Trên bầu trời từng đám mây dày chậm rãi bay qua, giống như một viên kẹo đường tròn vo. Mặt trời trốn vào trong tầng mây dày, lộ ra ánh sáng ảm đạm.
Thời điểm Trình Gia Lập kéo hành lý đứng ở cửa nhà, vợ chồng Trình gia giật mình không thôi, bởi vì bên người anh còn có một cô gái khuôn mặt yêu diễm.
Mẹ Trình thu hồi biểu tình giật mình, lạnh nhạt che mặt nói: "Trước vào đi, Xuân Hỉ bọn họ đã đến, đều vội tới chờ con trở về."
Tiếng nói truyền vào phía trong, Cố Xuân Hỉ từ phòng bếp ló đầu ra, thấy Trình Gia Lập dẫn theo mỹ nhân trở về, ngượng ngùng trở lại phòng bếp, một bên cắn hạt dưa một bên cùng nói chuyện vô nghĩa với mẹ cô: "Mẹ, Gia Lập mang bạn gái đã trở lại, nhưng hình như mẹ Trình không thích."
Phải biết rằng, Trình Gia Lập luôn luôn có vẻ mặt ôn hoà trên thực tế là người cực kỳ lạnh lùng, đối với chuyện nữ sắc không hề tích cực cùng để tâm, lúc này nhanh chóng mang về một tiểu mỹ nhân từ Nhật Bản như thế, trong lòng Xuân Hỉ biết rõ ràng, chắc chắn đây là muốn chống đối lại mẹ Trình.
Mẹ Cố đang xào rau, bỏ thêm một chút muối vào trong chảo: "Con cũng biết! Đừng nói nhiều như vậy, cẩn thận bị mẹ Trình nghe thấy!"
Xuân Hỉ thè lưỡi, cùng mẹ già buôn cái chuyện thật không có ý nghĩa!
Cô đem từng món đồ ăn làm xong bưng lên bàn, mẹ Trình đoạt lấy đồ ăn làm xong bảo cô đến bên cạnh nghỉ ngơi: "Nào có ai để cho khách làm chuyện này! Đi đi, trò chuyện với Gia Lập, hai đứa cũng lâu không gặp rồi."
Lúc này Trình Gia Lập đã đặt xong hành lý, mang theo mỹ nhân từ trong phòng ngủ đi ra, thấy Xuân Hỉ, vẻ mặt anh ôn hoà chào hỏi: "Cố Xuân Hỉ, đã lâu không gặp."
"Không lâu, tháng trước vừa gặp qua." Xuân Hỉ bĩu môi, trên thực tế Xuân Hỉ tháng trước đi công tác ở Nhật Bản, thuận đường thăm Gia Lập một chút, thời điểm lúc đó Gia Lập còn không có bạn gái, không những thế còn giống như đang chôn mình trong biển báo cáo y học.
Trình Gia Lập đối với sự cố ý khiêu khích của Xuân Hỉ không cho là đúng, lôi kéo mỹ nhân ngồi vào trên sô pha xem tivi. Mỹ nhân ở bên người Trình Gia Lập cất lên giọng nói mềm mại: "Gia Lập, em muốn ăn quýt."
Đầu Xuân Hỉ run lên, anh có mỹ nhân ở bên, làm sao còn cần người cùng anh nói chuyện? Lại mò lấy hạt dưa, vọt đến thư phòng quan sát cha cô cùng cha Trình chơi cờ.
Cha Cố nhìn cô một cái, "Không đi nói chuyện với Gia Lập đến chỗ làm gì."
Vì sao mọi người đều cảm thấy nhiệm vụ của cô chính là đến nói chuyện với Trình Gia Lập? Bọn họ chẳng qua là hàng xóm thanh mai trúc mã mà thôi, tất yếu mọi chuyện đương nhiên đều như vậy.
"Có người cùng nói rồi." Cô nói, nhìn nhìn cha Trình, ha ha nở nụ cười, "Gia Lập mang bạn gái trở về."
Cha Trình nghe thấy vậy chau mày, cầm một quân cờ đặt ở giữa bàn cờ, lắc đầu, "Không thể nào là sự thật, đều sắp đến ba mươi rồi, không biết nó cả ngày suy nghĩ cái gì."
