• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâu đài nguy nga phía xa.

- Uuuuuuu !

Một con Thanh Loan đập cánh bay lên cao vút. Duyên uy của nó không kiềm chế tùy ý phô ra. Toàn thân Thanh Loan chìm trong lửa xanh vần vũ. Nó bay một vòng rồi đáp xuống nhìn lên một bục đá trước tòa lâu đài.

Trước tòa lâu đài điêu khắc bức tượng của một lão giả tiên phong đạo cốt. Lão giả này giơ hai tay ra như đón lấy chúng sinh, nụ cười ấm áp như đóa hoa nở rộ. Tuyệt đối không có ai già mà cười tươi như lão. Bức tượng này được gia trì một vòng linh trận khiến nó tỏa sáng. Trông lão giả như một bó đuốc sống. Tư thế cùng biểu cảm xứng đáng với tiêu chuẩn vượt qua Đỉnh Thế tồn tại.

Thế nào là Đỉnh Thế tồn tại, chính là tại đương thế nắm đỉnh phong. Về duyên đạo có thể coi như cấp độ Chân Nhân cực đỉnh, tiếp cận Chí Thánh. Thuở xưa Chân Nhân cũng không có vinh dự này nhưng từ khi Suy Thế xuất hiện, mọi tiêu chuẩn hạ thấp xuống. Cái này cũng do Tổ Địa ban hành cách gọi nhằm kích thích tu giả Thập vực. Còn vượt qua Đỉnh Thế tồn tại chính là Chí Thánh.

Chí Thánh mở ra Linh Đài, nói chính xác hơn là tu ra Bản Ngã Đại Năng, lấy chân tâm làm gốc tu hành, phát dương đạo của mình chứng thế chúng sinh. Chí Thánh thì tùy vào Bản Ngã Đại Năng tu ra mà chia làm ba đường: Dục Thế, Độ Thế, Vong Thế. Trong đó Chí Thánh nói chung chính là lấy Phật Tổ, Đạo Tổ, Nho Tổ làm chân tâm. Ma Thánh chính là Yêu Tổ, Ma Tổ. Riêng Quỷ Tổ một đường Vong Thế quỷ dị khó lường.

Chu nguyên lão là một tôn Độ Thế Chí Thánh đỉnh phong của Phi Dao Học Cung, danh vọng không hề thua kém Cung Chủ Đạo Vô Lượng. Lúc này Chu Nguyên lão đang ở trong phòng, vẻ mặt nghĩ ngợi.

Trên tọa kỷ, Vạn Thiên Hào đang kể lại chuyện trong Cấm Đạo Lâm.

- Chu nguyên lão, chuyện là như vậy...

Vạn Thiên Hào dứt lời, trong lòng không khỏi tức giận. Bị Hổ Ngưu húc bay khiến lão nội thương không nhẹ. Quan trọng hơn là lúc đó không kịp che chắn nên hạ bộ chấn động mạnh. Chân lực không dám phát tới chỗ đó chữa thương. Dùng linh dược thì lại không khỏi ngay. Quan trọng hơn không thể dùng linh dược mà đi ra ngoài. Bởi vì mùi thuốc phát tán sẽ gây tò mò. Khi đó sẽ rất đáng sợ.

Bây giờ lão đi cũng không bước dài được, lưng cũng không dám ưỡn thẳng. Tư thế, biểu cảm như vậy sao mà tu hành. Trong lòng Vạn Thiên Hào thầm ghi hận.

- Ngươi nói thật chứ, Vạn Thiên Hào?

Chu Nguyên Lão đi đi lại lại trong phòng, trong lòng không khỏi khấp khởi lo lắng không dám tin.

