• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Đạo Tử cầm lá Liễu Bồ Đề trong tay trong lòng một mảnh hỗn độn tang thương. Đôi mắt hắn nhòe lệ không kìm lại được. Cả người Lục Đạo Tử lúc này run lên từng hồi.

- Ngư…..

Hổ Ngưu bên cạnh thấy Lục Đạo Tử như vậy không khỏi ai oán kêu lên. Nó cũng mơ hồ cảm nhận được chút ít nhưng nó cũng chẳng hiểu nổi.

Lục Đạo Tử đang ngồi trong một gian phòng bằng đá. Đây cũng là sau khi hắn khởi động Thần Vực lấy lại được một mảnh ký ức nên có thể mở ra nơi này.

Nhà đá giường cỏ, bao nhiêu thế qua đi còn lưu hơi ấm của người. Nhưng đáng tiếc Lục Đạo Tử đã lại đến đây mà người cũ thì đã nơi đâu.

- Bình !

Lục Đạo Tử xiết chặt nắm đấm đấm thẳng vào chiếc giường đá trước mặt. Máu tươi tung ra nhưng miệng hắn lại nở nụ cười. Chỉ có điều nụ cười này thật đáng sợ.

- Nguyên chủ, luân hồi, thiên đạo. Ta thề thế này sẽ diệt các ngươi.

Lục Đạo Tử bóp nát chiếc lá Liễu Bồ Đề trong tay gầm lên từng chữ. Nói xong khóe miệng hắn cũng đổ máu.

Mảnh ký ức đầu tiên bao giờ cũng là những nhát đao đâm vào trong lòng Lục Đạo Tử.

Cứ mỗi lần nhập luân hồi, mỗi lần thất bại, mỗi lần nhìn bao người vì mình chết đi, Lục Đạo Tử lại ghi nhớ vào mảnh ký ức đầu tiên này. Hắn làm vậy là để cảnh tỉnh chính mình. Lục Đạo Tử hắn không được phép quên, cũng không được phép để mình chùn bước. Dù tang thương cứ sau mỗi lần nhập luân hồi của hắn lại chất đống lên nhưng hắn cũng không được lùi bước. Hắn phải tiếp tục.

Để xem xem tên khốn kia và hắn ai lì hơn ai.

- Được yêu chàng, thiếp không hối hận đâu, vĩnh sinh có gì vui chứ, haha….

Ngày đó Tiểu Phượng ngây ngô từ biệt.

- Tên khốn, hãy đi làm thứ ngươi muốn, ta làm quỷ hồn cũng vẫn theo ngươi, haha….

Trên Trúc Tử Lâm, Đại Hùng vỗ vai nói đùa với hắn.

- Hừ, Nam Cung Thần ta đâu phải kẻ ủy mị, nào tới đi, mệnh này làm quà cho huynh đệ ngươi cưới vợ…

Trước Khấp Địa, vị bằng hữu hài hước nhất Lục Đạo Tử từng gặp bi ai cười tạ từ.

- Diệt, Tổ Địa là cái gì, Luyện Tổ ta đến đây, nào, ta làm đao cho huynh đệ ngươi chém chúng….

Trong ngày Thế Kiếp giáng xuống, lúc Lục Đạo Tử không được vào Tổ Địa tránh kiếp, Luyện Tổ tức giận đã nói như vậy. Dù rằng bản thân hắn cũng không được vào. Hai người lúc đó thản nhiên uống rượu, nhìn đại kiếp hủy diệt thương khung.

- Ngươi đi đi, mang thật nhiều Thất Sắc Ngư về, tên bỉ ổi của ta…

Tại nhà cỏ, Tuyết Nữ đã gọi hắn một tiếng "Tên bỉ ổi của ta" đầu tiên.
……

Từng giọng nói, từng khuôn mặt tràn ngập tiếng cười, tràn ngập khí khái hiện lên trong tâm trí của Lục Đạo Tử. Hắn cắn răng run rẩy tiếp nhận. Những đoạn kí ức đầu tiên đang từ từ dung hợp lại. Lục Đạo Tử cố nhịn đau đớn giữ cho mình tỉnh táo. Hắn muốn ghi nhớ hết từng lời nói, từng cái tên, từng đoạn hồi ức một.