Xuân Hỉ biết cha Trình nói là Trình Gia Lập, cô cũng không khen ngợi hay phê phán gì, kéo ghế ngồi ở bên cạnh xem.
Trong chốc lát, mẹ Trình ở phòng bếp hô: "Thức ăn đã ở trên bàn, ăn cơm!"
Xuân Hỉ ngồi ở bên cạnh mẹ cô, nhìn xem Trình Gia Lập lại nhìn xem mỹ nhân, không khỏi thở dài âm thầm lắc đầu, hai người kia một chút cũng không xứng, Gia Lập được cho là ổn trọng, tiểu mỹ nhân thì quá mức lỗ mãng.
Cô cứ như vậy ngồi rung đùi đắc ý thở dài, vừa vặn bị Gia Lập nhìn đến. Anh mặt không chút thay đổi nhìn cô, ánh mắt đạm mạc làm cho cả người Xuân Hỉ không được tự nhiên, vì thế trừng mắt nhìn anh.
Tiểu mỹ nhân nhìn thấy hai người này thường xuyên mắt đi mày lại, mất hứng. Nũng nịu yếu ớt nói: "Người ta không cần ăn đồ ăn này! Khó ăn chết!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mẹ Trình trở nên xanh mét. Không biết Gia Lập có phải cố ý hay không, thừa dịp lúc này ngữ khí bỗng nhiên bình thản nói với mẹ Trình, cha Trình: "Ba mẹ, con chuẩn bị kết hôn với cô ấy.”
Sét đánh giữa trời quang! Trước bàn cơm trừ bỏ Trình Gia Lập tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi, bao gồm cả tiểu mỹ nhân nói chuyện không biết nặng nhẹ. Xuân Hỉ lại ăn một ngụm nghẹn ở cổ họng, nghẹn cười đến mức nuốt không được mà phun cũng không được.
"Em khi nào thì muốn cùng anh kết hôn?" Tiểu mỹ nhân mở to hai mắt kinh ngạc.
Xuân Hỉ dù có hứng thú nhìn về phía Gia Lập nhưng mà anh lại đang cúi đầu, dường như chuyện gì cũng chưa phát sinh tiếp tục ăn cơm.
"Hồ nháo!" Cha Trình buông bát, quát lớn nói.
Tiểu mỹ nhân vừa thấy tình huống không đúng, nhanh chóng đứng lên vuốt vuốt tóc tươi cười ngượng ngùng nói: "Mọi người từ từ dùng, cháu đi trước." Nhanh như chớp, liền không có bóng người.
Tự nhiên, một bữa cơm tan rã trong không vui, hôn sự này, chỉ cho là chuyện nói vui đùa.
"Anh ta thật sự đã nói như vậy?" Điền Nghiên Nghiên không dấu được vẻ hưng phấn trong lời nói.
"Kia còn có giả! Cậu không biết, mình lúc ấy thiếu chút nữa cười sặc sụa, nghĩ mà xem, gần ba mươi tuổi đồng chí Trình Gia Lập nghiêm túc lại tự nhiên tùy tiện liền tìm một nữ nhân về cho mẹ anh ta, mấu chốt là, anh ta tìm cô gái kia nhưng hoàn toàn không nghĩ đến cô ta sẽ đá anh ta, thật sự là mất mặt đến chết!" Cố Xuân Hỉ tựa vào ban công nhà cô cười ha ha, giảng thuật một màn phấn khích ngày hôm qua một cách sinh động như thật cho bạn thân từ tiểu học.
"Cố Xuân Hỉ, nói xấu sau lưng người khác cẩn thận bị báo ứng đấy, cậu cười cũng thiếu đạo đức quá đi. Nhưng quả thật chuyện này cũng thực hi hữu a!"
"Thiếu đạo đức cái gì! Mình từ nhỏ bị anh ta ức hiếp, trước mặt của anh ta mình không có biện pháp nói anh ta, còn không cho mình nói sau lưng, nông nô xoay người làm chủ nhân?" Xuân Hỉ cắn cắn kẹo que, oán hận nói.
