Cạnh đó, một tên nam tử tướng mạo anh tuấn, mặc tử sam, tóc dài màu tím tùy ý vắt xuống, đang lười biếng ngồi bên bàn rượu. Xung quanh hắn hương diễm vô cùng, ba vị mỹ nữ tướng mạo như tiên giáng trần đang cùng phục thị. Bên bàn đá gần đó, một cô nương tuyệt mỹ không kém đang đánh đàn. Ánh mắt họ nhìn qua nam tử ngoài sùng bái vô cùng cũng chỉ có sùng bái vô cùng.
Như trong thế gian này không có nam nhân nào hơn thế.
Bên gối kề mỹ nhân, trước mặt là ngọc nữ, có rượu có đàn, cuộc sống như thế ai chẳng mơ ước.
Bỗng ánh đỏ lóe lên. Một tia huyết quang không hề có dấu hiệu báo trước xẹt qua mi tâm nam tử kia. Đôi mắt đẹp như giọt châu sa của hắn chỉ kịp ánh lên tia hốt hoảng rồi ngay sau đó mất đi thần tính.
Cạnh đó những mỹ nhân kia vẫn không hề hay biết người mà các nàng một đời tôn sùng, tồn tại cực đỉnh của Vũ Trụ, Sáng Thế Thần của Hoa Thần Vực này đã mất đi sức sống. Tất nhiên các nàng sẽ nhanh biết thôi.
- Tạm biệt. Tiếp theo để xem Hoa Thần ngươi chọn lựa ra sao thôi.
Cách đó khoảng trăm dặm, trên một đỉnh núi khác có hai người đang đứng, một nam và một nữ. Người nam nhân nhìn về phía xa mở miệng nói một câu khó hiểu. Mỹ nữ bên cạnh nghe vậy nhìn về phía nam nhân, đôi mắt ánh lên tia nhìn nhu tình vô hạn.
- Mỹ Lang, chàng đoán hắn sẽ lựa chọn ra sao?
Giai nhân mở miệng, hương hoa thu hồn. Nếu những mỹ nhân chỗ vị Hoa Thần là cửu thiên tiên nữ, thì nàng này không biết gọi là gì? Thánh nữ, Thần nữ cũng không đủ. Thiên nữ còn không xứng. Vạn Giới đệ nhất mỹ nữ cũng chỉ đến vậy.
Nhưng điều kinh khủng hơn là, vị nam nhân gọi Mỹ Lang kia tướng mạo tuyệt đẹp không sao tả hết. Một mỹ nhân đứng bên hắn cũng chỉ như đóa hoa tô điểm cho một đỉnh tuyết sơn diễm lệ mà thôi. Hắn đẹp như thiên địa vậy.
- Mỹ Cơ, Ta thật sự không dám đoán.
Nam nhân gọi Mỹ Lang nhíu mày rồi nhàn nhạt mở miệng. Tư thái của hắn có thể khiến Thiên nữ cũng phải cam tâm hóa phàm. Mỹ Cơ nhìn mà không khỏi cảm thấy mình có chút xấu hổ ngượng ngùng.
Nhưng nàng biết, cả hai người bọn họ nếu gọi là đẹp vẫn chưa phải là nhất. Nếu nàng gọi là đệ nhất mỹ nữ của Vạn Giới còn Mỹ Lang là đệ nhất Vạn Thế mỹ tú thì vẫn không sao sánh được với hai người. Thứ nhất chính là chủ nhân của họ, người mà ngay cả nàng cùng Mỹ Lang cũng không dám nhìn thẳng vì sợ sẽ sa ngã, đọa lạc. Người thứ hai thì bọn họ chưa bao giờ biết. Chỉ biết rằng đó chính là người mà chủ nhân của họ vẫn ôm ở trong lòng dù vạn thế qua đi.
