**********
Chương 17: Xem ra không thể không dùng tuyệt chiêu
Anh nợ em một câu yêu thương!
Không thể nào! Tuyệt đối không thể
Ảo giác, nhất định là ảo giác.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tần Lĩnh dùng sức chớp mắt, xuyên qua lớp khói thuốc trong văn phòng, cô ấy muốn nhìn thấy rõ người đàn ông ở trước mặt.
Cô ấy nhớ mang máng, người đàn ông ngày hôm qua cao lớn dũng mãnh, lập tức có thể đánh bay ba tên lưu manh, loại khí chất ngẫu kia quá đẹp trai.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhất là khi anh đứng chắn trước mặt cô ấy, bóng lưng dày rỗng mang đến cho cô ấy một loại cảm giác an toàn về cả mặt thể xác và tinh thần, không ngừng hiện lên trong đầu Tần Lĩnh.
Nhưng bây giờ dáng vẻ cà lơ cà phất giống như lưu manh của thằng cha này, căn bản chính là một người qua đường nào đó, hơn nữa còn là người qua đường bỉ ổi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chênh lệch quá lớn? Chắc hẳn anh không phải người kia nhỉ?
Hôm qua cô ấy uống không ít, trí nhớ tương đối mơ hồ, chỉ là gương mặt này rất tương tự.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chắc không phải cùng một người, khí chất chênh lệch nhau quá lớn. “Hạ Thiên!”
Cuối cùng Liễu Thanh Thanh cũng lên tiếng, trong giọng nói lạnh lùng tràn đầy tức giận.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hạ Thiên bỏ tạp chí xuống, hai chân buông xuống, giương mắt nhìn lên.
Ánh mắt anh lướt qua Liễu Thanh Thanh, dừng trên người Tần Lĩnh, ánh mắt hơi giật mình, sau đó lộ ra vẻ hứng thú.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ánh mắt của anh không nóng rực, nhưng lúc này đây, Tần Lĩnh lại cảm giác được cả người nóng hầm hập.
Nghĩ đến đêm qua điên cuồng, mặt cô ấy không khỏi đỏ lên, tim đập thình thịch. “Đến rồi à, đừng đứng nữa, ngồi xuống rồi nói." Đừng đứng, ngồi xuống rồi nói?
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chỉ bằng sáu chữ đơn giản này lại một lần nữa khiến cho lửa giận của Liễu Thanh Thanh dâng lên.
Đây là thái độ gì?
Anh nợ em một câu yêu thương!
Rốt cuộc ai mới là chủ tịch?
Cô rất tức giận, vô cùng khó chịu.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chẳng qua cô vẫn cố gắng kìm nên cơn giận xuống. “Đây là tổng giám đốc Tần, tổng giám đốc điều hành của công ty.
Sau khi nói xong, Liễu Thanh Thanh lại nhìn về phía Tần Lĩnh: Tổng giám đốc Tần, anh ta là Hạ Thiên, là một người họ hàng xa của tôi, chỉ đi học được mấy năm, không có bằng cấp gì, chỉ đi lĩnh hai năm, cô nhìn xem có vị trí nào thích hợp với anh ta không?
Anh nợ em một câu yêu thương!
Không chờ Tần Lĩnh lên tiếng, Hạ Thiên đã đứng lên, nhanh chóng đến gần, mặt mày hớn hở cười tươi, chủ động vườn tay ra. “Chào tổng giám đốc Tần, tổng giám đốc Tần thật xinh đẹp, mong tổng giám đốc Tần quan tâm nhiều hơn."