Trong lời nói của Điền Nghiên Nghiên, Cố Xuân Hỉ cùng Trình Gia Lập sự tình không chỉ một ngày hai ngày, mà đó là một quá trình nghẹn khuất dài lâu, bị Điền Nghiên Nghiên gọi là —— gian tình.
Trình Gia Lập so với Cố Xuân Hỉ lớn hơn 7 tuổi, từ lúc Xuân Hỉ vừa sinh ra, còn chưa mở được mắt, thời điểm nhìn không thấy người, cô đã quen Trình Gia Lập.
Duyên phận của hai nhà hàng xóm đã bắt đầu từ trước khi bọn họ sinh ra, hai bà mẹ vừa gặp mà như quen đã lâu, chỉ hận là gặp nhau trễ, từng cho bọn họ định thân một lần, học dáng dấp như người xưa vậy, cầm tay xem tướng hai mắt đẫm lệ, cô thán một tiếng tôi thán một tiếng, duyên phận nha, không bằng chúng ta để cho hai đứa nhỏ kết thân đi, sinh ra con trai liền kết nghĩa anh em, sinh một nam một nữ liền cho chúng thành một đôi.
Từ sau đó, Cố Xuân Hỉ bởi vì cha mẹ đi công tác mà trường kỳ ăn cơm ở nhà Trình Gia Lập.
Gia Lập lớn hơn cô nhiều như vậy, thành tích lại tốt, thời điểm Xuân Hỉ nước mũi phần phật đến mượn các loại sách bài tập của anh ta hỏi một chút đề thi, còn ngốc nghếch đi theo phía sau anh ta cười ngây ngô. Gia Lập sợ cô làm phiền, liền quăng cho cô mấy đồng tiền lẻ, dỗ cô đến phía trước cửa hàng mua đồ ăn vặt, chờ Xuân Hỉ đi mua đồ ăn không quên lấy lại tinh thần, thời điểm mua hai phần đồ ăn vặt trở về, Gia Lập sớm đã không thấy tăm hơi.
Xuân Hỉ một phen nước mắt nước mũi trở về cáo trạng cùng mẹ Trình, sau khi bị cáo trạng, Gia Lập nhiều lần đều bị giáo huấn. Dần dần, Gia Lập đối với cô vô cùng hờ hững, thường thường khiến cô bẽ mặt, thời điểm không cần thiết tuyệt không mở miệng nói chuyện với cô, thế cho nên Xuân Hỉ đến bây giờ đều cảm thấy anh ta kỳ thật là cái người mặt than.
Đến khi Xuân Hỉ lại lớn hơn một chút thời điểm học sơ trung, Gia Lập đã đi học đại học. Năm thứ nhất vào ngày nghỉ, Xuân Hỉ cùng cha mẹ cãi nhau rời nhà trốn đi, cô dứt khoát kiên quyết đi xe lửa chạy tới chỗ của Gia Lập. Cô kiên quyết, cảm thấy chính mình đã trưởng thành, xa nhà có thể không cần dựa vào cha mẹ, lại tới chỗ Gia Lập bị anh ta chửi bới, ngay hôm đó liền đem cô đuổi về nhà.
Cô còn nhớ rõ bạn học của Gia Lập có cái đầu bóng loáng, không đứng đắn nhìn cô: "Ôi, tiểu mỹ nữ từ xa tìm đến bạn trai a? Nhìn không ra, Trình Gia Lập cậu thủ đoạn rất cao minh, còn non đến như vậy!"
Xuân Hỉ nghe không ra đầu bóng loáng đang chê cười cô, trong lòng sung sướng vô cùng, ai ngờ Gia Lập lạnh lùng nói: "Cô ấy là em gái của tôi, mời cậu làm sạch miệng lại!"
Cô mất hứng, nói lại: "Anh nói ai là em gái!"
Oán hận của Xuân Hỉ với Gia Lập ước chừng chính là bắt đầu khi đó, cô cảm thấy mình không được coi trọng, dựa vào anh ta lại không được đáp lại, cô vẫn nghĩ Gia Lập so với cha mẹ cô còn hiểu cô hơn, nhưng là, anh ta mắng cô, đem cô đuổi về, cô bắt đầu cảm thấy, anh ta cùng với cha mẹ cô là giống nhau, đều thực chán ghét!