- Ầm !

Đau thương kỷ niệm như suối tràn đổ vào, Lục Đạo Tử mệt mỏi ngã xuống, khóe miệng tràn ra tia máu.

……

Thời gian thấm thoắt trôi qua. Lục Đạo Tử đã ở trong Phi Dao Học Cung được mấy tháng. Nói đúng hơn là hắn ở trong Dị Đạo Viện này mấy tháng. Nhưng nói chính xác hơn là hắn bị nhốt ở trong Cấm Đạo Lâm này được mấy tháng.

Ở bên ngoài cũng chẳng ai biết Phi Dao Học Cung có một tên đệ tử như thế. Mà cho dù có biết cũng chẳng ai để ý tới hắn. Vì lúc này mặt trời của Phi Dao Học Cung đang mọc tại Vạn Thế Phong.

Vạn Thế Phong vốn trước đây là một ngọn núi hoang vu nhưng từ lúc Phong Mạc Danh xuất hiện thì thời vận của nó đã thay đổi. Khác với các đệ tử phổ thông, ngay khi gia nhập Phong Mạc Danh đã được đích thân một vị trưởng lão dẫn đi chọn nơi lập đạo viện.

Lập đạo viện vì một người.

Điều này thì Đỉnh Thế tồn tại trong học cung mới có vinh dự như vậy nhưng hắn một người đệ tử lại có được. Bởi vì hắn là Vạn Thế Thiên Tử Phong Mạc Danh .

Thậm chí vị trưởng lão kia còn cảm thấy vinh hạnh vì được làm hướng dẫn viên cho hắn.

Sau khi đi hết ba trăm ngọn núi, qua vài vùng sơn lâm cuối cùng Phong Mạc Danh lại chọn một ngọn núi hoang vu vô danh để làm nơi đặt đạo viện của mình. Ngọn núi này từ đó có một cái tên Vạn Thế Phong.

Sau này khi được hỏi thì Phong Mạc Danh chỉ đơn giản trả lời rằng hắn không muốn chiếm ngọn núi của người khác. Điều này được mọi người tung hô hết mình. Thậm chí có người còn nói rằng đối với Vạn Thế Thiên Tử, ngọn núi nào có hắn đặt chân thì sau này cũng thành thần sơn.

Quả thật từ sau khi đạo viện của Phong Mạc Danh đặt tại đây, Vạn Thế Phong trở thành nơi tấp nập người đến bái phỏng. Danh khí của nó càng ngày càng lớn. Ngay cả Phi Dao Đạo Viện của Cung chủ và chúng nguyên lão xem ra cũng không bằng.

Vào nhập Học Cung ba ngày, Phong Mạc Danh phá Phi Dao Cấm, chấn động toàn học cung. Phi Dao Cấm chính là do Phi Dao Nữ Đế tự mình phong kết.

Một tháng sau, Phong Mạc Danh đánh bại Vương Pháp, một Đỉnh Thế Tồn Tại trong Phi Dao Học Cung. Sau đó hắn uy vũ vượt qua trừng phạt tại Hình Pháp Phong. Chủ trì trừng phạt này là Vương Nhân, đệ nhất tồn tại dưới cấp độ nguyên lão

Nhưng chấn động hơn nữa là việc Phong Mạc Danh vượt qua Lục Đạo Cấm vạn thế bất xâm. Tin tức này lập tức chấn động toàn bộ cao tầng của học cung. Thậm chí Thượng Tôn Diệu Vi Tinh đang bế quan phải phá quan mà ra.

Lục Đạo Cấm cùng Cấm Đạo Lâm là hai phong cấm tối cao của Phi Dao Học Cung. Trong đó Cấm Đạo Lâm quỷ dị không nói còn Lục Đạo Cấm đã bao thế nay chưa có người phá.

Thành tích này lập tức đưa Phong Mạc Danh lên Đỉnh Thế Tồn Tại tại Phi Dao Học Cung, thậm chí danh vọng còn cao hơn.

