• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!

**********



Chương 1: Kể từ đó mặt mũi chỉ là kẻ qua đường



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nhà ga của thành phố Thanh Hải.



Theo dòng người hối hả Hạ Thiên đi ra khỏi nhà ga.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Đốt một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, một làn khói chậm rãi nhả ra, che đi nửa gương mặt của anh.



“Đã trở lại rồi.”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Anh đưa mắt nhìn xung quanh, dòng xe cộ đi tới đi lui lao nhanh như tên bắn đi vụt qua, trên đường người tới người đi rất vội vàng, tụ hợp rồi lại phân tán ở ngã tư đường.



Ở cửa lối vào trung tâm thương mại, những cô gái xinh đẹp không ngừng đi ra đi vào, trong tay xách theo túi lớn túi nhỏ, trên gương mặt tràn đầy hạnh phúc, thỉnh thoảng phát ra những tiếng cười trong trẻo.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.









Tình cảnh như thế khiến cho anh nhếch môi, vô thức nở nụ cười.



Vẻ mặt của anh buông lỏng, mang theo chút gì đó lười nhác.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Hút xong một điếu thuốc, anh đi bộ đến ngã tư, chuẩn bị bắt xe.



“Két!” một tiếng, đúng lúc này có một chiếc xe Porsche màu đỏ 918 dừng ở trước mặt, cửa xe chậm rãi mở ra.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Bên trong truyền đến một giọng nói lạnh lùng.



“Lên xe đi.”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Hả? Hạ Thiên nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc.



Lần này anh trở về, anh không thông báo cho bất kỳ một ai biết, quan trọng nhất là ở thành phố Thanh Hải này, anh không có bạn bè gì.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Chẳng lẽ đối phương biết anh? Nghĩ đến đây, anh hơi cúi người, xuyên thấu qua cửa kính xe nhìn vào, không khỏi giật mình.



Chỗ ghế lái là một cô gái với phong cách rất thời thượng, hơn nữa còn là một cô gái vô cùng xinh đẹp.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Mái tóc dài màu đen xõa ngang vai, trên sống mũi cao thẳng là chiếc kính râm màu đen, tuy che đi nửa gương mặt, nhưng không dấu được vẻ xinh đẹp của cô.



Toàn bộ cơ thể mềm mại của cô phác họa ra đường cong hình chữ S tiêu chuẩn, cô ngồi đó, tỏa ra khí thế cường đại, lại cho người ta một loại cảm giác câu hồn đoạt phách.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Đây là nữ thần, tuyệt đối là cấp bậc nữ thần.



Hạ Thiên âm thầm khen ngợi.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Cho dù anh đã tiếp xúc qua với rất nhiều phụ nữ, nhưng cô gái trước mặt tuyệt đối có thể coi là cực phẩm trong cực phẩm.



“Tôi là Liễu Thanh Thanh, anh còn đứng ngây người ở đó làm gì, mau lên xe.”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của Hạ Thiên giống như trư bát giới, cô gái nhất thời cau mày, giọng điệu càng thêm lạnh lùng, mang theo nồng đậm bất mãn.



Liễu Thanh Thanh ư? Chưa từng nghe qua.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Hạ Thiên càng thêm nghi ngờ, chẳng qua anh không có biểu cảm gì.



Nhập gia tùy tục, anh muốn nhìn xem rốt cuộc đối phương muốn giở trò quỷ gì.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Ngay sau đó anh cúi người ngồi vào trong xe, ngồi bên ghế lái phụ.



“Bịch”, vừa đóng cửa xe, Liễu Thanh Thanh đã vội vàng nổ máy, đồng thời lạnh lùng ra lệnh.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








“Anh là Lục Đông – Anh họ của Tần Lĩnh đúng không, chắc hẳn anh đã biết sơ qua về tình hình của tôi, cho nên tôi sẽ không nhắc lại nữa. Tần Lĩnh cũng nói cho tôi biết sơ bộ về tình hình của anh, chẳng qua anh nhất thiết phải nhớ, một lúc nữa khi gặp người nhà của tôi, anh phải nói mình mới từ trong quân đội chuyển ngành, nghe rõ chưa?”