Từ nay về sau, Gia Lập nói đông cô liền hướng tây, nói nam cô liền hướng bắc, cùng anh ta đối nghịch, chẳng qua kết cục vẫn là cô hoàn toàn thảm bại.
Hai năm trước, Xuân Hỉ tốt nghiệp đại học không tìm được việc, cô học đại học khoa Tiếng Anh, nơi nào cũng cảm thấy văn bằng này của cô không chuyên nghiệp. Cuối cùng vẫn là Gia Lập giúp cô giải quyết vấn đề công việc, anh ta học y, giúp cô tìm công việc phiên dịch cho một công ty y dược.
Cô mặc dù không tình nguyện nhận ân tình của người khác, nhưng so với không có công tác tốt thì cô ở nhà chính là rất mất mặt, nghẹn khuất cũng không phải một lần hai lần.
Cô thực đen đủi mà, Điền Nghiên cũng cảm thán quá như vậy.
Tiếng điện thoại, trong lúc Xuân Hỉ nhớ lại, thấy Gia Lập đứng ở trên ban công cách vách, nhìn ra phương xa, ánh mắt thâm thúy, không biết suy nghĩ cái gì. Sườn mặt của anh nhìn cũng đẹp lắm, đường cong rõ ràng, thẳng tắp, môi mỏng hơn nữa lại gợi cảm, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn về phía trước, có chút u buồn. Xuân Hỉ không khỏi mở to hai mắt.
Ai ngờ Gia Lập không có dấu hiệu thu hồi ánh mắt quay đầu nhìn về phía cô. Xuân Hỉ ngẩn ra, cười gượng hai tiếng với anh rồi chạy về trong phòng.
Cô ôm gối mềm nhũn lăn lộn trên giường, bỗng nhiên nhớ tới Gia Lập hình như đứng ở đằng kia đã lâu, anh sẽ không nghe thấy cái gì chứ?
Cô ai thán kêu lên một tiếng đem mặt vùi vào gối, ôi, rất mất mặt!
Buổi tối ngày thứ Sáu, Xuân Hỉ bị mẹ già nhà mình tha vào phòng bếp để hỗ trợ một tay, cô luôn luôn lười, có thể ngồi sẽ không đứng, có thể nằm dứt khoát sẽ không ngồi, để cho cô giúp nấu cơm, cô thật sự là không tình nguyện.
"Mẹ, ai đến nhà chúng ta à?" Bằng không làm sao có thể bảo thiên hạ đệ nhất lười là cô hỗ trợ nấu cơm như vậy!
"Mẹ Trình, cha Trình của con, còn có cả Gia Lập."
"Không phải mấy ngày hôm trước mới ăn cơm sao? Sao lại muốn ăn nữa..." Xuân Hỉ bất mãn nhắc nhở.
"Hôm nay có chút việc muốn nói cùng con với Gia Lập." Mẹ Cố thần bí nói.
"Chuyện gì?"
"Cơm nước xong sẽ nói sau!"
Xuân Hỉ tuy rằng lười, nhưng là đặc biệt nhiệt tình. Khi ba miệng người nhà Trình gia đến, Xuân Hỉ liền vào phòng tìm dép cho bọn họ đi, nhất thời kích động, cô liền đã quên thâm thù đại hận mười mấy năm nay giữa cô và Gia Lập, hấp tấp đưa cho Gia Lập một đôi dép lê, "Gia Lập, anh xem đôi này anh có đi vừa không?"
Gia Lập nói: "Có vẻ nhỏ."
“A, vậy anh chờ một chút a, em lấy cho anh một đôi khác." Nói xong cô lại kéo ngăn kéo phía dưới tủ rượu để tìm kiếm.
Vợ chồng Trình gia thấy bọn họ như thế nhìn nhau cười.
Đợi cho Xuân Hỉ tìm cho Gia Lập một đôi dép thích hợp, cô lúc này mới bỗng nhiên phản ứng lại, cô rốt cuộc đang làm cái gì! Cô dựa vào cái gì mà vui vẻ hầu hạ anh ta như vậy?
Xuân Hỉ liền hé ra cái mặt thối đem dép hướng Gia Lập quăng xuống: "Chấp nhận đi tạm đi!"
Trình Gia Lập đối với hỉ nộ thất thường của cô sớm đã thành thói quen, đi dép xong, rồi đi đến phòng bếp nhìn xem có phải giúp việc gì hay không.
Ăn bữa cơm này Xuân Hỉ cảm thấy không yên lòng, cô sợ nhất bị người nhử, nhịn không được suy nghĩ, mẹ cô rốt cuộc có chuyện gì muốn nói với cô cùng Gia Lập.
Cơm nước xong, bốn tộc trưởng nghiêm trang ngồi ngay ngắn ở trên sô pha xem tivi, thường thường còn tán gẫu vào vài câu, Gia Lập ngồi ở bên cạnh lấy báo chí trên bàn tra lật xem, anh cùng nhóm tộc trưởng đã muốn hòa hợp làm một, nghiễm nhiên như là một ông cụ non nghiêm túc. Chỉ có Xuân Hỉ ngồi một bên lo lắng, trong lòng cô vô cùng khó chịu rốt cuộc mẹ cô muốn nói cái gì đây!
Rốt cục, cô nhịn không được, chạy đến bên cạnh mẹ đi qua nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, không phải còn có chuyện muốn nói sao?"
Mẹ cô lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, vỗ vỗ chân, nói: "Thiếu chút nữa đã quên!"
Bà tắt tiếng TV đi, cùng mẹ Trình thương lượng nói, "Ngọc Phượng à, chúng ta hai ngày trước đã thương lượng chuyện đó, hôm nay nói luôn cho bọn nhỏ biết đi."
Mẹ Trình gật gật đầu, "Gia Lập, mẹ với mẹ Cố của con thương lượng một chút, quyết định tháng sáu cuối năm cho con cùng Xuân Hỉ đính hôn, con cũng sắp ba mươi, ngay cả bạn gái cũng không có, Xuân Hỉ cũng không còn nhỏ, mẹ thấy hai đứa đều thích hợp, từ nhỏ lớn lên với nhau, đều rất hiểu đối phương, nói sau, mẹ với mẹ Cố không phải cũng cho các con tìm hiểu từ nhỏ hay sao, cái này cũng không phải là ép buộc gì."
Xuân Hỉ giật mình không thôi, đây là thời đại nào rồi, còn có chuyện kết thân từ nhỏ! Cô đẩy đẩy ba già, Cố ba nhún nhún vai tỏ vẻ ông không phản đối, cô lại nhìn nhìn Gia Lập, Gia Lập bình tĩnh buông báo xuống, không có biểu hiện gì nói: "Mẹ, chúng ta về nhà rồi nói sau."
Xuân Hỉ biết anh là tức giận, cả đời anh tức giận cũng sẽ không thể hiện, sau đó đặc biệt bình tĩnh nói chuyện, tựa như cô trước kia vô số lần chọc anh tức giận, anh đều là dùng gương mặt lạnh lùng cùng với thanh âm lạnh lùng làm cho cô để ý đến lúc đấy sẽ cách xa anh một chút. Trong trí nhớ đại khái chỉ có lần cô rời nhà trốn đi đến chỗ của anh, anh thật sự phát hỏa, mặt than Gia Lập ngày xưa không bao giờ thấy giận chứ đừng nói gì là nổi trận lôi đình, lớn tiếng quát mắng cô.
Xuân Hỉ nhìn Gia Lập mặt than kia, bỗng nhiên có một ý tưởng tuyệt diệu, cô ở trong lòng cười trộm, lúc này chính là cơ hội để đối phó với anh đi!
Cô bỗng nhiên đứng lên, vô cùng chân thành đối với mẹ Trình nói: "Mẹ Trình, con cảm thấy mẹ nói rất đúng! Thật ra con rất thích Gia Lập, con đồng ý tháng sáu sẽ đính hôn."
Nói xong, cô như nguyện, nhìn thấy Trình Gia Lập phía sau kinh ngạc nhìn phía cô.