Khóe miệng Tần Lĩnh giật giật, hiện tại cuối cùng cô ấy cũng chắc chắn, anh chính là thăng cha tôi ngày hôm qua.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô ấy đè nén cảm xúc phức tạp trong lòng, vẻ mặt lạnh lùng không bắt tay với Hạ Thiên mà chính là nhìn về phía Liễu Thanh Thanh, dáng vẻ giải quyết công việc chung. “Chủ tịch Liễu, công ty đang điều chỉnh cắt giảm biên chế, cũng không thừa vị trí nào
Nghe thấy thế, Liễu Thanh Thanh nhất thời nhíu mày, nhìn thoáng qua Hạ Thiên rồi nói: “Tôi biết gần đây công ty đang điều chỉnh, mặc dù Hạ Thiên không học hành gì, nhưng anh ta đã đi linh mấy năm, làm ở tổ bảo vệ cũng không được à?” “Không được."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tần Lĩnh vô cùng quả quyết từ chối: “Trước đó mấy ngày tổ bảo vệ còn cắt giảm một nhóm người, bây giờ để tôi sắp xếp người vào thì... Mong chủ tịch Liễu đừng làm khó tôi." “Những vị trí khác thì sao? Cũng không thiếu người à?" “Chuyện này...” Tần Lĩnh hơi do dụ: “Có một bộ phận đang còn trồng, chỉ là anh Hạ đây là họ hàng của cô, chỉ sợ anh ấy không muốn làm."
Ánh mắt Liễu Thanh Thanh sáng lên: “Vị trí nào thế?" “Nhân viên bộ phận quét dọn." "O?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Liễu Thanh Thanh khó xử nhìn về phía Hạ Thiên: “Hạ Thiên, anh xem... Nhân viên bộ phận quét dọn.
Sắc mặt Hạ Thiên tái mét, như thế sao được.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhìn sắc mặt anh liên tục thay đổi, tuy Liễu Thanh Thanh cố gắng duy trì kinh ngạc, nhưng thật ra trong lòng đã sớm cười nghiêng ngả.
Chẳng phải anh muốn để tôi sắp xếp công việc à?
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhân viên dọn vệ sinh anh có làm không?
Không làm ư? Vậy thì quá tốt.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nếu đồng ý sẽ còn có bước thứ hai... Đi dọn sạch sẽ nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh của 36 tầng, mệt chết anh, thối chết anh. Cho đến bây giờ cho dù là Liễu Thanh Thanh hay Tần Lĩnh, không ai muốn Hạ Thiễn xuất hiện ở tập đoàn Bách Hoa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Liễu Thanh Thanh không muốn để cho người ta biết chính mình có một người bạn trai tạm thời như thế.
Mà Tần Lĩnh lại càng không muốn mạo hiểm.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nếu như đối phương là kẻ nhiều chuyện, ngộ nhỡ ồn ào ra ngoài, sau này cô ấy không làm người được.
Quan trọng nhất là cô ấy lo lắng thằng cha này sẽ dùng việc đó để bắt chẹt cô ấy.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cho nên anh vẫn nên cút đi, cút càng xa càng tốt.
Nhìn dáng vẻ người xướng kẻ họa của hai cô gái, cuối cùng Hạ Thiên cũng xác định, hai cô gái này căn bản ghét mình.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh là người luôn có chuẩn tắc và phòng tuyến cuối cùng, đương nhiên anh sẽ không uy hiếp Tần Lĩnh, đồng thời cũng dựa theo thỏa thuận không nói ra quan hệ giữa mình và Liễu Thanh Thanh.
Nhưng điều này không đại biểu cho việc Hạ Thiên không cách nào đánh trả. “Chủ tịch Liễu, sức khỏe của tôi không tốt lắm.” Trên mặt Hạ Thiên lộ vẻ bất đắc dĩ: "Không thể làm việc tốn thể lực được, có thể đổi một vị tri khác, cho dù là bảo vệ cũng được. “Việc này..." Liễu Thanh Thanh khó xử nhìn Tần Lĩnh. “Rất xin lỗi anh Hạ." Vẻ mặt Tần Lĩnh không cảm xúc nói: "Nơi này là tập đoàn Bách Hoa với giá trị tài sản mấy chục tỷ, không phải là thị trường tự do, nếu như tỗi là tổng giám đốc điều hành của tập đoàn, tôi sẽ phải có trách nhiệm với toàn bộ tập đoàn, nếu như mỗi người đều có quyền lợi lựa chọn vị trí làm việc, vậy công ty này sẽ không cách nào vận hành được.” ТrцуeлАРР.cом tra*ng web cập nhật nhanh nhất
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dừng một lúc, cô ấy lại nhìn về phía Liễu Thanh Thanh: "Chủ tịch Liễu, nếu như cô cảm thấy tôi làm không đúng, tôi có thể từ chức."
