Beta: meott
Thời điểm tụ họp kết thúc, mọi người đồng loạt cùng hát bài “Khó quên đêm nay”, Xuân Hỉ xông ra khỏi vòng vây cướp được một cái mic gắt họng hát, hát thì sai nhạc, ma âm điếc tai, làm cho đại bộ phận bạn học mãnh liệt chống lại.
Phan Dương ở bên cạnh cô kéo kéo tay áo của cô, để sát vào gọi: “Xuân Hỉ! Điện thoại của cậu! Kêu !”
Xuân Hỉ rút tay ra không liếc mắt nhìn anh ta, khoát tay lại tiếp tục sôi nổi hát lên.
Phan Dương bất đắc dĩ lắc đầu, đem cô từ trên ghế túm xuống, chỉ chỉ túi của cô nói: “Di động của cậu kêu đã lâu!”
Xuân Hỉ cả kinh, vội vàng lấy điện thoại di động ra, “Ai nha” một tiếng. Là Gia Lập gọi tới, đã gọi vài lần mà cô không nhận. Sợ bị mắng, cô chạy nhanh đi ra ngoài gọi điện lại.
Qua một hồi lâu điện thoại mới được thông: “Đã xong chưa?”
“Cũng sắp rồi, em có thể đi trước. Anh đang ở đâu? Em tới tìm anh!”
“Anh đang ở ngay gần đấy, em đi ra là có thể nhìn thấy anh.” Gia Lập nói.
“Được, chờ em a, em hiện tại đi ra.”
Xuân Hỉ ngắt điện thoại, vào trong tạm biệt các bạn học: “Các vị, tiểu nữ đi trước một bước, mọi người tiếp tục chơi đùa nha, chơi vui nhé!”
Phan Dương hỏi: “Cần tôi đưa cậu về không?”
Xuân Hỉ sáng sủa cười: “Đãi ngộ này để cho các bạn nữ khác trong lớp đi, tôi có lái xe tới đón.”
Cô từ cầu thang xuống lầu, lúc đến chỗ rẽ nghe được giọng nói của Gia Lập, anh hình như đang nói chuyện với người khác. Cô nghi hoặc dừng chân, hơi hơi dò xét ló đầu, liền thấy Gia Lập đang cùng với Lý Nghị Duy đối mặt nói chuyện với nhau.
Cô thè thè lưỡi, nhanh chóng tránh ở đầu cầu thang.
Cô nghe thấy Lý Nghị Duy nói: “Mặc kệ nói như thế nào tôi cũng thực sự xin lỗi cậu, tôi không vì mình mà bào chữa, nhưng mà sự thật là tôi còn nghĩ cậu biết. Lúc ấy nếu mình biết bọn họ để cho cậu chịu trách nhiệm…”
“Quên đi, tôi đối với sự thật đó đều không có một chút hứng thú nào. Mặc kệ là ai, cũng sẽ có một người phải thay cậu gánh vác tội danh đó, ai cũng đều giống nhau. Tôi sẽ không tha thứ cho cậu, cũng sẽ không hận cậu, dừng ở đây đi, tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng. Làm anh em với cậu một thời gian cũng coi như duyên phận, chuyện đó nói ra tôi cũng không thể tiêu tan, lòng tôi như nào cậu cũng rõ, hai bên rốt cuộc là loại người nào cậu cũng biết, nên nói là chí hướng không hợp đi. Đây là lần cuối cùng tôi và cậu nói chuyện như vậy, thật sự không cần đối với chuyện quá khứ mà canh cánh trong lòng mãi, nhanh già.” Gia Lập mặt không gợn sóng, không sợ hãi nói.
Một câu cuối cùng “Nhanh già”, giọng nói của anh bỗng nhiên biến đổi, nhẹ nhàng hơn rất nhiều, chọc Xuân Hỉ một bên nghe lén không nhịn được ‘xì’ một tiếng cười ra.
Cô nhanh chóng che miệng lại, sợ bị phát hiện.
Hai người kia trầm mặc một lát, Lý Nghị Duy cuối cùng cũng buông tha không bác bỏ, chỉ nghe anh ta nói: “Gia Lập, tôi thật không muốn mất đi người bạn như cậu.”
Nói xong, anh ta dường như rời đi. Hành lang khôi phục yên tĩnh, đang lúc Xuân Hỉ do dự có nên đi xuống dưới hay không, Gia Lập bỗng nhiên mở miệng: “Mọi người đã đi rồi, em còn không ra?”
Xuân Hỉ cười hắc hắc, từ cầu thang đi xuống dưới, “Anh làm sao mà biết là em?”
Gia Lập mím môi, nhưng cười không nói.
Dọc theo đường đi về nhà, Xuân Hỉ đều líu ríu nói không ngừng, đề tài đó là quay chung quanh chuyện giải phẫu của Lý Nghị Duy.
Cô nói: “Cái loại người nhân phẩm siêu cấp thấp có người đứng sau thì thế nào? Sớm hay muộn sẽ lại phạm sai lầm, không phải mỗi một lần đều có vận tốt có người thay anh ta nhận tội như vậy! Còn có a, bác sĩ kỹ thuật đỉnh như anh, một ngày nào đó sẽ ngóc đầu trở lại, lại lên như diều gặp gió! Gia Lập, anh chính là bác sỹ vĩ đại!”
“Được rồi, anh biết em muốn biểu đạt cái gì, anh cũng không phải chưa gượng dậy nổi.” Gia Lập cười nói.
Xuân Hỉ ha ha cười: “Dù sao em vẫn sẽ đi cùng anh.”
…………
Ngày Xuân Hỉ lấy bằng chứng nhận khoá học, Điền Nghiên gọi điện thoại cho cô như muốn cứu mạng. Trong điện thoại, Điền Nghiên nói với cô một nhà xuất bản về văn học nước người đang lo lắng chuyện tuyển người, bảo cô có thể đi thử một lần.
Xuân Hỉ hiện nay tìm việc tương đối cẩn thận, nên hỏi cô ấy xem có thể tin cậy hay không. Điền Nghiên vỗ ngực nói: “Không thành vấn đề, hoàn toàn tin cậy! Biên tập của nhà xuất bản là đệ tử của cha mẹ mình, sẽ không sai!”
Biết được vị trí cụ thể của nhà xuất bản, Xuân Hỉ hôm đó liền đến thẳng nơi đó nhận lời mời.
Đến nơi mới biết được, nhà xuất bản trong miệng của Điền Nghiên kỳ thật là một công ty xuất bản, xuất bản tiêu thụ các loại sách, đệ tử của cha mẹ cô ấy có thể chính là biên tập của khối văn học nước ngoài này.
Vận khí của cô có vẻ tốt, vừa vặn tới kịp thông báo ngày tuyển dụng của công ty. Cô đến đại sảnh lấy hồ sơ, xếp hàng ngồi ở phía sau ghé vào trên ghế điền sơ yếu lý lịch. Các loại giấy chứng nhận đã sao chép cô đều mang theo bên mình, thời điểm đến phiên cô đi vào phỏng vấn, vừa vặn đã chuẩn bị xong tất cả. So với với vài lần phỏng vấn trước, lúc này đây là không có chuẩn bị gì. Cô không có gì tin tưởng, hít sâu một hơi, tim nhảy lung tung, phá bình phá ngã đi!
Đi vào, hai người phỏng vấn đối diện đang đánh giá cô một chút. Xuân Hỉ hơi hơi cúi đầu sau đó ngồi xuống, bắt đầu tự giới thiệu. Nói đến một nửa, một vị trong đó hỏi: “Đã dùng tiếng Anh nói bao giờ chưa?”
Xuân Hỉ trong lòng đắc ý, tiếng Anh chính là vốn ban đầu của cô, có thể không nói sao!
Thuận tiện phun ra một loạt câu tiếng Anh tiêu chuẩn một cách trôi chảy, vị đưa ra câu hỏi kia có chút vừa lòng gật gật đầu.
Có một vị hỏi: “Đã từng làm biên tập đồ văn sao?”
Xuân Hỉ thoáng suy nghĩ, vì thế gật gật đầu, văn bí hẳn là cũng coi như nửa biên tập đồ văn chứ?
Người phỏng vấn nhìn nhìn sơ yếu lý lịch của cô, cúi đầu nói nhỏ một lát, sau đó ngẩng đầu cười cười với cô: “Được rồi, cô trúng tuyển, buổi sáng thứ Hai tuần sau chín giờ đúng giờ đến làm việc.”
Xuân Hỉ vui mừng muốn khóc, đây chính là lần đầu tiên cô dựa vào chính mình mà đi phỏng vấn thành công đạt được một công việc đứng đắn, đây chính là bước đầu tiên trong cuộc đời cô!