Cô nằm ở trên giường rầm rì trong chốc lát, còn có chút mệt nhọc.
Gia Lập bỗng nhiên đứng dậy, Xuân Hỉ quýnh lên, cầm lấy tay anh hỏi: “Anh đi đâu vậy?"
"Tắt đèn."
"Sau đó đi đâu?"
Gia Lập nhìn cô trong chốc lát, sau đó tắt đèn, trong phòng đen tuyền, chỉ còn lại đôi mắt trong sáng của cô, như là một người bảo vệ, gắt gao nhìn anh.
Anh ngồi trở lại bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve cái trán của cô, giống như một người ba đang dỗ con gái cáu kỉnh ngủ.
Xuân Hỉ thấy anh không đi, lúc này mới yên lòng. Đem mặt vùi vào bên eo của anh, đưa tay ôm anh, mới nhắm mắt lại ngủ.
Ước chừng qua nửa giờ, hô hấp của Xuân Hỉ dần dần vững vàng, Gia Lập mới nhẹ nhàng đứng dậy đóng cửa lại. Thẩm Y Đình còn đang cùng ba Cố mẹ Cố nói chuyện phiếm, thấy anh đi ra, cô hỏi: "Xuân Hỉ đang ngủ?"
Anh gật gật đầu.
Thẩm Y Đình nói với mẹ Cố: "Xuân Hỉ hình dáng vẫn giống như trước, giống như trẻ con, mỗi ngày đều rất vui vẻ, thực sự hâm mộ."
"Có cái gì tốt? Nó vô tâm vô phế như vậy, ở bên ngoài khẳng định sẽ bị bắt nạt, ba mẹ ngày nào mà không lo lắng nó ở bên ngoài phải chịu ủy khuất chứ? Bận tâm suốt thôi! Nhưng may mắn còn có Gia Lập giúp mẹ chiếu cố nó." Mẹ Cố nói.
Hàn huyên trong chốc lát, thời gian đã muộn. ThẩmY Đình nói lời từ biệt với ba Cố mẹ Cố, cô đặt phòng ở khách sạn gần đấy, thuận tiện qua lại vấn an vợ chồng Cố gia.
Cô kéo hành lý đi đến dưới lầu, Gia Lập đuổi theo, "Anh đưa em qua."
Thẩm Y Đình không từ chối, lên xe Gia Lập.
"Xuân Hỉ mấy năm nay khoẻ không?" Thẩm Y Đình hỏi, biểu tình rất bình thản.
Gia Lập thoáng gật đầu: "Rất tốt."
"Nghe ba mẹ nói, hai người sắp có chuyện tốt?"
"Ưm, nhưng cô ấy hình như không vui khi gả cho anh." Thời điểm nói đến ‘cô ấy’, Gia Lập bất giác cười cười.
Thẩm Y Đình thì cười rộ lên: "Nhìn bộ dáng khẩn trương của cô ấy hôm nay, thật sự là đáng yêu. Nói cô ấy không muốn gả cho anh, em cũng không tin, anh có phải đã làm chuyện gì cho cô ấy mất hứng hay không? Cho nên cô ấy mới có thể náo loạn cáu kỉnh nói không gả cho anh." Cô hơi hơi thở dài, hình như có chút xúc động: "Con gái đều là khẩu thị tâm phi (nói một đằng nghĩ một nẻo), rất nhiều chuyện để ở trong lòng mà không nói, sau đó chờ người mình yêu tự phát hiện."
Gia Lập nghe thấy vậy, nhíu mày, thoạt nhìn có chút khó xử. Anh cũng không biết suy nghĩ trong lòng của phụ nữ, muốn sẽ nói, không cần sẽ không nói, muốn như thế nào nói ra là được, để ở trong lòng, anh làm sao có thể đoán được đây?
Thẩm Y Đình nhìn anh buồn rầu thì cười ha ha lên, "Gia Lập, tuy rằng không phải lần đầu tiên nhìn thấy anh bị Xuân Hỉ tra tấn đến dở khóc dở cười, nhưng mà nhiều năm trôi qua như vậy, có thể trị được anh hình như chỉ có Xuân Hỉ. Thật không biết anh là may mắn hay là bất hạnh đây?"
Gia Lập cũng nở nụ cười, tiếng nói trầm thấp, ấm áp: "Là may mắn."
Lúc đưa Thẩm Y Đình đến khách sạn, Gia Lập nhận được điện thoại của Xuân Hỉ gọi tới.
"Anh đang ở đâu?" Xuân Hỉ hình như vừa tỉnh ngủ, hẳn là không nhìn thấy anh ở đó nên có chút sốt ruột.
"Vừa đưa Y Đình đến khách sạn."
"..." Điện thoại bên kia không có lên tiếng.
Gia Lập bỗng nhiên nhớ tới lời Thẩm Y Đình nói, nữ nhân thích đem chuyện đặt ở trong lòng, anh không đoán được hiện tại cô đang suy nghĩ gì, cũng chỉ có thể mở miệng hỏi: "Suy nghĩ cái gì vậy?"
"... Không có, không nghĩ cái gì." Giọng nói của cô rất nhẹ.
Gia Lập chờ đèn xanh đèn đỏ, anh nhìn chợ đêm bên đường đang náo nhiệt, hỏi: "Có đói bụng không? Anh đang ở gần chợ đêm, có muốn anh mua đồ ăn khuya về cho em không?"
Vừa nghe đến ăn, Xuân Hỉ liền cao hứng lên: "Muốn! Muốn! Em muốn ăn đồ nướng!"
….
Buổi sáng, Tiếu Hàm buồn bực, cằn nhằn đến tìm Gia Lập nói chuyện: "Aiz, Chủ nhật này là ngày nghỉ của cậu có phải hay không?"
"Ừm."
"Tốt lắm, mình cùng Tiểu Trương đổi ca, ngày đó mình cũng nghỉ. Mình đã đặt trang bị CS (trò chơi chiến đấu bằng người thật) cho 20 người ở sân bên núi Dương Minh, Chủ nhật chúng ta tụ họp! Cậu mang theo Xuân Hỉ, cũng có thể kêu thêm càng nhiểu người càng tốt, nhiều người chơi càng vui!"
Gia Lập biết anh ta thích chơi CS, lúc học đại học, anh ta thường xuyên tổ chức chơi tập thể cùng với các bạn học, bây giờ đi làm làm, cơ hội chơi rất ít.
"Được, cẩn thận cậu bại bởi tay mình, cậu nhiều năm đã không chạm qua súng, kỹ thuật không biết có còn được hay không?" Gia Lập nói.
Tiếu Hàm khinh thường nhìn lại, lắc lắc mái tóc nói: "Đã thấy bạn thân thua bao giờ chưa? Chưa thấy qua đúng không? Chưa thấy qua là được rồi!"
Gia Lập buồn cười đạp anh một cước, Tiếu Hàm hi hi ha ha né tránh về phía sau, vừa vặn Dương Diệu đẩy cửa đi vào. Dương Diệu bị đụng chạm "Ai nha" một tiếng, xuýt xoa hít vào, bất mãn nhìn Tiếu Hàm.
Tiếu Hàm thấy cô sắc mặt không tốt, nhanh chóng xin lỗi: "Rất xin lỗi rất xin lỗi, tôi cũng không phải cố ý, chạm vào chỗ nào của cô vậy? Tôi xoa giúp cô!"
Dương Diệu liếc trắng mắt, đem văn kiện quăng cho Gia Lập rồi xoay người bước đi. Tiếu Hàm bất đắc dĩ lắc đầu: "Chỉ có cô gái nhỏ này là khó khăn nha! Mình đi trêu cô ấy đây."
Dương Diệu không nghĩ tới anh ta lại theo đến đây, từ lần trước cô thành tâm thành ý rủ anh ta đi xem phim, mà anh ta lại cùng nữ nhân khác ở trong điện thoại khanh khanh ta ta, cô liền nghĩ sẽ không bao giờ thích anh ta nữa! Dương Diệu liếc mắt nhìn anh ta, trong lòng thầm oán hận: "Lẳng lơ hoa tâm!"
Tiếu Hàm cười hì hì nói: "Em gái, chỗ nào đau vậy? Để anh trai đây đến xem cho em."
Dương Diệu nhìn vẻ mặt tiểu nhân của anh ta, đã vung đánh vào anh một cái, hừ một tiếng không thèm để ý đến anh ta nưa.
Tiếu Hàm cũng có vẻ buồn bực, anh cẩn thận nhớ lại hình như cũng không có chỗ nào, không có làm việc gì đắc tội với Dương Diệu, sao cô gần đây nhìn thấy anh luôn bày sắc mặt đó cho anh xem? Tuy nhiên, thỉnh thoảng thấy cô bỏ đi, trừng mắt, bộ dáng tức giận, lại thấy có chút thú vị như vậy.
Anh chuyển ghế ngồi vào bên cạnh cô, đứng đắn một chút nói: "Dương Diệu, tôi có phải đã làm gì trêu chọc cô hay không? Cô cứ nói thẳng, tôi sẽ xin lỗi cô."