Nói về chủ nhân của họ, Mỹ Lang có thể nói đẹp như thiên địa, là nam nhân đẹp nhất đối với Mỹ Cơ trước kia. Nhưng nếu so với chủ nhân thì không so nổi. Điều này đến từ cái gọi là cảm nhận. Thiên địa nhìn thấy chủ nhân có khi cũng phải tổn thọ vì say mê buồn bực.
Như có một lần, Thiên Ngọc Đế Hậu, tuyệt thế mỹ trân sau khi nhìn thấy chủ nhân của bọn họ đã cam tâm tổn thọ cả vạn thế, sa đọa thành phàm nữ nhân gian rồi chết đi trong trăm năm phàm thọ.
- Chúng ta đi, việc còn lại đành nhờ hai vị tiên sinh vậy.
- Ưm.
Mỹ Lang khẽ nói. Rồi cả hai người tung mình lên, nhẹ một cái biến mất trong thiên địa.
….
Ở một chỗ khác, phải nói là một không gian khác.
Nơi đây u tĩnh tịch mịch, chỉ là một tiểu viện trang nhã nằm gần chân núi. Xung quanh bài trí đơn sơ với chiếc bàn đá và một cây cổ thụ cành lá xum xuê. Ở xung quanh căn tiểu viện là những đóa linh hoa đủ màu sắc nở rộ. Linh hương dật tán phiêu phù.
Cảnh trí mộc mạc nhưng bất phàm.
Từ xa có một lão đầu ăn mặc lôi thôi đi tới. Tóc ông ta bạc trắng trải dài tung bay trong gió. Tay ông ta chống một cây gậy gỗ trên đó có buộc một bầu rượu. Tay còn lại cũng đang cầm một bầu rượu khác đưa lên miệng uống.
Lão đầu uống rất tùy ý. Những giọt rượu vương vãi xuống đất. Nhưng kỳ lạ là khi những giọt rượu thấm vào đất thì từ đó những mầm xanh mọc lên. Chúng dần lớn lên cho hoa ra trái. Kỳ dị hơn một số chỗ giọt rượu rơi xuống có cả ấu thú sinh ra.
Chúng lớn lên vùn vụt cất tiếng rống vang trời. Có Kỳ Ngưu có Lôi Ưng, có Thiên Mã…
Lão đầu kia không thèm để ý chỉ tới cạnh chiếc bàn đá ngồi xuống khoan thai nhấm nháp rượu ngon. Nhưng lần này tất nhiên không có giọt rượu nào rơi ra ngoài cả.
- Xoẹt.
Một làn ánh sáng từ trong căn tiểu viện bay ra cuốn theo đám cây cối và linh thú đi mất.
- Quỷ Cốc tiên sinh, ngài mỗi lần đến có thể yên tĩnh một chút không.
Giọng nói đĩnh đạc vang lên từ trong tiểu viện. Sau đó cánh cửa gỗ mở ra. Một vị thư sinh nho nhã, đầu đội mũ mạo có gắn lông chim, tay cầm chiếc quạt lông phe phẩy. Ông ta bước ra đi về phía lão đầu gọi Quỷ Cốc giọng trách móc nhưng nét mặt vui tươi.
Ngọa Long tiên sinh, lão đầu ta già rồi nên không được tươm tất. Mong ngài lượng thứ. Hay để ta giúp ngài trang trí thêm cho nơi u tịch này thêm chút sinh khí? Ngài muốn thứ gì, thiên giai mỹ nữ, quỳnh dao tiêu ngọc...bản lão tử xin chân thành ra tay một hai.
Lão đầu Quỷ Cốc nghe vậy cười khà khà xin lỗi. Tuy nhiên bộ dáng của lão chẳng có chút nào hối lỗi cả. Đồng thời lão nhìn qua, ánh mắt xuất hiện tia chân thành khiến Ngọa Long tiên sinh giật mình.
Thôi thôi, ta chơi không lại ngài. Nói đi ngài đến có chuyện gì?