Có người nói sau này khi Phong Mạc Danh tấn thêm vài bước, nếu hắn muốn, có thể Phi Dao Học Cung cũng sẽ đổi thành Vạn Thế Học Cung hay Mạc Danh Học Cung.

Cũng từ đó trong Phi Dao Học Cung có thêm một đạo viện, Vạn Thế Đạo Viện hay còn gọi Mạc Danh Đạo Viện. Uy thế của nó không hề thua các Đạo Viện lâu đời khác trong Học Cung.

…..

Ở chỗ của Lục Đạo Tử thì khác hẳn. Vắng như chùa bà đanh là ở đây. Dù hắn cũng chẳng nhớ cái câu đó hắn học ở đâu, ở một thế nào. Cấm Đạo Lâm cũng không tính là cấm địa. Nó chỉ đơn thuần như một loại phong cấm đặc thù. Duyên đạo trong này không phát huy tác dụng. Đỉnh Thế tồn tại hay vượt qua Đỉnh Thế vào đây cũng giống nhau không thể phát huy.

Tất nhiên trải qua năm tháng cũng có người tìm hiểu huyền cơ và khám phá được một hai nhưng duyên đạo tuyệt đối vẫn bị khắc chế. Chỉ có thông qua một vài dụng cụ hay cách thức để lách luật tuy nhiên uy lực bị hạ thấp chỉ còn một phần vạn. Duyên đạo cấp độ càng cao thì càng bị áp chế.

Cũng không biết ai đã tìm ra và nguồn gốc của nơi này nhưng Cấm Đạo Lâm quả là một tồn tại vô cùng đặc biệt. Ở trong này muông thú là muông thú, con người là con người.

Nhưng liệu nó có cấm được Vạn Thế Đại Năng hay không thì khó nói. Trường Thế tồn tại theo ghi chép xa xưa cũng đã vào một vài vị và xác định là có thể. Vô Mệnh Tôn cường giả thì chắc chắn bị cấm. Tất nhiên người có duyên đạo càng cao lại càng không dám công khai vào đây, cũng không dám đi xa.

Thử nghĩ coi ngươi là một Kinh Thế Quốc chủ hay ngươi là một Đỉnh Thế Vực Vương đi vào trong này đột nhiên gặp một tên tiều phu cho ngươi một búa thì làm sao? Hay như ngươi gặp thú dữ thì làm sao?

Nhưng nói vậy chứ trong Cấm Đạo Lâm này ít có người. Bởi vì nếu không có người của Phi Dao Học Cung đưa vào thì ngươi đừng hòng vào được. Cấm chế tại đây đã được thiết lập từ bao đời. Cũng chẳng ai rảnh rỗi vào đây tự hành hạ.

- Uôm !

Lục Đạo Tử nằm trên lưng Hổ Ngưu của mình nhàn nhã dạo chơi. Miệng hắn còn cắn cọng cỏ tươi, tay cầm cuốn sách ố vàng vừa đi vừa đọc. Con kỳ ngưu của hắn đúng là Hổ Ngưu quý hiếm. Trong dân gian người ta hay nói bì ngưu cốt hổ có lẽ là để chỉ nó.

- Ồ, tên tiểu tử Hoa Thần này đúng là nổi tiếng a. Đáng tiếc mệnh yểu. Mà cũng liên quan đến mình thì phải.

Lục Đạo Tử lật vài trang sách, lướt qua một vài dòng cố sự. Trong đó có nói đến Hoa Thần, Vạn Thế Đại Năng gần nhất trong vòng cửu thế.

Tuy nói duyên đạo có thể Vô Thọ, Vô Mệnh nhưng lại tùy thuộc vào duyên. Hết duyên thì tai ương ập xuống, Thế Kiếp tới khó có thể ngăn. Thọ còn cũng sẽ tiêu tan trong trời đất. Cửu Thế chính tương đương một thời đại Đại Năng, sau đó luân hồi hiển hiện, nói chính xác là một vòng luân hồi mới hình thành. Thế kiếp này còn gọi là Duyên Khảm, không ai có thể tránh né. Chỉ có tranh được luân hồi thì thế kiếp mới mất đi.

Cố kéo dài nó cũng không qua được Cửu Thế. Cửu Thế vì vậy là cực hạn của nhân duyên.

Hoa Thần được coi là người có tiềm năng nhất trở thành Bất Thế Tồn Tại chưởng khống luân hồi. Nhưng đáng tiếc không hiểu lí do gì lại chết đi.

Từ khi Hoa Thần chết, Suy thế thời đại cũng bắt đầu xuất hiện.

Lục Đạo Tử đọc chuyện này có cảm giác liên quan tới hắn nhưng lại như không phải. Nghĩ một lúc thấy váng cả đầu nên hắn cũng không thèm nghĩ nữa. Dù sao chết cũng đã chết rồi.

- Khai Duyên Kinh.

Lục Đạo Tử lấy một cuốn sách khác đưa lên đọc. Ngay cái tựa đề thôi cũng khiến hắn không khỏi thích thú.

Nói đến Cấm Đạo Lâm thì Lục Đạo Tử không kìm được thích ý. Nơi này phù hợp với hắn. Là nơi hắn muốn vào đầu tiên sau khi nhập một thế này.

Bản thân ký ức bị phong ấn còn mơ hồ. Nhưng có nơi này là Lục Đạo Tử hắn không thể nào quên. Với hắn nơi này quá nhiều kỷ niệm.

Lục Đạo Tử có thể nhớ rõ từng cành cây ngọn cỏ tại đây. Từng phiến núi đá, từng dòng suối chảy, đâu đâu cũng có hình bóng của nàng. Đáng tiếc cảnh còn mà người đã khuất.

Mấy tháng ở trong này Lục Đạo Tử chỉ nhàn nhã dạo chơi. Đói bụng thì bắt thú rừng, có khi không bắt được thì đành nhai có dại. Hắn thậm chí ngâm mình xuống sông rồi lại vùi mình trong cát ngơ ngẩn nhìn trời.

Thu lão mấy ngày đầu còn lẻn vào quan sát. Lão vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Nhưng sau vài ngày thấy những hành động ngu ngốc của tên kỳ quái này thì đành thở dài không bén mảng tới nữa.

Lục Đạo Tử biết chứ. Tuy duyên đạo của hắn hiện này rất yếu, có thể nói chưa bằng Khai Thế nhưng hắn còn có con mắt tinh tường. Đôi mắt ấy cũng là nàng mở cho hắn.

Bản thân Thu lão duyên đạo tăng thêm một thế cũng trở thành việc mừng của Phi Dao Học Cung. Đạt tới cấp độ của lão tăng lên một thế thì như nhặt được chí bảo.

Vì điều này mà Thu lão cũng cảm thấy Lục Đạo Tử là điềm may. Lão cũng đem vào mấy món đồ nhưng để Lục Đạo Tử vô tình nhặt được chứ không xuất hiện.

Cuốn Khai Duyên Kinh mà Lục Đạo Tử đang đọc là một món đồ như vậy. Với duyên đạo chưa Khai Thế của Lục Đạo Tử thì cũng rất thích hợp. Trong cuốn sách là chín con đường khai mở duyên đạo, độ thọ kiếp, Khai Thế tu hành.

Lục Đạo Tử đọc nó mà như không đọc. Nhìn cuốn sách hắn có một niềm vui khôn tả, như nhìn thấy người xưa một lần nữa. Nơi này là hắn cùng nàng trồng từng cái cây, xếp từng tảng đá mất chừng hơn trăm năm. Với tồn tại như họ, trăm năm chỉ như thoáng qua nhưng trăm năm đó với Lục Đạo Tử là đáng giá nhất, lâu dài nhất.

Sách này là nàng viết cho hắn. Theo năm tháng luân lạc giờ nó đã trở thành một cuốn sách kỷ niệm không ai buồn ngó tới. Mà cũng nhờ vậy mà Thu lão có thể dễ dàng quăn ra cho hắn nhặt.