Khóe miệng Hạ Thiên hơi run rẩy, đây là quyết tâm muốn đuổi anh à, xem ra không thể không dùng đến tuyệt chiếu.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Có được hay không, trước tiên làm cho bọn họ buồn nôn rồi nói
Ngay sau đó, khỏe miệng anh giật giật, mí mắt cũng giật giật, trên trận đột nhiên nổi gân xanh, nhìn hai người: “Chủ tịch Liễu, tổng giám đốc Tần, sức khỏe của tôi thật sự không tốt, tôi có bệnh tim, không thể làm việc tốn thể lực, có thể...
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhìn thấy dáng vẻ cả người run rẩy của Hạ Thiên, Liễu Thanh Thanh và Tần Lĩnh thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhất là Liễu Thanh Thanh, cảm thấy quả thoải mái.
Nhưng rất nhanh cô không thoải mái được nữa, cảnh tượng tiếp theo khiến cho hai mỹ nữ buồn nôn hơn cả ăn phải ruồi. “Ôi trời, tôi, tôi...”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chỉ thấy Hạ Thiên che tay trước ngực, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch, cả người ngã xuống đất.
Anh thở hổn hển, giống như không tìm được oxy trong không khí, càng giống như bất chấp họng súng của kẻ địch... chất vật bò lên phía trước.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sau đó anh giống như người chết đuối nắm lấy cọng rơm cứu mạng, hai tay giang ra, ốm thật chặt đôi chân dài.
Đây là chân của Liễu Thanh Thanh và Tần Lĩnh, mỗi người một chân.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hạ Thiên thở hổn hển, hai mắt trừng to, giọng nói gian nan, đứt quãng, giống như người sắp chết. “Tôi, tôi... Nhanh gọi xe cấp cứu, bệnh tim của tôi lại tái phát. On
Tuyệt đối đừng nhúc nhích... Tôi ở chỗ này một lát là tốt rồi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mẹ kiếp, hai chân này thật dài, thật trắng, đàn hồi thật tốt.
Liễu Thanh Thanh và Tần Lĩnh ngây người, hoàn toàn ngày người.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bọn họ đã gặp qua đàn ông đùa nghịch lưu manh, nhưng chưa từng thấy người nào như thế.
Nhất là đôi tay của Hạ Thiên sở qua sở lại trên chân mình, nhất thời khiến cho mặt hai người đỏ bừng, nổi giận đến đỉnh điểm. “A... Lưu manh, buông tay ra! “Biến ngay!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hai người lập tức kịp phản ứng, mạnh mẽ rút chân ra, lại không nghĩ đến bị Hạ Thiên ôm chặt, không chỉ như thế, trên gương mặt trăng bệch của Hạ Thiên đột nhiên nổi lên hồng hào, giống như hồi quang phản chiếu, dùng một loại giọng điệu vi diệu để nói. “Ôi... Tôi, tôi cảm thấy mình sắp chết... Trước khi chết, tôi muốn ngâm một câu thơ... Mặt biển... Đều là nước... Mỹ nữ... Đôi chân dài...”
Nói xong, anh vô cùng chật vật ngẩng đầu lên nhìn lại.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng mà vừa nhìn lên, Hạ Thiên chỉ cảm thấy máu trong người sôi trào, trong mũi có chất lỏng nóng chảy ra.
Ông ộc một tiếng. Máu mũi chảy xuống.
Anh nợ em một câu yêu thương!