Năm xưa cũng là lão do chút hồ đồ nên lỡ mất cơ hội đăng vị Cung chủ. Theo thời gian có người nói Cung Chủ Đạo Vô Lượng đã đánh bại Thọ Kiếp vượt qua duyên đạo Thánh cấp, trở thành Vô Mệnh Tôn. Tuy nhiên trong lòng Chu nguyên lão không cho là như vậy. Lão cả đời không buông bỏ. Suy thế hiển hiện, Vô Mệnh Tôn dễ lắm sao?

Quan trọng hơn là lão không tin Đạo Vô Lượng tư thế biểu cảm xuất chúng hơn mình. Điều này thì Chu nguyên lão rất nghiêm túc khẳng định.

- Chu Nguyên Lão, lời tôi nói là thật. Con trâu đó thô kệch không nói nhưng một cú húc của nó mang theo lực lượng thuần túy cực kỳ trầm trọng. Không hề có chút duyên đạo dao động nào. Quan trọng hơn Tử quang nó phát ra là không thể sai biệt. Duyên Thú thì không dám nhưng chắc chắn cũng là hậu duệ của chúng. Tôi có thể đảm bảo.

Vạn Thiên Hào trịnh trọng nói. Nếu đó là hậu duệ duyên thú trong truyền thuyết thì húc một cái cũng không khiến lão mất mặt.

Tất nhiên trong lòng lão lúc này chỉ muốn ăn canh thịt trâu ngay lập tức. Đó là món ngon nhất với lão lúc này.

- Con trâu đó là huyết mạch Duyên thú, vậy tiểu tử kia?

Chu nguyên lão trầm tư suy nghĩ một lát rồi hỏi. Nghe đến tin tức của Vạn Thiên Hào, lão không khỏi giật mình. Duyên Thú như tên gọi, vì duyên mà sinh, cùng tồn với đạo. Chính là sinh vật dùng để khai thiên lập địa. Truyền thuyết về Duyên Thú quá xa xôi. Đến này cũng ghi chép lại không nhiều. Chỉ biết nó là vật cưỡi của bậc Vạn Thế Đại Năng tồn tại. Trong khắp Tự Tại Thiên không đâu không có dấu vết của Duyên Thú. Như trong Thập Vực này, Hỗn Loạn Hải Vực rộng lớn nhất theo đồn đại chính là do một vị Vạn Thế Đại Năng ngự Duyên Thú cưỡi đạp mà thành.

Nếu nói con trâu mà Lục Đạo Tử cưỡi là Duyên Thú thì nghe vô cùng không hợp lý. Coi nó là huyết mạch của Duyên Thú thì dễ chấp nhận hơn.

Dù sao chỉ cần là huyết mạch của Duyên Thú thôi thì cũng đã rất kinh khủng rồi. Phi Dao Học Cung có thể vì vậy mà chao đảo.

- Chu nguyên lão, theo tôi đoán. Tên tiểu tử đó phần nhiều là gia đạo truyền thừa xuống dốc, được thừa hưởng lại thôi. Bản thân hắn thậm chí coi đó như một con trâu thật sự. Ngài cũng biết đó, trong Cấm Đạo Lâm cấm đạo nhưng không cấm duyên. Tôi đã bộc phát duyên uy cực đại nhưng vẫn tiểu tử đó vẫn không có phản ứng. Điều này thì ngay cả Phong Mạc Danh cũng không làm được. Trừ khi ngài nghĩ tiểu tử đó ẩn tàng sâu hơn cả Phong Mạc Danh.

Phó Cung Chủ Vạn Thiên Hào quả quyết nói. Chu nguyên lão bộ mặt trở nên suy tính. Điều Vạn Thiên Hào nói cũng hoàn toàn hợp lý. Duyên đạo đến Đỉnh Thế tồn tại như hắn tuy trong Cấm Đạo Lâm không có tác dụng gì nhưng khả năng cảm nhận thì vẫn còn nguyên.

Phong Mạc Danh dù rất khó lường nhưng khi Vạn Thiên Hào bộc phát duyên uy vẫn có thể cảm nhận được một hai. Còn Lục Đạo Tử kia hoàn toàn ngây ngốc. Điều này chỉ có một cách lý giải.