Chỉ mấy câu ngắn ngủi, nhưng lượng tin tức lại vô cùng lớn.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Hạ Thiên nhíu mày, giống như nghĩ đến một loại khả năng nào đó, mắt anh không khỏi trợn to.



Trong lòng nhất thời có vạn con quạ bay ngang qua.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Chuyện này có tính là rất cẩu huyết không?



Chính mình thế mà gặp phải tình huống đóng giả bạn trai thường thấy trong phim.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








“Cô Liễu, cô hiểu lầm rồi…”



Mặc dù đối phương rất xinh đẹp, nhưng Hạ Thiên tự nhận mình là người rất có đạo đức, lúc này vội vàng giải thích.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Chỉ là anh còn chưa nói xong đã bị Liễu Thanh Thanh cắt ngang.



“Hiểu lầm? Không có hiểu lầm gì hết.”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Dừng một lúc, Liễu Thanh Thanh tiếp tục nói.



“Yên tâm đi, tôi sẽ tuân thủ lời hứa, tôi đã soạn ra một thỏa thuận, dựa theo đó một tháng sẽ trả cho anh 10 vạn tiền thù lao, đây là của tháng này, mật mã là 123456.”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.










Trong lúc nói chuyện, cô tiện tay đưa một tấm thẻ ngân hàng cho anh.



“Khụ khụ khụ…”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Hạ Thiên ho khan dữ dội, không chút do dự tiếp nhận thẻ ngân hàng, thuận tiện còn đem tất cả mặt mũi không chút do dự ném trên mặt đất.



Vẻ mặt anh hớn hở, dáng vẻ sáng mắt khi thấy tiền: “Không thành vấn đề, cô muốn tôi làm cái gì, tôi sẽ làm cái đó, ha ha ha.”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Đôi môi xinh đẹp của Liễu Thanh Thanh hơi nhếch lên, trong đôi mắt đẹp kia lóe lên sự khinh thường, nhưng nhanh chóng trở về vẻ bình thường.



Đối với chuyện này, Hạ Thiên không quan tâm, trên gương mặt anh lộ ra hiếu kỳ, hỏi: “Cô Liễu, cô… Vừa rồi vì sao cô lại nhận ra tôi?”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nghe thấy thế, Liễu Thanh Thanh nghiêng người liếc thoáng qua anh, trên gương mặt lạnh lùng hiện lên không kiên nhẫn: “Chiều cao của anh trên một mét tám, mặc áo sơ mi trắng, quần màu xanh bộ đội, ở chỗ đó anh là người dễ thấy nhất, thị lực của tôi rất tốt.”



“Thì ra là thế.”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Hạ Thiên hiểu ra, trên mặt là vẻ kính nể, khen ngợi: “Cô Liễu…”



Nhưng còn chưa nói xong đã bị Liễu Thanh Thanh cắt ngang: “Anh phải nhớ kỹ, lúc gặp người nhà tôi, anh phải gọi thẳng tôi là Thanh Thanh, tuyệt đối đừng lòi đuôi.”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








“À… Được.” Hạ Thiên gật đầu, sau đó tiếp tục nói: “Hiện tại đến nhà cô à, có cần mua chút quà gì không?”



“Không cần.”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Liễu Thanh Thanh lạnh lùng từ chối, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên bất đắc dĩ, lập tức nói ra ba chữ: “Đến bệnh viện.”



Hạ Thiên gật đầu, không nói gì nữa, một đường không nói chuyện.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Khoảng 20 phút sau, hai người đến bệnh viện Trung Sơn của thành phố Thanh Hải.



Bệnh viện Trung Sơn là bệnh viện hạng A nổi tiếng ở thành phố Thanh Hải này, mỗi ngày đều có chuyên gia trong và ngoài nước đến khám bệnh, có rất nhiều người giàu có đều đến nơi này khám bệnh.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nơi này có khu phòng bệnh VIP rất xa hoa, nghe nói mỗi một phòng còn xa hoa hơn cả khách sạn năm sao.