Khi cầm cuốn sách, Lục Đạo Tử nhìn nó hồi lâu cảm thấy như chính nàng đưa cho hắn. Có ai ngờ rằng vạn thế hay bao nhiêu thế qua đi rồi, cuốn Khai Duyên Kinh này lại đang trong tay hắn. Duyên đạo trong đó thâm ảo khiến Lục Đạo Tử cũng phải rung động kinh ngạc.

Ý nghĩa, đạo lý đã không quan trọng. Vì đã rất lâu rất lâu rồi Lục Đạo Tử hắn không có khái niệm đọc sách. Hắn nhớ cảm giác này.

“Duyên là gì, đạo là gì? Duyên là trong tâm không chủ ý, tự lòng không ước tính được may mắn, gặp gỡ. Như nước trên cao chảy xuống quanh co mà thành trường hà mà sinh sự sống, như trứng gà nở hay không nở….Đạo là ngẫu nhiên trong lẽ tất nhiên, tự tồn tại mà tính hư vô, bao quát mà độc lập, tĩnh lặng mà sinh sôi từ bên trong... ”

Lục Đạo Tử đọc vang vang lên thành tiếng. Giọng hắn trong trẻo như trẻ con lên ba đọc chữ vang tới từng ngõ ngách xung quanh. Từng câu từng chữ khai duyên cây cỏ, nở rộ linh trí. Một đóa hoa bung hết cánh thường thì sẽ có duyên ý tàn tạ. Nhưng khi Lục Đạo Tử đọc Khai Duyên Kinh, hoa nở mang theo ý cảm tiếp nối, sinh sôi vạn vạn. Bởi vì nó không nở vì thiên địa dẫn dắt, nó nở vì chính duyên đạo của nó.

- Thiên địa tiếp nối, vạn vật vốn vô đạo, khai duyên tự sáng thế.

Một giọng nói không màng sự đời nhưng lại như bao quát đạo lý vang lên cắt đứt nhã hứng của Lục Đạo Tử. Một cánh chim bay lên. Không khí Cấm Đạo Lâm vốn tĩnh mịch thanh u giờ xao động.

Lục Đạo Tử khẽ nhíu mày, có cảm giác nhã hứng chưa tận thì đã bị phá vỡ nên có chút bực bội. Hắn cứ thế nằm nhưng thôi không đọc sách nữa.

- Tại hạ tên Phong Mạc Danh, không kìm được phá vỡ nhã hứng của đạo huynh, xin thứ lỗi.

Kẻ tới tiến lại gần Hổ Ngưu của Lục Đạo Tử. Hắn tùy ý đi cạnh, hành động lời nói vô cùng tự nhiên.

Người này anh tuấn phi thường nhưng không hề có tia kiêu ngạo, giả tạo. Từ trên người hắn một cỗ khí chất vạn thế phù vân lan tỏa. Nhìn hắn trẻ tuổi mà lại có kiểu khí chất này cũng thật lạ.

Hắn nhàn nhã đi cạnh quan sát Hổ Ngưu, ánh mắt không hề tạo cảm giác khó chịu mà đơn thuần mang theo nét thưởng thức. Hắn cũng chỉ khẽ nhìn qua Lục Đạo Tử rồi thôi, không có ý soi mói.

- Ta gọi Lục Đạo Tử.

Lục Đạo Tử ngồi dậy khẽ trả lời. Từ trên người Phong Mạc Danh, Lục Đạo Tử cảm nhận được một cỗ thế bàng bạc. Điều này khiến hắn nổi lên hứng thú. Việc mất hứng hồi nãy cũng trôi qua như mây gió. Hơn thế tên này trẻ tuổi mà suy nghĩ thâm thúy, ý cảm lộ ra phi phàm.

Duyên đạo, duyên đứng trước đạo. Đạo hia làm vạn vạn nhưng duyên hư vô mờ mịt khó nắm bắt, khó tìm hiểu. vạn thế trôi qua, đạo lên ngôi, được coi trọng hơn duyên.