Cô vẫn không nhìn anh một cái nào, Tiếu Hàm ngồi trêu đùa trong chốc lát, nói tiếp: "Vì thể hiện thành ý, chủ nhật này tôi mời cô đi chơi, thế nào?"
Dương Diệu rốt cục cũng có chút phản ứng, quay sang giương mắt: "Chơi cái gì?"
"Đánh dã chiến!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Dương Diệu đột biến, trong chốc lát hồng, trong chốc lát lại trắng.
Tiếu Hàm biết rõ lời của mình có nhiều nghĩa, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rồi biểu tình xấu hổ của cô, khỏi phải nói có bao nhiêu khôi hài. Anh nhịn cười khoát tay: "Cô không phải tự xưng rất thuần khiết sao, nghĩ đến chuyện gì vậy thế? Tôi là nói đánh CS người thật!"
Dương Diệu có chút ngượng ngùng cắn cắn môi, ra vẻ không được tự nhiên nói: "Không đi!"
"Đừng nha, có rất nhiều người, một đại bang người chơi đùa cùng nhau rất náo nhiệt. Khẳng định cô chưa chơi, lấy súng hơi ở trong rừng bắn nhau, rất nghiện đó! Xuân Hỉ cũng đi mà. Cô cũng đi đi!"
Dương Diệu quả thật bị hấp dẫn, cô thích vui chơi, cũng thích náo nhiệt, quan trọng nhất là Xuân Hỉ cũng đi, cô đã lâu không gặp Xuân Hỉ.
Do dự hết sức, Tiếu Hàm bỗng nhiên sầu não nói: "Kỳ thật ngày đó là sinh nhật của tôi, tôi đã nghĩ muốn mọi người cùng nhau vui vẻ trong ngày sinh nhật của tôi, cô không đến, sẽ coi như người không đến đông đủ. Đến đấy đi? Nha?"
Dương Diệu giật mình, gật đầu nói: "Được rồi, tôi đi."
Sáng sớm chủ nhật, Xuân Hỉ đã bị Gia Lập kéo từ trong ổ chăn ra, buồn ngủ vẫy vùng, cô ghé vào trên vai Gia Lập yếu xìu nói: "Em không muốn đi đâu, em muốn đi ngủ!"
Gia Lập vỗ vỗ lưng của cô: "Thực sự không đi sao? Vậy được, vậy em ở nhà một mình, anh đi cùng Y Đình."
Vừa nghe đến tên Y Đình, Xuân Hỉ lập tức liền tỉnh ngủ, "Cô ấy cũng đi? Vì sao!"
"Y Đình hiếm khi trở về, về sau còn có thể gặp mặt hay không rất khó nói. CS nhiều người chơi mới tốt, dù sao đều là người một nhà, mang theo cô ấy không phải rất tốt sao."
"Ai là người một nhà với cô ấy, cho dù em với cô ấy cùng một nhà, thì anh cũng không phải cùng một nhà với cô ấy, bám vào thân thích cái gì!" Xuân Hỉ bất mãn nói.
Gia Lập nói: "Cô ấy là chị của em, không phải là chị vợ của anh sao? Sao lại không phải người một nhà?"
Xuân Hỉ trừng mắt nhìn, suy nghĩ một hồi lâu mới nghe hiểu, sẵng giọng: "Em cũng chưa có gả cho anh!"
Gia Lập bị bộ dáng của cô làm cho buồn cười, hôn hôn cái trán của cô: "Trước sau gì cũng thế."
Ăn điểm tâm, Gia Lập đi xe đến khách sạn đón Thẩm Y Đình.
Xuân Hỉ nói: "Đón Y Đình xong đi đường vòng đến đường Hoàng Sơn, đón Điền Nghiên Nghiên một chút."
Mời Điền Nghiên Nghiên không phải là Xuân Hỉ, cũng không phải Gia Lập, mà là Tiếu Hàm. Xuân Hỉ không muốn để cho Điền Nghiên Nghiên đi, bởi vì Dương Diệu khẳng định cũng sẽ đi, hai nữ nhân chạm mặt, thật đúng là náo nhiệt, trời biết này hai nữ nhân ở trước mặt Tiếu Hàm sẽ bốc hoả thành cái dạng gì.
Ai ngờ Gia Lập nói: "Không cần, Tiếu Hàm nói anh ấy sẽ đón."
Xuân Hỉ nhất thời đầu muốn to ra, "Anh đừng nói với em là anh không biết chuyện Điền Nghiên Nghiên cùng Dương Diệu đều thích Tiếu Hàm, em là loại ngốc nghếch mà cũng nhìn ra được, anh làm sao có thể không biết? Anh biết còn để cho Tiếu Hàm xằng bậy! Hai cô ấy đều là bạn của em, ai bị thương em cũng đều khổ sở."