“Nhớ kỹ đừng để lộ.”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Sau khi hai người xuống xe, Liễu Thanh Thanh lại một lần nữa căn dặn.



Đồng thời lần đầu tiên ánh mắt cô quan sát người thanh niên trầm ổn này.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Bình tĩnh xem xét, người bạn thân Tần Lĩnh giúp mình tìm một người “bạn trai tạm thời”, điều kiện bên ngoài thật đúng là không tệ.



Thằng cha này cao khoảng một mét tám mươi hai, dáng dấp cao ráo, ngoại hình không quá đẹp trai, nhưng ngũ quan lại rất góc cạnh, rất rõ nét, từ trong ra ngoài đều lộ ra khí phách và cứng cỏi.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Lúc anh nói chuyện, bên má xuất hiện hai lúm đồng tiền rất nhạt, còn có hàm răng trắng rất thu hút sự chú ý của người khác phái.



Đương nhiên, lấy ánh mắt của Liễu Thanh Thanh để nhìn, đối phương cũng chỉ miễn cưỡng phù hợp mà thôi.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nếu không phải bạn thân liên tục giật dây, hơn nữa đối tượng còn là anh họ của bạn thân, xem như đáng giá tin tưởng, nếu không, cô còn lâu mới làm ra loại chuyện vô cùng hoang đường này.



“Không thành vấn đề.”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Hạ Thiên lời thề son sắt cam đoan, sau đó trên mặt lại lộ vẻ hiếu kỳ: “Cô Liễu, lấy điều kiện của cô, tôi nghĩ tuyệt đối không thiếu người theo đuổi cô, sao cô…”



“Không liên quan gì đến anh, đừng giống như một đứa nhỏ hiếu kỳ vậy, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Vẻ mặt Liễu Thanh Thanh lạnh lẽo, lúc này lên tiếng cắt ngang, đồng thời đi về phía trước.



Chỉ là cô vừa mới đi được vài bước, người đột nhiên dừng lại, lập tức nhỏ giọng nói: “Gặp được người quen.”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nghe thấy thế, lúc này Hạ Thiên nhìn về phía trước.



Chỉ thấy trước cửa khu nội trú có một nam một nữ, hai người đang đứng đó.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








“Thanh Thanh, em đến rồi.” Người thanh niên kia từ xa đã lên tiếng.



Người thanh niên này khoảng chừng 25 – 26 tuổi, anh ta có mày kiếm, mắt sáng, gương mặt anh tuấn, trên đó tràn đầy vui sướng, cả người tràn ngập hơi thở phấn khởi.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Cô gái bên cạnh anh ta khoảng chừng 21 tuổi, ăn mặc xinh đẹp quyến rũ, dáng người ngực nở mông cong, lúc nhìn thấy Liễu Thanh Thanh cũng là vẻ mặt mừng như điên.



“Chị Thanh Thanh, sao bây giờ chị mới đến, em chờ lâu lắm rồi đấy.”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Ánh mắt hai người bọn họ đều tập trung nhìn về phía Liễu Thanh Thanh, về phần Hạ Thiên ở bên cạnh thì chỉ lướt qua.



Liễu Thanh Thanh khẽ gật đầu, trái lại khẽ nhoẻn miệng cười với cô gái kia: “Thanh Nhu, sao hai người lại đến đây?”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








“Lần này Thanh Nhu trở về, nhất định quấn lấy anh đưa đi gặp em, Thanh Thanh, anh đã đi lên gặp qua ông cụ, chắc hẳn không có vấn đề gì, em đừng quá lo lắng.”



Người thanh niên lộ ra nụ cười thân sĩ, tao nhã mỉm cười rất lễ phép.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Cô gái quyến rũ ở bên cạnh cũng nói tiếp: “Đúng thế chị Thanh Thanh, nghe nói ông cụ lại bị bệnh, anh trai em rất lo lắng, cố ý mời Trương đại sư nổi danh nhất Giang Nam đến khám bệnh cho ông cụ đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang