**********
Chương 6: Vạch trần
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hạ Thiên vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhìn về phía hướng tay của anh chỉ.
Chỉ thấy ở vị trí gần xương sườn bên trái và bên phải đến gần trước ngực đều có hai ngân châm.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Phó viện trưởng Tôn, ông nói cho tôi biết hai huyệt vị này gọi là gì?” Hạ Thiên nhìn về phía Tôn Hữu Đức.
Tôn Hữu Đức cau mày nói: “Đây là… Đây đái mạch?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ông chắc chắn đây là đái mạch chứ?”
“Chuyện đó…”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vẻ mặt của Tôn Hữu Đức do dự, nhưng căn cứ vào sự thật, ông ta vẫn nói.
“Hai nơi này đều gần với huyệt đái mạch, nhưng cũng không phải là huyệt đái mạch, mà trong số 720 huyệt vị trên cơ thể, hai nơi này không có huyệt vị gì, nói cách khác, đây là hai nơi phế châm.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ha ha, phế châm ư?”
Hạ Thiên cười nhạo một tiếng, lúc này mới nhìn về phía Trương đại sư: “Trương đại sư, ông có thể nói qua đây là huyệt vị nào không?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chẳng biết từ bao giờ, sắc mặt của Trương đại sư đã thay đổi.
Lúc này thấy mọi người đang nhìn mình, ông ta hừ lạnh một tiếng, cố gắng che giấu đi bối rối trong lòng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ông ta chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nói: “Đây là phương pháp châm cứu gia truyền, sao có thể nói cho người ngoài.”
Hạ Thiên lại cười khẩy một tiếng: “Đừng có dùng mấy lời này lừa gạt người ngoài nghề, nơi này không có kẻ ngu.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nói xong, anh nhìn về phía Tôn Hữu Tức đã chảy mồ hôi lạnh trên trán, lập tức đảo mắt nhìn qua Liễu Thanh Thanh và cha mẹ cô, sau đó mới lên tiếng.
“Để tôi nói cho ông biết, trong này có một huyệt vị gọi là hồn môn, một huyệt là kinh môn, những châm huyệt vị kia phối ngũ với nhau, cộng thêm hai huyệt vị này, trực tiếp mở ra cửa trước kích phát tiềm năng sinh cơ của thân thể, đẩy nhanh lực sinh mệnh trôi đi.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nói đến đây, sắc mặt Hạ Thiên trở nên lạnh lẽo, bỗng nhiên cao giọng quát: “Ông đang xem mạng người như cỏ rác.”
“Cậu… Cậu nói hươu nói vượn…”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lần này sắc mặt của Trương đại sư hoàn toàn thay đổi.
Ông ta không nghĩ đến, ngoại trừ mình ra, còn có người hiểu được công dụng của những huyệt vị này.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Im ngay.”
Thế nhưng ngay khi ông ta có ý định ngụy biện, lại bị một tiếng quát của Hạ Thiên cắt ngang.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Phó viện trưởng Tôn, ông cũng là chuyên gia, chắc hẳn ông phải biết, thật ra bộ phận huyệt vị cơ bản giống nhau, chỉ khác tỷ lệ, mọi người có thể tìm con thỏ hoặc chó đến, dựa theo những huyệt vị này thử qua, nếu sau ba ngày bọn chúng không chết, tôi sẽ tự móc hai mắt mình, Trương đại sư, ông có dám cùng tôi đánh cược không.”
Mọi người xôn xao, bao gồm cả Liễu Thanh Thanh, sắc mặt mọi người đều thay đổi, không ai nghĩ đến giọng điệu của Hạ Thiên lại kiên quyết và dứt khoát như thế.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trái lại Trương đại sư, vốn dĩ mặt mũi hiền lành, lúc này sắc mặt của ông ta lúc trắng lúc xanh, gân xanh trên trán nổi lên.
Trong chốc lát, trong mắt ông ta đầy tơ máu.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ha ha ha.”
Không biết là do tức giận hay sợ hãi, ông ta đột nhiên cười to, lấy tay chỉ Hạ Thiên: “Muốn đổ tội cho người khác, sợ gì không có lý do chứ, nếu các người đã nghi ngờ y thuật của tôi, lão phu cần gì phải chơi trò nhàm chán đó, hừ, cáo từ.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sau khi nói xong, ông ta bước nhanh ra ngoài.
Nhìn ông ta như thế, Liễu Thanh Thanh hiểu ra, vừa định ngăn cản đã bị Hạ Thiên kéo lại, mà ông cụ cũng chậm rãi lắc đầu, cứ như thế, mọi người trơ mắt nhìn Trương đại sư biến mất ở ngoài cửa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Anh cản tôi làm gì.”
Liễu Thanh Thanh tức giận hất tay Hạ Thiên, giận dữ nhìn anh.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hạ Thiên cười, không để ý đến mà chính là xoay người đi đến trước giường bệnh, bắt đầu rút châm cho ông cụ.
“Anh…”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Liễu Thanh Thanh trợn trừng mắt, lông mày cau lại, đang muốn lên tiếng trách cứ, cha Liễu đột nhiên cắt ngang lời cô.
Tuy cha Liễu là một người đàn ông mập mạp, nhưng lại là một người rất hiểu chuyện.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Con gái bớt giận.” Ông ấy cười ha hả đi đến bên cạnh: “Tiểu Lục ngăn cản con như thế là đúng rồi, nếu không, con định làm gì?”
“Con… Con…” Liễu Thanh Thanh tức giận, mạnh miệng phản bác: “Ông ta dám hại ông nội con, con, con muốn báo cảnh sát bắt ông ta.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cha Liễu cười tủm tỉm: “Chẳng phải bây giờ ông nội con vẫn còn khỏe à?”
Liễu Thanh Thanh há to miệng, lại không thể phản bác được.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc này cha Liễu thở dài một tiếng: “Tuy cha không hiểu về châm cứu, nhưng vừa rồi Tiểu Lục và Phó viện trưởng Tôn cũng đã nói rõ, hai huyệt vị này căn bản không được ghi chép lại trên y học hiện đại, cho dù báo cảnh sát cũng vô dụng.”
Dừng một chút, ông ấy ý tứ sâu xa nói: “Còn nữa, ông ta là do Lý Thanh Sơn mời đến, hiện tại chúng ta còn chưa xác định, rốt cuộc anh ta muốn làm thế, hay là bị người ta bày mưu đặt kế, con quyết định cùng nhà họ Lý vạch mặt ư? Hay là nói, con chuẩn bị xong chưa?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nghe thấy thế, Liễu Thanh Thanh giật mình, nhanh chóng bình tĩnh lại.
Đúng thế, cô bị tức giận làm cho choáng váng đầu óc, căn bản không nghĩ đến việc này.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô lén nhìn sang Hạ Thiên, vẻ mặt Liễu Thanh Thanh rất phức tạp, cô há to miệng, nhưng người cao ngạo như cô, làm sao cũng không nói ra được lời xin lỗi.
Cha Liễu nhẹ nhàng vỗ vai cô, sau đó ánh mắt lập tức chuyển về phía Hạ Thiên, trên gương mặt béo kia tràn đầy hiếu kỳ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Tiểu Lục, đối với y thuật, bác không hiểu gì, nhưng vừa rồi cháu nói cái gì mà kích phát tiềm năng… Không phải là càng kích phát tiềm năng của thân thể càng tốt à?”
“Cháu đang nói đến tiềm năng sinh cơ.” Hạ Thiên rút cây châm cuối cùng ra, ngồi dậy nhìn lại, cười nói: “Giống như một người trước khi chết sẽ có hồi quang phản chiếu.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hồi quang phản chiếu?
Mọi người sững sờ, sau đó cau mày.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Phó viện trưởng Tôn nghe hiểu câu này, nhất thời hiểu ra.
Vốn dĩ ông ta định giải thích, nhưng nghĩ đến thái độ vừa rồi của mình lại lúng túng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ngay sau đó ánh mắt ông ta trịnh trọng lại chân thành nhìn về phía Hạ Thiên: “Chàng trai trẻ, tôi đã trách oan cậu, tôi xin lỗi, đồng thời mong cậu tha thứ.”
Sau khi nói xong, ông ta cúi người một cái thật sâu.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Phó viện trưởng Tôn, chuyện này cũng không thể trách ông được, ha ha ha, ông đừng để trong lòng.” Ông cụ vội nói.
“Không, sai chính là sai, haizz… Trung y bác đại tinh thâm, nếu không có người bạn Tiểu Lục này, tôi thiếu chút nữa đã gây ra sai lầm lớn.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dừng một lúc, ông ta lại tò mò hỏi: “Anh bạn Tiểu Lục, nếu như dựa theo những lời cậu vừa nói, dùng động vật làm thí nghiệm, thật sự ba ngày sau sẽ chết ư?”
Hạ Thiên nhướng mày: “Nếu không, làm sao ông già kia lại chạy mất, lần này bị tôi vạch trần, nói không chừng sẽ ra nước ngoài.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh không tiếp tục đề tài này nữa, ngồi ở ghế cạnh giường, nói: “Ông vươn tay ra, cháu xem mạch cho ông.”
“Được.” Ông cụ thoải mái đưa tay ra.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trải qua chuyện vừa rồi, Hạ Thiên nhận được sự tin tưởng của tất cả mọi người, ngay cả Liễu Thanh Thanh cũng mang theo chờ mong.
Chỉ là trong lòng cô rất phức tạp.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trong phòng bệnh lập tức an tĩnh lại, tất cả đều chăm chú nhìn Hạ Thiên.
Sau khi Hạ Thiên bắt mạch xong lại xem lưỡi, mí mắt, sau đó là hỏi thăm bệnh tình, anh không phải đang giả vờ giả vịt.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ngược lại, Hạ Thiên có y thuật cao minh, chính là được truyền thừa từ một bộ công pháp thần bí, bên trong có nghiên cứu sâu về phương pháp châm cứu.
Vọng, văn, vấn, thiết, làm đủ trình tự.
Anh nợ em một câu yêu thương!
[Vọng, văn, vấn, thiết, bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y: nhìn, nghe, hỏi, sờ.]
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt phó viện trưởng Tôn, tuyệt đối là phương pháp của người chuyên nghiệp.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sau khi kiểm tra một loạt, cơ bản xác định được tình hình của ông cụ, bệnh của ông cụ không nặng, là do lúc còn trẻ để lại.
Sau khi xác định, anh nhìn về phía phó viện trưởng Tôn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Phó viện trưởng Tôn, có thể tìm cho tôi ngân châm, tất cả đều là loại 10 centimet, tôi cần khoảng 120 ngân châm.”
“Được, tôi sẽ lập tức cho người chuẩn bị.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Phó viện trưởng Tôn thoải mái đồng ý, vội vã rời đi.
Một lát sau, ông ta cầm 5 hộp ngân châm đến, đưa cho Hạ Thiên.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ông à, phương pháp châm cứu của cháu có chút khác biệt, trước tiên cởi áo trong xuống, ngồi thẳng người.”
“Được.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vốn dĩ ông cụ mặc áo ba lỗ, sau khi nghe xong, không chút do dự cởi xuống.