**********
Chương 9: Cô còn quá non
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Giờ phút này đây, Liễu Thanh Thanh không cách nào hình dung được sự rung động trong lòng, theo bản năng, cô nhìn về bóng dáng cao lớn kia.
Khóe miệng anh mang theo nụ cười, trên khóe miệng còn có hai lúm đồng tiền nhỏ.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Cho dù như thế nào cô cũng không nghĩ đến, chính mình tiện tay “nhặt” được một tên lừa đảo, thế mà lợi hại như thế.
Đây có tính là trong họa có phúc không?
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
“Ha ha ha… Tôi có thể đi bộ, ông đây lại có thể đi bộ, ha ha ha.”
Ông cụ cất tiếng cười to, giọng nói tràn ngập tùy ý, cười đến chảy cả nước mắt.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Chân tay vô lực, thường xuyên đau buốt, không cách nào bước đi… Đối với một ông cụ cả đời mạnh mẽ mà nói, đơn giản là sống không bằng chết.
Thậm chí ông cụ còn có linh cảm chỉ sợ đến cuối cùng, ngay cả sinh hoạt cá nhân mình cũng không thể lo liệu được, đó thật đúng là một loại giày vò thống khổ.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Ông cụ thậm chí còn có suy nghĩ tự sát, nhưng vì con cháu, ông cụ chỉ có thể kiên cường sống, miễn cưỡng vui vẻ.
Giờ phút này đây, không chỉ cả người ông nhẹ nhõm, thậm chí các loại đau đớn cũng biến mất không thấy đâu nữa, hơn nữa còn có thể xuống giường bước đi, loại cảm giác này, người khác không cách nào trải nghiệm được.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
“Ông nội.” Vành mắt Liễu Thanh Thanh đỏ lên, đi lên mấy bước kéo tay ông cụ.
“Cha.”
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Vành mắt của cha Liễu mập mạp cũng ửng đỏ, gọi lên một chữ, không cách nào nói tiếp.
Không ai có thể hiểu được sự kích động trong lúc này của ông ấy, càng không có ai có thể hiểu được nhiều năm như thế ông ấy cảm thấy tủi thân và áy náy.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Giống như ông cụ đã nói, lúc ông ấy còn trẻ, ông ấy chính là một cậu ấm nhà giàu không làm việc đàng hoàng, ăn chơi sa đọa, gái gú, cờ bạc đủ cả.
Mãi cho đến một ngày cha bệnh nặng, giao công ty cho ông ấy, ông ấy mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Nhưng cho dù như thế, ông ấy vẫn không có đầu óc kinh doanh, công ty ở trong tay ông ấy càng ngày càng thua lỗ, gần như phá sản.
May mắn khi ông ấy sắp không kiên trì được, con gái nhận lấy gánh nặng này.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Thẳng thắn mà nói, ông ấy có ngày hôm nay là vì có một người cha tốt, một người vợ tốt, một người con gái tốt.
Những năm gần đây, tuy ông ấy thể hiện ra trong lòng thoải mái, dáng người mập mạp, nhưng trong lòng vẫn luôn tồn tại áy náy, thẹn với hy vọng của cha, thẹn với sự sùng bái của con gái.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Hiện tại cuối cùng cha của ông ấy cũng khỏi hẳn, cha Liễu kích động… Trong lòng vô cùng biết ơn Hạ Thiên.
Sau đó, mọi người lại bận rộn.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Dưới sự đề nghị của phó viện trưởng Tôn, ông cụ lập tức làm một lần kiểm tra sức khỏe tổng quát.
Trong quá trình đó, Hạ Thiên đương nhiên cũng đi theo, thế nhưng khi kiểm tra xong, sau khi phó viện trưởng Tôn tuyên bố tất cả các chỉ số sức khỏe của ông cụ đều bình thường, Liễu Thanh Thanh lập tức tìm cớ cùng Hạ Thiên rời khỏi bệnh viện.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Không vì nguyên nhân gì khác, chỉ đơn giản là vì thái độ nhiệt tình của cha mẹ Liễu khiến cho Liễu Thanh Thanh cảm thấy nguy hiểm.