Truyền thừa xuống dốc phế vật.

Trong Thập Vực, luôn có hai loại thế lực xu thế, tông môn và truyền thừa.

Khai lập tông môn thì sẽ đốt thành duyên hỏa. Duyên hỏa là tự nhiên hình thành, sẽ tập trung ở chỗ cấm địa bí mật, nơi khởi nguồn của mỗi tông môn. Mỗi đệ tử trong tông môn cũng tự khắc có duyên hỏa chủng bồi bổ cho duyên hỏa. Duyên hỏa kết nối mỗi cá nhân trong tông môn hình thành duyên nghiệp. Tông môn càng mở rộng thì duyên hỏa càng lớn mạnh. Duyên hỏa còn thì tông môn còn.

Tông môn là tồn tại uy thế đỉnh phong, hiện thế lực lượng chung cực.

Còn truyền thừa chính là tông môn đi hướng lụi tàn, duyên hỏa dần suy yếu. Truyền thừa thế lực phần lớn sống nhờ danh vọng, tài lực trong quá khứ của tổ tiên.

Từ tông môn bị giáng xuống truyền thừa rồi lụi tàn là một quy luật nghiệt ngã không thể tránh khỏi. Nó chôn vùi biết bao đỉnh thế, bách thế thậm chí là vạn thế tông môn.

Quá khứ huy hoàng, đỉnh phong thì sao chứ? Không ai đảm bảo tông môn của ngươi, gia đạo của ngươi vĩnh thế bất diệt.

Bởi vậy Bách Thế truyền thừa cũng không bằng được Đỉnh Thế tông môn, nhiều khi còn thua cả Kinh Thế thế lực. Vì một bên có tương lai còn một bên chỉ còn quá khứ.

- Chu nguyên lão. Vạn Thiên Hào, lão cũng ở đây?

Chu nguyên lão cùng Vạn Thiên Hào đang suy tính thì Vương Nhân tiến vào. Về cấp bậc thì lão cũng là một vị nguyên lão nhưng không so được với những bậc phong hào đi trước. Về tuổi tác thì lại cùng lứa với Vạn Thiên Hào nhưng duyên đạo đã vượt qua Đỉnh Thế tồn tại tiến vào Độ Thế Chí Thánh.

Ba người này chính là cùng một phe. Phó Cung Chủ Vạn Thiên Hào thấy Vương Nhân tiến vào cũng chỉ gật đầu chào lại. Hai người cùng dưới trướng Chu nguyên lão nhưng cũng không ưa gì nhau.

Nhất là duyên đạo Vương Nhân vượt lên trước khiến Vạn Thiên Hào càng ganh ghét.

- Vương Nhân, sao rồi?

Chu nguyên lão thấy Vương Nhân tới thì không khỏi sốt ruột hỏi. Nhưng Vương Nhân chỉ lắc đầu.

- Phong Mạc Danh vẫn không có câu trả lời. Hắn nói hắn không tham gia vào tranh đấu trong Học Cung. Tại hạ cũng từ trên người hắn cảm nhận ra Phật năng, Đạo năng dao động. Tên này thâm sâu khó lường vô cùng. Nhưng mục tiêu của hắn không tại đây nên cũng không cần lo lắng. Tuy nhiên hắn còn nói chúng ta cũng không nên coi thường Lục Đạo Tử kia.

- Chí Thánh? Ngươi không lầm chứ, Vương Nhân?

Vạn Thiên Hào nghe lời nói của Vương Nhân thì giật mình. Phong Mạc Danh bước vào Chí Thánh có nghĩa đã vượt qua lão. Hắn mới bao nhiêu tuổi? Điều này thật kinh khủng, nghĩ cũng không dám nghĩ. Nó càng làm nhen nhóm lửa ghen tỵ trong lòng Vạn Thiên Hào.