Gặp đèn đỏ, Gia Lập chậm rãi dừng xe lại, nghiêng đầu nhìn cô: "Loại chuyện này phải thuận theo tự nhiên, chuyện tình cảm của các cô ấy em muốn chen vào cũng không được, huống chi em cho là trong lòng Tiếu Hàm không có tính toán sao? Anh xem anh ta lúc này đã có kế hoạch trước."
Xuân Hỉ sửng sốt: "Kế hoạch trước? Kế hoạch trước cái gì? Anh nói cho rõ ràng."
Gia Lập khởi động, cười cười: "Đến lúc đó em sẽ biết."
Thẩm Y Đình mặc một bộ quần áo vận động, thoạt nhìn sức sống tràn đầy, tư thế oai hùng hiên ngang. Xuân Hỉ lại cúi đầu nhìn mình cùng là bộ trang phục giống như vận động, nhưng nhất thời cảm thấy như trẻ con.
Cánh tay Thẩm Y Đình ghé vào trên ghế trước, cười dài nói: "Thời gian em ở nước ngoài thường xuyên cùng bạn học chơi CS, về nước ngược lại ít hơn, không nghĩ tới hôm nay em còn có thể được chơi, thật cao hứng nha."
Cũng yêu thích vui nhộn, Xuân Hỉ bị tâm tình vui vẻ của cô ấy cuốn hút, nghiêng người hỏi: "A, vậy súng ở CS thật hay là giả vậy? Có phải mặc áo chống đạn hay không?"
Thẩm Y Đình xì cười đi ra, gõ gõ đầu của cô: "Xuân Hỉ ngốc, làm sao có thể là súng thật, đương nhiên là giả! Súng hơi, đánh ở trên người sẽ đau, biện pháp bảo vệ khẳng định sẽ có, áo chống đạn thì vốn không có."
Dọc đường các cô trò chuyện, cuối cùng cũng làm cho không khí hài hoà, dường như chỉ cần không có Gia Lập tham dự, Xuân Hỉ có thể cùng Thẩm Y Đình ở chung có chút hòa thuận.
Xuống xe, ở đây, không ít bạn bè đã tới rồi. Mọi người chào hỏi rồi ở tại chỗ nói chuyện phiếm, chờ đợi những người khác.
Thẩm Y Đình hiển nhiên là cô gái được chào đón nhất, không ít nam thanh niên độc thân đều vây quanh ở bên người cô nói nói cười cười. Xuân Hỉ nhìn Thẩm Y Đình, ánh mắt không di chuyển. Nếu không phải từ nhỏ đã quen biết cô, Xuân Hỉ nhất định cũng sẽ bị cô hấp dẫn. Cô thoải mái phóng khoáng, thoạt nhìn là người thông minh, hài hước hay nói, trong lúc nhăn mày hay cười đều là tự tin xinh đẹp.
Xuân Hỉ nhớ tới trước đây Thẩm Y Đình không phải như vậy, ít nhất cô có thể cảm giác được Thẩm Y Đình thật ra không tự tin, tuy rằng ban ngày cô biểu hiện rất xuất sắc, rất thoải mái, nhưng mà mỗi khi đến buổi tối, cô lại cảm giác trên người Thẩm Y Đình sẽ lộ ra những mất mát xuất phát từ nội tâm, loại cảm xúc này ban ngày được cô che giấu rất tốt.
Thẩm Y Đình ngoại trừ đem sự quan tâm của cha mẹ cùng Gia Lập cướp đi thì thật ra cũng không có làm chuyện gì quá đáng với Xuân Hỉ, chỉ là rất ít khi nói chuyện cùng cô mà thôi, rất lạnh lùng. Nay nhìn thấy Thẩm Y Đình mặc dù là lén lút hay là trước mặt đều khéo léo, linh hoạt như vậy, cô rất ngạc nhiên Thẩm Y Đình sau khi rời khỏi nơi này đã trải qua chuyện gì. Thoạt nhìn, cô giống như khoẻ mạnh, thậm chí còn đi du học ở nước ngoài. Lúc ấy bởi vì gia cảnh không tốt mà bị cha mẹ vứt bỏ, làm sao lại có tiền trị bệnh lại còn sang nước ngoài du học chứ?
Đang suy nghĩ, thì phía trước có một chiếc xe đang đến đây vững vàng dừng lại. Trong xe có ba người đi xuống, là Tiếu Hàm, Dương Diệu cùng Điền Nghiên Nghiên.