Hơn nữa bọn họ còn thường xuyên hỏi mấy vấn đề khiến cho Liễu Thanh Thanh hãi hùng khiếp vía như, khi nào kết hôn, dự định mấy năm nữa thì có con.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Còn có ông cụ, hai người thường xuyên kể một ít chuyện liên quan đến quân đội, những người khác hoàn toàn không chen miệng vào được.
Thậm chí có mấy giây, Liễu Thanh Thanh còn sinh ra ảo giác, dường như tên lừa gạt này mới chính là con của bọn họ, mà bản thân cô là người ngoài, là con dâu nuôi từ bé.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Không thể tiếp tục như vậy được, Liễu Thanh Thanh có chút buồn bực.
Bọn họ rời khỏi phòng bệnh, đi xuống dưới lầu, đi thẳng đến bãi đậu xe của bệnh viện.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Trong lúc này, Liễu Thanh Thanh không chất vấn Hạ Thiên, cũng không vạch trần, cô chuẩn bị tìm một chỗ, sau đó cùng Hạ Thiên thẳng thắn nói chuyện.
…
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Quán cà phê Thời Gian nằm ở khu Trường Ninh thành phố Thanh Hải, đây là một trong những địa điểm giải trí cao cấp của thành phố.
Khi Hạ Thiên và Liễu Thanh Thanh đi vào, quả thật đã hấp dẫn được không ít ánh mắt của người khác phái.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Nói đúng hơn là lực chú ý của mọi người đều tập trung lên người Liễu Thanh Thanh.
Trên người cô mặc bộ quần áo thời thượng, vóc dáng cao gầy, dáng người thướt tha, gương mặt xinh đẹp, khí chất cao quý, muốn người khác không chú ý đến cũng khó.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Về phần Hạ Thiên, ở trong mắt những người này, ngoại trừ lớn lên cường tráng thì chỉ có thể nói là bình thường.
Nhìn thấy hai người đi vào phòng bao riêng, không thiếu đàn ông chỉ có thể ước ao ghen tỵ, thầm mắng một tiếng… Củ cải trắng ngon đều bị heo giẫm đạp.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Trong phòng bao, hai người ngồi đối diện nhau.
Liễu Thanh Thanh gọi hai cốc cà phê, sau đó đi thẳng vào vấn đề.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
“Anh là ai?”
Sau khi nói xong, cô còn bổ sung một câu, chăm chú nhìn Hạ Thiên, ánh mắt rất có tính xâm lược: “Anh không phải Lục Đông.”
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Hạ Thiên nhíu mày, trên mặt không có chút chấn động nào, anh cúi đầu nhìn màu nâu bên trong cốc cà phê, nói thật đối với thứ đồ chơi này, anh thật đúng là không hứng thú.
Khoảng 5 – 6 giây sau, anh mới chậm rãi nói: “Tôi tên là Hạ Thiên.”
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
“Tên lừa đảo!”
Liễu Thanh Thanh cắn răng nghiến lợi nói ra ba chữ, lạnh lùng lên tiếng: “Anh tiếp cận tôi có mục đích gì?”
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Không đợi Hạ Thiên lên tiếng, cô đã nói: “Anh tiếp cận người nhà của tôi là có mục đích gì?”
“Anh có tin hay không, chỉ cần một cú điện thoại của tôi là có thể khiến cho cảnh sát lập tức bắt anh, để anh phải ăn cơm tù, tôi không uy hiếp anh.”
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Trong giọng nói của Liễu Thanh Thanh lộ ra không thể nghi ngờ, nói một hơi, ánh mắt cô nhìn chăm chú, lạnh lẽo nói: “Hiện tại, trước tiên anh phải trả lời vấn đề của tôi.”
Nghe thấy thế, trên trán anh hơi nhăn lại, nhưng rất nhanh, khóe miệng của anh lại hiện lên nụ cười yếu ớt.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Lời anh nói ra lại khiến sắc mặt Liễu Thanh Thanh thay đổi.
“Cô Liễu, ở trước mặt tôi, tốt nhất cô nên thu hồi dáng vẻ này của mình lại, đừng cho rằng thể hiện ra khí thế lạnh lùng, sắc mặt lạnh như băng là có thể chấn trụ được người khác.”
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Lần này trên mặt Hạ Thiên đã không còn vẻ ôn hòa và nhường nhịn như lúc đầu nữa, thay vào đó là một loại châm chọc.
“Chỉ dựa vào chút trò vặt đó của cô, người khác rất dễ dàng xem thấu, cô cũng đừng quá coi trọng mình, càng đừng nên coi sự khoan dung của người khác xem như quyền lợi đương nhiên của cô.”
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Trong phòng bao hoàn toàn yên tĩnh, vẻ mặt xinh đẹp của Liễu Thanh Thanh hoàn toàn cứng đờ.
Cô còn quá non. Đây chính là ý của Hạ Thiên.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Liễu Thanh Thanh gần như đã dùng hết sức lực của bản thân mới miễn cưỡng giữ ổn định lại cảm xúc, thế nhưng mặt cô đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận.
“Cô ở trong thang máy miệt thị tôi, ở trong phòng bệnh nhục nhã tôi…”
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Hạ Thiên cười khẩy một tiếng, nặng nề nói: “Nhưng tôi cứu ông nội cô một mạng, chữa khỏi bệnh cho ông ấy, 10 vạn tệ này chính là thù lao, nhớ kỹ, tôi không nợ cô chuyện gì, càng không phải trả lời câu hỏi của cô, ngược lại, cô còn nợ tôi một lời xin lỗi.”
Trong giọng nói của anh lộ ra khinh thường, bưng cốc cà phê lên uống một ngụm, đứng lên đi ra ngoài: “Cảm ơn cà phê của cô.”
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Sắc mặt của Liễu Thanh Thanh thay đổi, vô thức nói: “Anh, đứng lại.”
Hạ Thiên dừng bước, quay đầu cười khẽ, nói: “Cô còn có chuyện gì chỉ giáo à?”
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
“Anh…” Liễu Thanh Thanh tức giận, giọng nói lộ ra bất đắc dĩ và tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh thắng… Tôi muốn cùng anh làm một giao dịch.”
Nói ra câu này, dường như cô đã mất đi tất cả sức lực, dựa người vào ghế.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
“Như thế mới đúng, mọi người dễ nói chuyện.”
Hạ Thiên lập tức trở lại vẻ mặt hớn hở, thay đổi nhanh chóng làm cho người ta tặc lưỡi, một lần nữa ngồi xuống, vẻ mặt có chút nịnh nọt: “Giao dịch gì thế, nói nghe thử, đúng rồi, nếu là giao dịch, tôi có thù lao đúng không?”
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Nhìn thấy vẻ mặt này, Liễu Thanh Thanh rất muốn dùng giày cao gót đạp lên.
Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên khi cùng người ta giao chiến, sau cùng cô thất bại.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Quan trọng nhất là loại nghiền ép IQ kia khiến cho cô sinh ra cảm giác thất bại.
Trên thực tế, từ khi Hạ Thiên châm cứu khỏi bệnh cho ông cụ, Liễu Thanh Thanh đã nảy sinh suy nghĩ đến việc để anh tiếp tục làm “bạn trai tạm thời”.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Không nói đến việc trong khoảng thời gian ngắn đối phương đã thu hoạch được sự tán đồng từ người nhà của cô, bản thân anh có khả năng châm cứu thần kỳ, khiến cho Liễu Thanh Thanh không thể thả anh đi, ai biết sau này liệu ông cụ có phát bệnh hay không?
Vừa rồi cô làm ra vẻ cường thế, đơn giản là vì muốn nắm giữ quyền chủ động, sau cùng thúc đẩy giao dịch không ngang nhau giữa hai bên.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Điều này cũng không có gì lạ, đây chính là tính cách của Liễu Thanh Thanh.