- Vạn Thiên Hào, lão nghi ngờ ta?

Vương Nhân nghe vậy tức giận hỏi lại. Bản thân lão đã kiểm chứng Phong Mạc Danh không dưới ba lần. Chu nguyên lão vẫn muốn lôi kéo kẻ này vào trong trận doanh của mình. Đáng tiếc người trẻ tuổi này không hổ là Vạn Thế Thiên Tử, thâm sâu khó lường. Hắn chỉ lộ ra chút ít phong thanh mà đã khiến một tôn vượt qua Đỉnh Thế tồn tại như hắn phải chấn động không thôi.

- Khích tướng? Tên Phong Mạc Danh này không hổ là vạn thế thiên tài. Cái danh Vạn Thế Thiên Tử của hắn cũng không phải nói suông.

Chu nguyên lão híp mắt lại nói. Phi Dao Học Cung chọn lựa Phong Mạc Danh cũng là một biện pháp nâng uy thế. Dù sao Học Cung cũng đứng trước những nguy cơ khó lường ít người biết cần tăng cường thực lực.

Còn nói Phong Mạc Danh tấn chức Vạn Thế Đại Năng, bọn họ hoàn toàn là phô trương thanh thế.

Thực tế thì đến một tôn Trường Thế tồn tại Phi Dao Học Cung cũng còn không có. Dù rằng trong lịch sử ghi chép lại thì xa xưa Phi Dao Học Cung không chỉ có Trường Thế mà ngay cả Bách Thế tồn tại cũng rất nhiều.

Nhưng lịch sử là lịch sử, không ai biết có phải thật hay không.

- Chu nguyên lão, vậy tiếp theo chúng ta tính sao đây?

Vương Nhân lên tiếng. Vạn Thiên Hào cũng tập trung lắng nghe. Cung chủ Đạo Vô Lượng hành tung khó nắm bắt. Hắn đi theo con đường vấn thế nên không màng uy danh, việc trong Học Cung cũng bỏ mặc. Điều này khiến vị thế của Phi Dao Học Cung ngày càng thấp đã ở vào nguy cơ bị xâu xé.

Hiện nay Phi Dao Học Cung nhìn bên ngoài vẫn là nơi đào tạo duyên đạo cường giả đệ nhất nhưng phía sau đó thì sao? Bản thân họ chẳng giữ được một cường giả nào. Phi Dao Học Cung từ cái nôi cường giả dần trở thành nơi cung cấp cường giả. Nói một cách hình tượng thì chính là vú nuôi, nơi để các thế lực khác hút máu.

Suy thế xuất hiện, duyên hỏa suy yếu, Phi Dao Học Cung từ một Bách Thế tông môn đang dần trở thành một truyền thừa. Là viên minh châu mà ai cũng muốn giành lấy.

Quan trọng hơn, địa vị của những người như bọn hắn cũng không còn được coi trọng như trước. Con đường Độ Thế vì thế vô cùng gian nan. Vì ngươi không có vị thế, uy danh, không có ai theo thì lấy gì độ thế?

- Hiện tại ta sẽ đi một chuyến lên Thiên La Sơn. Thời thế đến lúc cần thay đổi rồi.

Chu nguyên lão ánh mắt xẹt qua tia ngoan lạnh. Phi Dao Học Cung đang mai một, không bằng dùng nó làm món quà củng cố địa vị của chính hắn.

Thiên La Sơn chính là một Trường Thế Tông Môn đang như mặt trời ban trưa trong cả Bắc Nguyên của Vi Tiên Vực, gần với Vĩnh Tiên Tam Bách Sơn. Uy thế bừng bừng. Bọn họ cũng có quan hệ dây mơ dễ má.

Quan trọng hơn không phải chỉ mình Thiên La Sơn dòm ngó Phi Dao Học Cung. Lão cần phải nhanh chân đi trước.

- Chu nguyên lão, còn phía Thu Ba?

Hai người Vạn Thiên Hào và Vương Nhân nhận mệnh. Vương Nhân suy nghĩ rồi lên tiếng hỏi. Chu nguyên lão nghe vậy tán tưởng. Vương Nhân này tâm tư vẫn cẩn mật hơn.

- Haha, Một tên Chí Thánh Đỉnh phong mà thôi. Không làm nên sóng gió gì to tát cả.

Chu nguyên lão phất tay tự tin mỉm cười. Ánh mắt ông ta bắn ra tia sáng bá đạo vô cùng. Hai người Vương Nhân và Vạn Thiên Hào thấy vậy rung động.

Từ trên người Chu nguyên lão, bọn họ bỗng cảm thấy một áp lực khủng khiếp. Khí thế như trường hà thời gian, hơi thở vô cùng cổ lão tang thương. Cả hai cùng giật mình nghĩ tời điều gì đó, ánh mắt nhìn Chu nguyên lão mang theo vẻ kinh sợ.

.......

Trên Vọng Thế Phong, ở một góc yên tĩnh. Phong Mạc Danh đang đứng, ánh mắt nhìn bao quát Vĩnh Tiên Tam Bách Sơn như muốn thu nó vào mắt. Hắn đứng đó như duyên uy của trời đất tụ tập lại, khí thế cao lớn và hùng vĩ vô cùng.

Bỗng có cơn gió sau lưng lay động góc áo của Phong Mạc Danh. Vạn Thế Thiên Tử quay đầu lại, khẽ mỉm cười.

- Bẩm Thiên Tử, việc ngài giao, tôi đã làm xong.

Vương Nhân đứng phía xa khom mình nói. Thái độ vô cùng nghiêm chỉnh.

- Vương lão, ông làm tốt lắm.

Phong Mạc Danh lễ độ khen tặng. Thì ra Vương nguyên lão đã thành người của hắn.

- Thưa Thiên Tử, nhưng tôi thật tình không hiểu. Sao cần làm vậy?

Vương Nhân được khen trong lòng cũng vui vẻ. Tuy nhiên lão vẫn có phần không yên. Vương Nhân đã về dưới trướng Phong Mạc Danh từ rất lâu trước kia. Chính nhờ có Phong Mạc Danh mà hắn leo lên được địa vị như ngày nay. Đây vẫn là bí mật chôn giấu của Vương Nhân.

Phong Mạc Danh cho lão đi khắp các thế lực nhóm lửa, một loại âm hỏa nhẹ nhàng nhen nhóm trong lòng. Âm hỏa này sẽ thiêu đốt cường giả tạo ra cơn bão tại Vi Tiên Vực. Mà chỗ cuối cùng chính là Phi Dao Học Cung này.

Nhưng thực lòng Vương nguyên lão không hiểu lắm.

Suy thế đã xuất hiện tại đây, duyên hỏa của Phi Dao Học Cung đang ngày càng suy yếu. Phong Mạc Danh là Vạn Thế Thiên Tử, chí hướng Đại Năng sao cần lưu lại chỗ này. Muốn có duyên hỏa thì cướp thôi, ai ngăn được Vạn Thế Thiên Tử.

- Vương lão, nói cho ông biết một bí mật.

Phong Mạc Danh trịnh trọng nói. Vương Nhân thấy vậy nghiêm túc lắng nghe. Lão cảm thấy đây sẽ là bí mật kinh thế.

Vạn Thế Thiên Tử không nói mà chỉ mỉm cười. Sau đó thân hình hắn phiêu diêu rơi khỏi Vọng Thế Phong, một lát thì biến mất.

"Duyên hỏa của Phi Dao Học Cung, là do người khác nuôi dưỡng, không phải tự nhiên."

Trong đầu Vương Nhân vang lên câu nói như vậy. Thân hình lão ngay lập tức cứng nhắc như tượng băng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK