Lời tác giả:
Đọc truyện mạng từ mười ba năm trước, tác giả lang thang tới các diễn đàn để rồi từ lâu không còn chém gió nữa. Truyện convert giờ không ngấm nổi hay món quen đã chán nên mạo muội viết ra đôi dòng nghịch văn tạo không khí.
Khuyến cáo: Gọi là nghich văn nhưng thực ra truyện chỉ hơi bựa một tý, hơi thiếu nghiêm túc một tý, đôi lúc hơi nhảm một tý, có chỗ hơi bá đạo một tý.... cũng hơi tình củm sến súa một tý mà thôi.
Nhân vật chính: Bựa, hài hơn tác giả
Nhân vật không chính: Bựa, hài hơn NVC.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, xả stress.
Lời tựa:
Ta vì nàng phá vỡ nhân quả, vạn thế nhập luân hồi, gặp bao tri kỷ hồng nhan vì ta mà sầu đau hận thế, bao bằng hữu có thể vì ta mà vung đao diệt đạo. Thế gian vạn nẻo, thuyền quyên anh hùng, có lúc đứng xa có lúc lại gần, nhưng tâm ta luôn có cách trở. Nhưng họ lại nói ta hài hước cùng bá đạo.
Trăm vạn thế qua đi, ta chia ký ức thành nhiều mảnh để rồi khi vào luân hồi ta có thể đi tìm lại. Luân hồi vì vậy không xóa được ký ức của ta, không thể biết trong mấy trăm vạn thế đã qua có một kẻ không luân hồi. Nhưng những mảnh ký ức của ta lại mang đến tang thương tan vỡ cho người khác.
Những người nắm giữ ký ức của ta, những thứ lưu giữ hình ảnh của ta, liệu ta có thể lấy đi những ký ức đó, hình ảnh đó? Ta đang tâm sao?
Tiểu công chúa ngây thơ vì một đoạn ký ức của ta hóa thành Vạn Cổ Ma Hậu chấm dứt Đế giả thời đại. Sau đó là Nữ Cường thời đại, bi ai cho toàn thể nam nhân bắt đầu.
Một mầm cỏ non vô tri vì một mảnh ký ức của ta hóa thành Bất Hủ Thế Dược gây nên diệt thế chiến của Khai Quang kỷ. Để rồi U Ám làn da hiện thế, Hắc Diện tộc ngự trị thương khung.
Có lẽ đáng tiếc nhất là giây phút ta tưởng như đã thấy được nàng nhưng không phải. Hóa ra ký ức của ta thành linh diễn sinh ra Tiểu Tú, giống hệt như nàng nhưng cuối cùng ta biết là không phải, để rồi lần đó ta đã không lấy lại ký ức đầy đủ của mình. Nhưng nghiêm túc mà nói, lúc đó ta vẫn cười khi thấy Tiểu Tú.
Nguyên Cổ qua đi, Thương Hải chấm dứt, Khai Quang phá diệt, Đế Giả, Thần Vương cho đến Minh kỷ thời đại, ký ức của ta có thuộc về mình ta nữa không? Vạn người nhung nhớ ta, ta lại không quên được nàng, liệu đó có phải nghịch số của ta? Hay là hài kịch của ta?
Tất cả chỉ vì nguyên chủ đứng sau vô tận sinh linh này. Bất kể hì hắn bố cục để trêu đùa ta hay vì hắn thù ghét ta? Ta phải tìm ra hắn, diệt hắn. Ta phải kết thúc tất cả.
Ta lại vào luân hồi, lần này liệu ta có thấy được nàng? Hay ta sẽ thêm đau thương? Hay ta sẽ thay đổi? Nhưng liệu ta còn có thể thay đổi?
Ta không biết. Ta đang đi tìm câu trả lời. Bởi vì ta cảm giác hắn luôn biến thái bám theo ta, nhìn ta từ một căn phòng nhiều hương hoa đen tối nào đó.