không?
Nàng nghĩ một lúc, nghe tì nữ nói người của Tứ vương phủ vẫn chưa đi liền kêu tì nữ ra ngoài hỏi người đó xem tấm đệm rốt cuộc là tặng cho vị tiểu thư nào của Trang gia.
Người thị vệ đó cung kính đáp: "Đại tiểu thư Trang gia ạ."
Trang Tịnh Nhàn nhẩm tính, cách ngày Tứ vương phủ và Trang gia liên hôn ở kiếp trước không còn xa nữa, có lẽ là hạ nhân của Tứ vương phủ có sự nhầm lẫn chăng. Vậy nên nàng đã sai người gói tấm đệm lại. Đồ của Tiêu Quân Hách tặng nàng không cần.
Sở Tư Quyết và lão Vạn trở về từ cốc, lão Vạn quay lại để đón Vạn Lâm Tri.
Bởi vì Sở Tư Quyết còn quá trẻ nên y quán kinh doanh không được tốt lắm. Ngày hôm nay hắn nhất định phải đến Trang phủ để gặp Trang hầu gia.
Trang hầu gia khá thích Sở Tư Quyết bởi hắn đối xử rất tốt với Trang Tịnh Nhàn, lại còn dạy cho nàng rất nhiều điều. Có những lúc ông nói Trang Tịnh Nhàn không nghe nhưng Sở Tư Quyết nói thì nàng lại nghe.
Thế nhưng Trang hầu gia cũng lo lắng nếu hai đứa trẻ nảy sinh tình cảm không nên có thì khó rồi đây. Sở Tư Quyết tuổi trẻ tài cao, vô cùng thông minh, chỉ tiếc là thân phận hắn thấp hèn quá.. Bây giờ mới chỉ là một lang y không tiếng tăm, sao có thể xứng với con gái ông chứ?
Hạ nhân Trang phủ dâng trà cho Sở Tư Quyết, lòng bàn tay nắm chặt của hắn ướt đẫm mồ hôi. Sau khi hỏi thăm mấy câu hắn liền quỳ xuống.
Trang hầu gia nhướn mày, nghe Sở Tư Quyết nói: "Hầu gia, con muốn cưới Đại tiểu thư làm vợ."
Trang hầu gia nắm chặt tay, mu bàn tay nổi đầy gân xanh. Việc mà ông lo sợ nhất đã xảy ra rồi. Nhưng Trang hầu gia cũng là người từng trải, ông biết tình cảm giữa con trẻ rất dễ để chia rẽ.
Ông uống một ngụm trà, chầm chậm đáp: "Tư Quyết à, chúng ta quen nhau lâu như vậy nhưng ta vẫn chưa biết cha mẹ con làm gì?"
Trang hầu gia đã cho người nghe ngóng hết mọi thứ về Sở Tư Quyết từ lâu rồi, làm sao có chuyện ông không biết được, nhưng ông vẫn muốn để hắn biết khó mà lui.
Sở Tư Quyết mím chặt môi, trả lời một cách rất lễ phép: "Cha mẹ con đã qua đời từ lâu, con sống với sư phụ từ nhỏ."
Trang hầu gia gật đầu, lại hỏi: "Có ruộng đất không?"
"Có làm quan không?"
"Có thể đảm bảo con gái ta cả đời này không phải lo cái ăn cái mặc không?"
Sở Tư Quyết dập đầu: "Rồi sẽ có thôi ạ."
Hắn nói rất chắc chắn, mỗi bước đi trong tương lai hắn đều nghĩ kĩ rồi. Bây giờ hắn chỉ cần Trang Tịnh Nhàn mà thôi.
Trang hầu gia lắc đầu: "Chuyện của ngày sau nói chuẩn sao được, con gái Trang gia nếu có gả đi cũng phải gả cho một mối hôn sự cực tốt. Tư Quyết, con đừng nghĩ đến chuyện này nữa."
Trang hầu gia lại cười nói: "Hơn nữa, Tịnh Nhàn cũng thích con sao?"
Mặt Sở Tư Quyết căng cứng. Những thứ khác hắn đã có tính toán nhưng chuyện này.. hắn chưa chuẩn bị. Nhỡ như Trang Tịnh Nhàn không đồng ý thì sao..
"Phụ thân." Một giọng nói trong trẻo vang lên, Trang hầu gia ngước mắt nhìn, mắt ông lập tức tối sầm lại. "Sao lại làm khó dễ huynh ấy như thế."
Trang Tịnh Nhàn kéo Sở Tư Quyết đứng dậy. Sở Tư Quyết vốn có dáng người cao ráo, nay lại cầu xin phụ thân một cách ủy khuất như vậy khiến Trang Tịnh Nhàn rất đau lòng.
"Tịnh Nhàn à con có biết nó đến làm gì không?" Trang hầu gia nghiêm mặt. Hi vọng con gái mình còn biết chút tốt xấu.
Ông ta đã tính toán hết rồi, Hoàng Đế có rất nhiều con trai. Ông ta quý con gái thứ hai Trang Thư Duy nhất, muốn gả nàng ta cho Tứ vương gia Tiêu Quân Hách, còn người con gái lớn này thì gả cho Lâm thị lang. Lâm thị lang lớn hơn Trang Tịnh Nhàn vài tuổi, cũng là một nhân tài trẻ tuổi có triển vọng.
Trang Tịnh Nhàn quỳ xuống, nói với cha mình: "Con gái đồng ý gả cho huynh ấy."
Nàng chẳng cần điều gì cao sang, chỉ cần có Sở Tư Quyết bên cạnh là đủ rồi.
Trang hầu gia tức giận làm đổ cả tách trà, ông chỉ ngón tay đang run rẩy về phía Trang Tịnh Nhàn: "Con muốn làm phản sao."
Trang Tịnh Nhàn đan ngón tay mình vào lòng bàn tay Sở Tư Quyết, Sở Tư Quyết hơi ngơ người một lúc, sau đó nắm thật chặt tay nàng.
Trang hầu gia nhìn thấy cảnh này, sắp tức đến mức không chịu nổi.
"Chúng ta đi." Trang Tịnh Nhàn khoác tay Sở Tư Quyết đi ra ngoài. Nàng muốn gả cho ai, tự bản thân nàng sẽ quyết định.
Bên này Trang hầu gia bình tĩnh lại. Dù sao thì ông cũng không đồng ý, bây giờ ông phải đến nhà Lâm thị lang bàn về mối hôn sự này. Nói đoạn ông vội vàng ra ngoài, vừa ra khỏi phủ thì có người trong cung giữ ông lại, nói Hoàng Đế triệu kiến. Trang hầu gia đang có việc gấp nên không khỏi nôn nóng nhưng lệnh Hoàng Đế thì không thể chối từ.
Sau khi gặp Hoàng Đế, Trang hầu gia cảm thấy vô cùng vui sướng. Mặc dù hơi khác với tính toán của ông ta một chút nhưng chung quy vẫn gả được một cô con gái cho con trai Hoàng Đế.
Ông nhanh chóng đến Lâm gia để bàn chuyện hôn sự. Lâm gia đồng ý rất nhanh.
Sau khi Trang hầu gia quay lại liền cho gọi Trang Thư Duy. Trang Thư Duy nhìn phụ thân với ánh mắt tràn đầy kì vọng. Ngày trước phụ thân hay nhắc đến chuyện hôn nhân của nàng ta, hỏi nàng ta cảm thấy Tứ vương gia như thế nào. Trang Thư Duy từng được gặp Tiêu Quân Hách một lần, khuôn mặt đó khiến nàng ta thầm thương trộm nhớ bao lâu.
Trang hầu gia nói: "Thư Duy, con cũng đến tuổi kết hôn rồi, vi phụ đã tìm được cho con một gia đình tốt."
Trang Thư Duy vui mừng, mặt nàng ta đỏ lên. Thấy nàng ta không có ý từ chối, Trang hầu gia rất hài lòng, nói tiếp: "Đi gọi mẹ con đến đây."
Trang Thư Duy đứng dậy đi gọi Quản Tư Hiền.
Hoàng Đế đang ở trong ngự thư phòng, Thục phi đứng bên cạnh bóp vai cho ông.
Thục phi thưa: "Trước đây giới thiệu cho Hách Nhi bao nhiêu cô nương mà nó chẳng thích ai, làm thiếp lo đến chết mất."
Hoàng Đế nắm tay bà nói: "Nó lúc nào cũng muốn làm theo ý mình."
Thế nhưng Tiêu Quân Hách muốn cưới Đại tiểu thư Trang gia ông cũng rất mừng. Đại tiểu thư Trang gia so về trí tuệ hay lễ nghĩa đều hơn rất nhiều nữ tử trên đời này.
Bên này Trang Tịnh Nhàn trở về phủ. Hạnh Nhi vui sướng bưng nước vào hầu hạ nàng tắm rửa.
"Tiểu thư." Nàng ấy chải tóc cho Trang Tịnh Nhàn. "Chúc mừng tiểu thư."
Trang Tịnh Nhàn ngạc nhiên, quay đầu lại: "Chúc mừng ta chuyện gì?"
"Tiểu thư và Nhị tiểu thư cùng nhau xuất giá."
Trang Tịnh Nhàn cau mày: "Một đám là bên Tứ vương phủ?"
Hạnh Nhi mỉm cười: "Đúng ạ, một đám là bên Lâm gia."
Hạnh Nhi lại nhỏ giọng: "Lâm thị lang."
Trang Tịnh Nhàn nhớ lại một chút, kiếp trước nàng từng làm việc với Lâm thị lang, hắn là một kẻ tài mạo hơn người. Hắn ăn nói rất gai góc, mỗi lần thượng triều đều làm Hoàng Đế tức chết. Vậy nhưng Hoàng Đế lại rất trọng dụng người tài như hắn.
Trang Tịnh Nhàn thầm than mối hôn sự này không tệ, nhưng nàng không thể thành hôn với Lâm thị lang được. Tranh thủ khi mọi thứ chưa được quyết, nàng phải đi nói chuyện với phụ thân.
Sáng hôm sau, Trang Tịnh Nhàn đi tìm Trang hầu gia. Vừa nhìn thấy con, Trang hầu gia lại thấy bực mình.
Trang Tịnh Nhàn thưa: "Xin phụ thân hãy rút lại quyết định."