- Đạo huynh nhã hứng thật cao, tiếng đọc như tiên âm thần nhạc. Ta cũng không ngờ Khai Duyên Kinh đọc lên nghe hay đến vậy.

Phong Mạc Danh khẽ cười, ánh mắt đánh giá xung quanh. Hắn cũng không vì Lục Đạo Tử trả lời như trên cao nhìn xuống mà để ý. Vẻ anh tuấn, khí chất vạn thế của hắn khiến mọi người ngưỡng mộ sùng bái. Dù là hắn chẳng làm gì cũng vậy.

Tất nhiên đối với Lục Đạo Tử thì duyên đạo, khí thế đó cũng không ảnh hưởng gì. Dù Phong Mạc Danh không bị Cấm Đạo Lâm cấm đạo triệt để cũng không khiến hắn mảy may rung động.

Lục Đạo Tử chỉ coi trọng cái chữ duyên. Phong Mạc Danh sở dĩ không bị phong cấm triệt để tại đây cũng là do chữ này.

- Ngươi rất khá. Đáng tiếc không hiểu hết chữ duyên nhưng lại cố gượng ép. Duyên đạo có ý bao dung tiếp nối chứ không có ý áp đặt tùy tiện. Cũng có thể vốn ngươi tâm đã không có duyên nên tự nhiên như vậy. Đó cũng là một ý. Ngươi không nên ở trong này, không thích hợp, hãy đi đi.

Lục Đạo Tử nhìn qua Phong Mạc Danh, chậm rãi trả lời. Kẻ trước mặt duyên đạo tư chất dùng đỉnh thế cấp độ cũng không đủ đánh giá. Nhưng nó không đại biểu tương lai được có thể bước lên chí tôn chí cực. Bởi vì duyên, đạo tiếp nối chứ không có chính phụ. Trọng duyên khinh đạo hay trọng đạo khinh duyên thì duyên đạo vốn đã không phải là duyên là đạo vốn có.

Hắn vì cảm thấy tiếc cho một chữ duyên nên mới nhiều lời như vậy.

- Hừ, nói khoác không biết ngượng. Ngươi có tư cách gì chỉ điểm duyên đạo với Vạn Thế Thiên Tử.

- Đúng vậy. Lâm Chấn, chuyện này là sao?

Từ phía bìa rừng gần đó đi ra ba người. Hai người đi trước khí thế trương dương vô cùng tự tin. Cả hai lắng nghe câu nói của Lục Đạo Tử đều bộc lộ vẻ tức giận cùng coi thường.

- Hoành Đỉnh, Vạn Kim, các ngươi đừng trách hắn. Hắn đến từ nơi xa nên giao tiếp hơi lạ lẫm.

Người đi phía sau cùng là Lâm Chấn, người phụ trách canh giữ Cấm Đạo Lâm, là một người hiền hòa. Lục Đạo Tử cũng nói chuyện cùng hắn vài lần. Lâm Chấn cũng cảm thấy Lục Đạo Tử đúng là không biết gì. Ngay cả mặt trời đương thế của Phi Dao Học Cung cũng dám chỉ bảo.

- Mạc Danh huynh, tên này cũng mới tới học cung không biết, xin huynh thứ lỗi cho hắn.

Lâm Chấn thấy lo lắng cho Lục Đạo Tử nên tiến lại nhìn Phong Mạc Danh, áy náy nói. Hai người Vạn Kim, Hoành Đỉnh cũng tiến lại chào hỏi Vạn Thế Thiên Tử.

Vạn Thế Thiên Tử Phong Mạc Danh chỉ gật đầu, mỉm cười. Hắn cũng không vì một câu nói vừa rồi của Lục Đạo Tử mà tức giận hay bối rối. Hắn chỉ nhìn Lục Đạo Tử, như muốn xem thấu duyên đạo của hắn. Đáng tiếc vô công.

Điều này khiến Phong Mạc Danh cảm thấy hứng thú. Hắn nhìn qua ba người vừa tới, nhất là hai kẻ đi đầu, ánh mắt xẹt qua tia trào lộng. Ruồi bọ nhiều khi cũng có tác dụng của ruồi bọ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK