• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: gau5555

Beta: meott

Xuống núi, lúc Gia Lập lái xe đưa Xuân Hỉ trở về, cả người cô đau nhức lên, mệt mỏi nói: “Gia Lập, em giống như phát sốt.”

Gia Lập quan tâm đặt tay lên trán của cô, nói: “Hôm nay đừng về nữa, đi đến chỗ anh, miễn cho ba mẹ em lo lắng.”

Trở về nhà trọ, Xuân Hỉ đã bị Gia Lập quăng vào phòng tắm tắm nước ấm sau đó nhìn cô uống hết thuốc cùng một chén nước ấm rồi anh mới đi vào phòng tắm thay quần áo ướt đẫm. Lúc quay ra, Xuân Hỉ đã ngủ. Có lẽ là khó chịu, cô trong mộng mà vẫn rên hừ hừ hai tiếng.

Nửa đêm, Gia Lập từ trong giấc ngủ ngắn tỉnh lại, nhẹ tay nhẹ chân đi vào phòng Xuân Hỉ, đặt tay lên trán của cô, đã không còn nóng như trước. Anh tựa vào bên giường nhìn cô trong chốc lát, đợi cho cơn buồn ngủ đánh úp lại, anh mới trở về phòng ngủ. Xuân Hỉ đỡ sốt, anh cũng yên lòng, cảm giác an tâm này làm cho anh ngủ thẳng đến chín giờ sáng ngày hôm sau.

Gia Lập đứng ở trong phòng tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng Xuân Hỉ, chỉ có điểm tâm trên bàn ăn đã dọn xong .

“Tích tích” hai tiếng, di động của Gia Lập hiện lên có tin nhắn, là Xuân Hỉ gửi đến: Tỉnh rồi sao? Điểm tâm làm cho anh đã đặt trên bàn ăn, nếu lạnh thì tự mình đặt trong lò vi sóng một chút, bác sĩ Trình chăm chỉ hãy nghỉ ngơi thật tốt, em gái Xuân Hỉ đang đi hẹn hò!

Gia Lập ngồi xuống ăn điểm tâm nóng, ăn đến một nửa, anh liền gọi điện thoại cho Tiếu Hàm.

“Cậu ở đâu?” Câu đầu tiên Gia Lập liền hỏi.

“Ngồi trong nhà.” Thanh âm Tiếu Hàm không lớn, trả lời một câu liền ngắt điện thoại.

Gia Lập lại gọi điện thoại cho Tiếu Hàm, kết quả bị Tiếu Hàm mắng một chút: “Trình Gia Lập cậu có bệnh có phải hay không? Bạn thân đang ngủ ngon giấc liền bị cậu quấy rầy, không phải là chỉ đánh mất Xuân Hỉ sao! Cậu vẫn còn trả thù mình như vậy! Đừng gọi nữa, mình muốn đi ngủ!”

Gia Lập ngắt điện thoại tiếp tục ăn điểm tâm, Xuân Hỉ không phải đi cùng Tiếu Hàm, vậy đi hẹn hò cùng với ai?

Điền Nghiên cùng Xuân Hỉ đang nằm ở trong phòng mát xa, hưởng thụ đãi ngộ cực phẩm. Bên cạnh là tạp chí và nước trái cây tươi mát, trước mặt là tivi LCD, nhân viên mát xa vừa bóp chân cho các cô vừa hỏi: “Thoải mái không ạ?”

Xuân Hỉ híp mắt hừ hừ: “Ai nha, rất thư thái!”

Điền Nghiên nói: “Thực chưa thấy ai sáng sớm đã đi bóp chân!”

“Ai gia ngày hôm qua bị ép buộc muốn chết, đã lâu không vận động, sáng sớm hôm nay đứng lên trên người đau giống như bị mấy trăm người đánh, chân còn đau hơn nữa!”

“Tri thức của phòng các cậu quả đúng là khôi hài, nào có ai còn tổ chức leo núi? Cơ quan người ta thường tụ họp hoặc là hát hò, hoặc là bao một nơi nào đó cả đêm đánh mạt chược ….. Mình muốn nói tốt gì chứ? Thực không phải thuần phác bình thường nha!”

“Dù sao mình cũng không bao giờ đi nữa! Có lần sau mình tuyệt đối không đi!” Xuân Hỉ nhắm mắt dưỡng thần.