Ngọa Long tiên sinh xua tay ngồi xuống chỗ đối diện nhìn lão nói. Không thể mắc mưu lão quỷ đầu này được.
Hê, thế tiên sinh không bấm đốt ngón tay tính ra à, sao còn hỏi ta?
Lão đầu Quỷ Cốc hề hề trêu đùa, bộ dáng rất không nghiêm trang. Ngọa Long tiên sinh nghe vậy cũng biết mình đấu miệng không lại lão quỷ này đành lắc đầu. Cánh tay cầm quạt phe phẩy.
Hai ta đều là trí thành tinh, ngài còn làm khó ta. Ôi, giờ đây ta đã hiểu nỗi lòng của Công Cẩn.
Ngọa Long tiên sinh dừng quạt, ánh mắt nhìn xa xăm nói. Trông ông ta có vẻ hồi tưởng đến chuyện xưa cũ nào đó.Xung quanh không gian theo đó cũng xuất hiện biến đổi. Quỳnh mai nở rồi tàn,phong sương tụ rồi tan...cảnh sắc vô cùng mỹ lệ tiêu điều.
Tiên sinh nói tên mặt hoa Chu Du? Tên khốn Mỹ Chu Lang đó vậy mà rất cứng rắn, thà chết không chịu gia nhập cùng với chúng ta. Cũng là một trang hảo hán. Ài, mấy câu từ này lâu rồi cũng không dùng. Thật là...thật là hồi ức...
Lão đầu Quỷ Cốc cầm bầu rượu lên uống, giọng đầy hồi ức. Tâm tình của Ngọa Long tiên sinh hiển hiện ra cũng lay động lão.Chuyện xưa người xưa nhiều lúc nghĩ mà vui mà buồn.
A, Khổng Minh, ngươi dám chơi ta sao?
Bỗng lão giật mình nhìn sang thấy Ngọa Long tiên sinh đang tủm tỉm nhìn sang mới biết mình bị lừa.
Học ngài thôi, lão tiên sinh. Nhưng ta thật sự rất nhớ lúc đi theo ba người Lưu Quan Trương. Tính tính toán toán mấy trò đánh đấm. Lúc đó nếu không có chủ nhân không biết ta còn u mê đến lúc nào. Chu Du lựa chọn vậy cũng là do ta. Hắn cả đời coi ta là địch. Đáng tiếc.
Ngọa Long tiên sinh nói rồi phất tay. Trên chiếc bàn xuất hiện một bình trà và một cái chén nhỏ. Ông ta cầm lấy bình rót trà ra chén. Có khói trắng bốc lên hóa thành hình sơn thủy vạn cảnh. Ngọa Long tiên sinh cầm lấy chén trà uống rồi nhìn qua lão đầu Quỷ Cốc, ánh mắt thích thú.
Lão đầu Quỷ Cốc nhìn qua chép miệng, nuốt nước miếng, ánh mắt mở to nhìn vào chén trà của Ngọa Long tiên sinh không rời, vẻ thèm thuồng vô cùng. Trà này gọi là Tam Quốc Trà, là một loại trà kinh thiên động địa do chính Ngọa Long tiên sinh này trồng ra. Cái tên của nó là kỷ niệm về thời Tam Quốc lúc hắn còn ở phàm gian tranh đấu.
Trà này kết tụ tinh hoa đạo tâm của Ngọa Long tiên sinh. Uống một ngụm trà này thì người thường cũng có thể ngộ ra chân đạo thành Thánh. Cái gì mà Đế Vương chi trà, Thiên Vương chi tửu cũng không so được.
Tất nhiên điều này không quan trọng với lão đầu Quỷ Cốc vì Thánh Thần gì lão cũng đạp dưới chân được hết. Quan trọng là trà này rất rất ngon. Lão chỉ ngửi cái hương từ làn khói bốc lên của nó mà đã cảm thấy toàn thân thư thái,trí đạo hanh thông. Nếu được uống thì chắc còn gấp vạn lần như thế.
Đáng tiếc. Cũng như Vạn Sinh Tửu của lão là hàng độc không thể cho người khác được. Nếu là người khác thì lão sẽ chiếm đoạt ngay nhưng tên Ngọa Long này thì không được. Nói chính xác hơn là không chắc.
Ôi, Chu Du. Nhìn Ngọa Long tiên sinh từ tốn uống trà, trong lòng lão thầm than một câu. Trời sinh ta sao còn sinh hắn.
- Ngài đang nghĩ trời sinh ngài sao còn sinh ta? Thật vinh dự cho tiểu Lượng ta quá.
Ngọa Long tiên sinh đột nhiên ngưng uống trà hỏi, bàn tay đưa lên bấm đốt rồi nhìn qua lão đầu Quỷ Cốc hứng thú nói.
- Phi, ngươi xứng sao, ta là đang nghĩ tới chủ nhân. Cũng là ngài cứu ta ra khỏi u mê. Nếu không Quỷ Cốc Tử ta sao được như bây giờ, vạn thế trí tinh, vạn cổ đệ…. đệ….
Lão đầu Quỷ Cốc bị nói trúng thì tìm cách chống chế. Tuy nhiên chữ cuối cùng lão biết mình nói hớ nên nuốt vội lại. Nhìn thấy đôi mắt khiêu khích của Ngọa Long tiên sinh trước mặt, trong đầu lão không ngừng rủa xả.
Ngọa Long là muốn lão nói ra danh hào Vạn Cổ Đệ Nhất, chính là muốn xem lão xấu mặt.
- Ừ, lần này chủ nhân lại vào Luân Hồi, không biết sẽ tăng lên bao nhiêu nữa đây.
Ngọa Long tiên sinh nghe vậy cảm thán. Cánh quạt ve vẩy, đôi mắt như sao trời.
- Hừ, sao ta không vào được Luân Hồi nhỉ. Thật bất công. Cái thứ đồ chơi đó do ta đoạt được mà.
Lão đầu Quỷ Cốc nghe vậy ỉu xìu nốc một ngụm rượu,miệng lảm nhảm.
- Ngài đoạt? Ta tính kế trăm khổ ngàn đau, ngài thì chỉ đến và lấy nó đi thôi. Nhẹ như lông hồng.
Ngọa Long tiên sinh nghe vậy nhướng mày tức khí nói.
- Đó là kế sách của ta, ngươi quên à, ta là Quỷ Cốc Tử. Ta có phong cách của ta. Không có ta thì kế của ngươi thành sao? Ngươi tưởng chỗ bên đó là Tam Quốc chắc? Ta đã phải đánh cả vạn thiên tướng, giao chưởng với Tinh Chủ, đối công với Thiên Đế, lập mưu chạy thoát khỏi Tam Tôn. Rất là cam go, thập tử nhất sinh cũng không quá.
Lão đầu Quỷ Cốc nghe vậy lông mày dựng lên,đôi mắt trợn to miệng oang oang phản bác.
- Thập tử nhất sinh. Ngài nói đùa sao. Quỷ Cốc ngài có chết được không? Ngài còn đòi vào luân hồi. Ta với ngài đều là Trí Tinh rồi có vào cũng bị đẩy ra. Thôi thôi, ta với ngài ở đây kể công hay than vãn cũng vậy. Chủ nhân lại đi vào Luân Hồi. Sau khi đi ra đạo hạnh lại càng cao, ta với ngài lại càng thua xa. Đúng là bất công quá.
“Chu Du ơi là Chu Du. Nếu ngươi theo bên này, ta với ngươi hợp sức sẽ thắng lão đầu Quỷ Cốc Tử này là chắc. Sau đó ta cho ngươi thắng ta một ván cho vừa lòng. Vậy có tốt hơn không”. Trong lòng Ngọa Long tiên sinh còn thêm một câu như thế.