Điền Nghiên chậc chậc: “Cậu thật đúng là viễn tưởng, còn muốn lần sau sao! Cậu nói cậu làm phiên dịch, vậy tại sao lại làm nhân viên văn phòng, không mệt a, tài năng không khuất phục?”

Xuân Hỉ cười rộ lên: “Ngài đừng coi trọng ta quá, ai gia chịu không nổi nha.”

“Nói thật, cậu tính toán như vậy thật quá xuống cấp? Không có ý chí chiến đấu! Chỗ kia ngoại trừ việc mỗi ngày có thể nhìn thấy Trình Gia Lập, cậu cảm thấy còn có điểm gì tốt?”

Xuân Hỉ suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Mình đã đưa đi rất nhiều sơ yếu lý lịch đến bây giờ đều không có trả lời, mình đương nhiên không có khả năng chỉ vì lý do mỗi ngày nhìn thấy đồng chí Trình Gia Lập mà tiêu tan ý chí chiến đấu của mình. Nếu có nơi khác mời mình, mình lập tức liền từ chức. Thần cũng không thể ngăn cản!”

“Ôi ôi, cậu đừng có giả vờ với mình! Cậu chả ước gì mỗi ngày đều nhìn thấy anh Gia Lập của cậu?” Điền Nghiên chê cười cô.

“Điền Nghiên, cậu lúc nào lại giống như một con vịt thế? Ầm ỹ muốn chết! Câm miệng ngay, ai gia muốn ngủ!” Xuân Hỉ nằm một tư thế thoải mái, tùy ý cho nhân viên mát xa đùa nghịch.

Xuân Hỉ vừa có chút buồn ngủ, giường bên cạnh đã có hai mỹ nữ đến, vừa tiến đến đã bắt đầu líu ríu nói chuyện phiếm. Xuân Hỉ bị các cô làm cho không ngủ được, ngược lại vểnh tai nghe lén chuyện phiếm của các cô, giống như đang xem phim truyền hình!

Nữ A ca thán một câu: “ Cậu cùng hắn thực sự không có khả năng? Kỳ thật mình thấy các cậu rất được.”

Nữ B u oán một câu: “Nếu có khả năng chúng mình đã sớm kết hôn. Mình yêu anh ấy nhiều năm như vậy, đợi anh ấy nhiều năm như vậy, đuổi theo anh ấy nhiều năm như vậy, biện pháp cũng gì đều thử qua, nhưng anh ấy chỉ có thờ ơ. Đàn ông tuổi càng lớn càng quý giá, nhưng mà con gái như chúng ta thì sao? Mình cũng đã ba mươi, trễ cũng không gả được cho đàn ông tốt. Anh ấy không cần mình coi như đã hết, mình không thể đánh mất tuổi thanh xuân vì anh ấy. Mình đánh mất không nổi!”

Nữ A ai thán một câu: “Thực đáng tiếc, các cậu là một đôi thanh mai trúc mã ở trong mắt người khác đều là tuyệt phối, không thể ở cùng nhau chắc là do trời phạt, thật sự là rất đáng tiếc. Cậu nói hắn làm sao lại không lấy cậu chứ?”

Nữ B lại u oán một câu: “Chuyện này cưỡng cầu là không được, dù sao mình cũng đã nghĩ thông. Anh ấy không yêu mình, thì có hàng loạt đàn ông yêu mình, mình cũng có tự tôn chứ, hèn mọn yêu thương anh ấy như vậy, mệt chết đi. Anh ấy rất tốt với mình, mình còn cảm thấy giá trị, nhưng khi anh ấy đối với mình không tốt, cậu nói xem, chuyện này nên làm như thế nào? Cái này không phải bị coi thường sao! Mình hôm nay sẽ nói rõ với cậu, mình thật sự buông tha. Thế giới này thiếu anh ấy mình cũng không chết, tình yêu cuối cùng đều không phải là biến thành củi gạo dầu muối sao? Từ hôm nay trở đi, anh ấy đi cầu mộc của anh ấy, mình đi đường quan của mình, không hề liên quan. Mình không yêu anh ấy nữa!”

Xuân Hỉ thở dài một tiếng, ánh mắt hơi hơi có chút ướt át. Nữ B u oán thật đúng là nói ra những gì trong lòng của cô!

Ngày hôm sau, Xuân Hỉ làm cái gì cũng không yên lòng, luôn phạm sai lầm. Nếu không chụp nhầm tài liệu, nếu không phải kí tên sai trên báo cáo bệnh lý thì những người không bệnh đều bị cô biến thành có bệnh hết. Lão Tiền trách cứ cô hơn một lần, Dương Diệu an ủi cô, Gia Lập thì cái gì cũng chưa nói, giúp cô giải quyết tốt hậu quả. Anh chẳng những không mắng cô, mà vẻ mặt luôn ôn hoà cười nói: “Lần sau chú ý một chút là được rồi.”

Xuân Hỉ ở trong đêm khuya, trằn trọc. Cô bò xuống giường, mở cái quyển “Thư tình” kia ra, bắt đầu viết chữ.

Cô viết nói: Em muốn thử một lần, buông tha cho anh, không thích anh nữa, không bám anh nữa. Em muốn thử một lần, nếu nửa năm sau, thật sự không được, em sẽ chính miệng nói cho anh biết em thích anh. Đến lúc đó, có kết quả gì em đều nhận. Tha thứ cho em nhát gan, em rất sợ, sợ khi em nói ra khỏi miệng, anh sẽ không bao giờ để ý em nữa. Cho nên em muốn thử một lần, cảm giác không có anh ở bên cạnh.

Ngày hôm sau, Xuân Hỉ nộp đơn xin từ chức cho lão Tiền, mọi người đều có chút kinh ngạc.

Lão Tiền tiếc hận: “Có phải mấy ngày hôm trước bởi vì lời nói của ta khiến cho cháu bị tủi thân hay không? Đứa nhỏ, nếu bởi vì chuyện này mà cháu muốn từ chức, ta sẽ không đồng ý để cháu đi.”

Xuân Hỉ lắc đầu: “Cháu chỉ cảm thấy công việc ở nơi này không thích hợp với mình, thật sự. Cám ơn Tiền chủ nhiệm đã chiếu cố mấy tháng nay, về sau cháu sẽ vẫn giống như trước kia, thường xuyên đến gặp ông.”

Dương Diệu ồn áo, oán hận trừng mắt Xuân Hỉ: “Cô thật là tàn nhẫn đó, về sau tôi chỉ có một mình, không có người tám chuyện với mình, không có người đi ăn cơm trưa, đi toilet cùng, một mình tôi ngồi trong văn phòng này, thật đáng thương! Thật nhàm chán a!”

Xuân Hỉ cười: “Làm sao có thể chứ? Cô hiện tại có rất nhiều cơ hội bồi dưỡng tình cảm cùng Tiếu Hàm, tôi sẽ đến thăm cô!”

Xuân Hỉ sắp xếp bàn công tác, nói lời từ biệt với Dương Diệu rồi dời đi, không đến phòng khám bệnh bên kia nói lời từ biệt với Tiếu Hàm cùng với các bác sĩ khác .

Gia Lập đứng ở bên cửa sổ, nhìn Xuân Hỉ đang đi ra cửa bệnh viện, mím môi, nhìn bộ dáng có chút suy nghĩ.

Tiền Vi San đứng ở phía sau anh nói thầm một câu: “Thật sự là tức giận như trẻ con, nói mặc kệ thì không làm, cô ta nghĩ cô ta là ai.”

Gia Lập mặt không chút thay đổi quay đầu nhìn cô ta một cái, Tiền Vi San từ trong ánh mắt của anh đọc ra sự tức giận, vì thế câm miệng, xấu hổ cười cười.

Đêm đó, Xuân Hỉ thẳng thắn nói với Cố ba Cố mẹ chuyện từ chức. Đúng như dự kiến, Cố mẹ chửi bới cô một trận, còn kém không bị đòn, mắng cô không hiểu chuyện như thế nào, tuỳ hứng như thế nào! Cha mẹ từ nay về sau sẽ không quan tâm đến cô, một bên tai cô đã rơi vào yên tĩnh. Xuân Hỉ trừ lúc ở trên mạng gửi sơ yếu lý lịch, thì cũng bắt đầu ra cửa nhận lời mời.

Nhưng mà, không phải cô không hài lòng người ta, thì chính là người ta không hài lòng cô. Cực kỳ buồn bực, cô quyết định đi đến quán bar điên khùng một trận!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK