• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạn, bạn có tin vào định mệnh không?

Những người khác trong mắt cậu chỉ là đám sương mù, chỉ có cô là đặc biệt nhất

Những người khác trong mắt cô chỉ là người qua đường, nhưng chỉ có anh dường như tỏa sáng

Cô có thể nhìn rõ cả thế giới, chỉ không thấy rõ anh

Anh không thể thấy rõ bất kì ai, chỉ thấy rõ cô

*

Đây là một bữa tiệc ăn mừng nhưng cũng là một buổi tiệc chia tay

Trong nhà hàng, một đám nữ sinh ngồi cùng nhau, trên mặt bàn đồ ăn đã được dọn gần hết, cơm thừa canh cặn không ai động đũa

Lúc này, hơn phân nửa các nữ sinh tụ tập lại một chỗ nói chuyện phiếm

Bọt khí trong ly thủy tinh trong suốt đang sôi trào, tụ lại một chỗ rồi từ từ yên lặng, như thể tiếng động tĩnh lặng đã lắng xuống và biến mất. Mặc Sênh cầm lấy cái ly uống một hơi cạn sạch, sau đó đem cái ly để lên bàn: " Đi, chỉ tới đây thôi, Chị Linh sáng sớm ngay mai còn có chuyến tàu"

Những người tập trung tại đây đều là thành viên của đội bóng chuyền nữ Đại học Trung Đông. Mọi người vừa mới kết thúc một mùa giải, đội của họ đã giành được chiến thắng lớn trong giải bóng chuyền sinh viên cả nước, cuối cùng giành được hạng nhất cả nước, trong số đó Mặc Sênh được vinh danh là tuyển thủ tự do xuất sắc nhất. Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, học tỷ năm cuối phải đi thực tập. Đến tốt nghiệp cũng không qua vì cân nhắc cho tương lai, chị Linh đã lên kế hoạch đi làm, không định tiếp tục chơi bóng chuyền nữa.

Đây cũng là hành động bất đắc dĩ

Loại trường hợp này, Mặc Sênh ít nhiều cũng có chút khó chịu

Cô năm nay cũng năm thứ 3 Đại học....Kiên trì hay vẫn là từ bỏ?

Coi như cô là một cầu thủ huấn luyện viên vô cùng thích, có khi cũng sẽ mê mang, dường như cô không thể an tâm cho đến khi chính thức tiến vào đội tỉnh.

Bọn họ cùng nhau trả phòng, lúc chuẩn bị rời đi, một nam sinh vẫn luôn nhìn chằm chằm bên này rốt cuộc không nhịn được nữa, bước nhanh đến bên cạnh Mặc Sênh, sốt sắng nói: "Cậu, chào cậu..."

Dưới sự khẩn trương, nói chuyện có chút lúng túng, không lưu loát vạn phần.

Nam sinh trước kia liền chú ý tới Mặc Sênh.

Mặc Sênh dáng dấp không tệ, là kiểu thiếu nữ nhẹ nhàng khoan khoái. Ngũ quan không phải là tinh xảo, kiều diễm mà lại hết sức uy nghiêm, trên trán mang theo một chút khí khái hào hùng

Cô hôm nay không trang điểm, gươmg mặt trong veo cột tóc đuôi ngựa, làn da trắng nõn, nụ cười rạng rỡ, rất dễ dàng chiếm được thiện cảm của người khác. Đẹp đến mức không chói mắt, khiến người ta cảm thấy thoải mái, khi cô ấy cười, đôi mắt cong lên như trăng lưỡi liềm khóe miệng hơi nhếch lên, hai gò má co lại.

Lúc nam sinh này bắt chuyện, Mặc Sênh đứng lên, ánh mắt nam sinh từ từ nhìn xuống dưới có chút cần ngưỡng mộ.

Sau đó cục diện rơi vào yên tĩnh

Nam sinh này kì thật dáng dấp ưa nhìn, thân hình đoán chừng cao 1m73, so với Mặc Sênh thấp hơn chút. Mặc Sênh cao 1m78

" Sao vậy?" Mặc Sênh cầm áo khoác khên đồng thời hỏi hắn, hiển nhiên cũng định rời đi.

" A, cái kia...Cậu có thể cho tôi Wechat của cậu..." Nam sinh tiếp tục nói chuyện, những nữ sinh ngồi cùng bàn cũng ngo ngoe đứng lên, ai ai cũng thân hình cao vượt trội, nuốt ngụm nước miếng, " Không có việc gì, quấy rầy rồi"

Nói xong, liền nhanh chóng rời đi, chạy đặc biệt nhanh, như thể mở x2 lần trong video.

Mặc Sênh sửng sốt một chút, sau đó buồn bực hỏi Kì Ninh bên cạnh: " Tôi bị hỏi nick Wechat?"

Kì Ninh mặc áo khoác đồng thời nhẹ gật đầu: " hẳn là như vậy"

Mặc Sênh lập tức hướng về phía nam sinh kia hô to: " A! Quay lại, Tôi cho cậu."

Nam sinh kia vẫn như cũ không quay lại, thập chí trực tiếp rời khỏi cửa hàng sau khi suy nghĩ.

Mặc Sênh tiếp tục hô: " tôi độc thân, cậu suy nghĩ một chút đi?! Chúng ta thương lượng một chút được không?"

Việc này khiến đồng đội đem Mặc Sênh ra trọc cười, trêu gọi nói: " gọi quay lại làm gì? Trò chuyện một chút thành anh em của cậu sao?"

Mặc Sênh bất đắc dĩ thở dài, mặc áo khoác xong, cô từ trong quần áo vén mái tóc đen dài ra, mái tóc có chút nhiễm điện, ngoan ngoãn mặc vào người.

Cô lại cử động cổ một chút, bước về phía cửa

Nhóm nữ sinh cao lớn này bỏ lại phía sau là cô, cảnh rời đi này thu hút sự chú ý của người khác, khí thế kinh người.

Dựa vào điều kiện của Mặc Sênh, đến bây giờ cô hẳn không còn độc thân mới đúng.

Đáng tiếc, cô từ nhỏ đến lớn chưa từng yêu đương, cho nên vừa nhắc tới, nàng khóc thầm tiếng cười nhạo bên tai.

Không có người đàn ông bên cạnh, kể ra rất dài dòng.

Sau khi trở lại trường học, Mặc Sênh cùng những người khác chào tạm biệt: " mọi người về trước đi, tôi đến thư viện"

Kì Ninh đanh cùng bạn trai nhắn tin nghe xong liền cười hỏi: " Làm sao? Cậu muốn học tập? Cậu không phải là chiến sỹ một tuần cuối kỳ sao?"

" Đừng nói nữa, Bài tập nhóm vừa hại người hại mình". Khi Mặc Sênh trả lời, cô thậm chí còn "tui", mọi người lập tức hiểu ra.

Sau khi tách khỏi đồng đội, Mặc Sênh một mình đi đến thư viện.

Người bắt đầu ít đi, Mặc Sênh bắt đầu vò đầu gối mình

Cô hôm nay không biết nghĩ ngẫm như thế nào, mặc một chiếc quần jeans rách gối. Cô chỉ có một kiểu quần có thể kết hợp với mọi thứ, cộng thêm không thích mua quần áo, một kiểu quần mặc quanh năm, trước đầu gối có có một lỗ rách rộng chỉ bằng hai ngón tay hiện tại đã lớn chừng một bàn tay.

Gần đây trời lạnh, mặc kiểu này có chút lạnh cóng đầu gối.

Trước đó có bạn bè ở bên cạnh nên còn cố gắng giữ gìn hình tượng, sau khi tách ra liền không nhịn được. một bên vò một bên phàn nàn: " làm sao đột nhiên lại lạnh, một chút quá độ đều không có"

Đang xoa bóp chân, cô bỗng như thấy có người cầm một cái bóng đèn rất lớn đi ngang qua.

Mặc sênh kì quái nhìn xung quanh.

Màn đêm buông xuống, sân trường to lớn như một con gấu đang ngủ đông.

Xung quanh đều là cảnh vật lờ mờ, thư viện gần cạnh một con đường rừng nên cây cối khá nhiều. Cây cối bị gió thổi vào vang lên tiếng sào sạt, lá cây đung đưa ở giữa mang theo một bầu không khí quỷ quyệt, thỉnh thoảng tiện thể truyền đến mùi cỏ cây thơm ngát.

Đèn ven đương không tính là sáng, công hiệu còn không bằng bầu trời trăng khuyết, tác dụng duy nhất chính là hắt một tầng ánh sáng bên trên lá cây, phảng phất lên một tần sương.

Nhìn quanh một hồi, cũng không có ai giơ đèn.

Có thể là cô nhìn lầm đi....

Mặc Sênh tiếp tục đi về phía thư viện,vừa bước cô thủ thư liền nhắc nhở: " Còn 40 phút nữa là đóng cửa, đèn ở một số nơi đã tắt, nếu em không vội thì đến ở đây vào ngày mai. Nếu đang vội, hãy nhanh lên"

Mặc Sênh đáp lại một câu sau đó đi vào.

Cô tuy là năm thứ ba nhưng cũng không thường xuyên tới nơi này, cũng không quen cách bài trí của thư viện, tìm sách cũng phải mất một lúc.

Khi đang tìm sách tham khảo, đi tới đi tới liền tiến vào một khu vực đèn đã tắt. Chỉ có một số đèn tường trong phạm vi này được bật lên và có thể lờ mờ nhìn thấy tên sách.

Mặc Sênh nheo mặt lại xem tên sách, cố gắng tìm những sách tham khảo liên quan đến bài tập. Tìm một hồi đột nhiên nghĩ đến có thể dùng đèn pin của điện thoại, từ trong túi lấy điện thoại ra, màn hình vừa mở ra liền nghe được âm thanh thông báo pin yếu, thế là lại đem điện thoại thả lại vào túi.

Lúc này, nhân viên quản lí nhắc nhở: " Còn mươi lăm phút, các bạn mau chóng thu dọn sách đi"

Mặc Sênh vừa tìm được giá sách tham khảo của mình, ít nhiều có chút xót ruột, cũng may cách đó không xa có người cầm đèn đi tới.

Cái đèn này còn rất sáng, Mặc Sênh có thể dễ dàng nhìn rõ gáy sách, sau khi tìm được hai bản, cô lấy ra thuận miệng nói một câu: " Cảm ơn"

Người kia tỏ vẻ bất ngờ, mình cũng không làm cái gì tại sao lại phải cảm ơn?

Ngay khi đang chần chừ không biết có nên đáp lại không, Mặc Sênh xoay người lại nhìn về phía anh....

Rất nhiều lần, Mặc Sênh nhớ tới cô cùng Úc Lê Xuyên lần đầu gặp, cô đều gục xuống kéo thẳng tóc

Nếu như mọi thứ có thể làm lại, cô nhất định phải cùng Úc Lê Xuyên gặp nhau khi mà cô không phải ở cái bộ dạng khốn nạn kia.

Chí ít, đừng nhe răng cười thành hình bình hành.

Mặc Sênh quay đầu nhìn sang, hình như có một người đang đứng trước mặt.

Cũng chỉ có thể nói là hình như

"Người" này có hình người, mặc quần áo và quần áo đẹp đến kinh ngạc. Chỉ là những bộ phận bị lộ ra như mặt, cổ, tay đều phát sáng, như thể chùm sáng ngưng tụ thành hình người, mặc quần áo người.

Sáng.

Rất sáng.

Sáng đến chói mắt

Từ thời khắc này, thế gian này không còn có ai sáng hơn.

Cô bị cảnh này làm cho giật nảy mình, lập tức nói "Mẹ kiếp, mẹ kiếp" mấy lần, lộ ra khí chất của một tên lưu manh, trong đầu khó có thể tìm ra từ ngữ chính xác nào khác. Tiếp lấy cô bắt đầu trốn về sau, vạn phần hoảng sợ.

Nhìn thấy dáng vẻ Mặc Sênh bị hù dọa, Úc Lê Xuyên cũng bị dáng dấp của cô làm giật nảy mình, tiếp đó hốt hoảng hỏi: " Cậu sao vậy? Tôi hù đến cậu sao?"

" Chính cậu cũng không biết cậu dọa người hay không sao?" thế mà cô cả gan dám trả lời hắn.

" Thật xin lỗi.... Tôi..." Úc Lê Xuyên xưa nay không biết mình thế mà dọa người như vậy.

Mặc Sênh xấu hổ không kịp né tránh, thân thể đụng phải giá sách sau lưng.

Úc Lê Xuyên theo bản năng muốn đưa tay ra ngoài đỡ lấy cô, kết quả một cử động kia lần nữa kích thích Mặc Sênh, vươn tay ra hung hăng đem cậu đẩy ra xa.

Mặc Sênh là một sinh viên thể thao và cũng là một vận động viên bóng chuyền, sức mạnh của cô ấy thật đáng kinh ngạc, cú đẩy này đã đẩy Úc Lê Xuyên ra xa, và cơ thể cậu ấy đập vào giá sách phía sau, làm đổ một chồng sách.

Mặc Sênh đẩy hắn ra sau, thét chói tai vang lên muốn nhân cơ hội thoát đi, vừa xấu hổ vừa khiếp sợ, miệng suýt nữa bị xé thành hình bình hành.

Tất cả các hành động dường như quay chậm, tiếng hét trở nên hùng hậu và dữ dội, và bộ dạng xấu xí của cô ấy cũng lộ ra trước mặt Úc Lê Xuyên khi cô ấy chạy.

Thủ thư bị động tĩnh nơi này hấp dẫn, đồng thời khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy?"

Mặc Sênh thấy cô thủ thư như đang tìm được chỗ dựa, lôi kéo tay của cô nói: " Lão sư! Báo cảnh sát, bên kia có quái vật!"

" Quái vật?!" Thủ thư buồn bực hướng mắt nhìn bên trong, đồng thời hỏi Úc Lê Xuyên, " Chàng trai trẻ, quái vật ở chỗ nào?"

Úc Lê Xuyên đâm đến thân thể lắc lư, lục phủ ngũ tạng cũng rung động theo.

Ráng chống đỡ suy nghĩ muốn đứng dậy, lại muốn vị giá sách mới có thể đứng ổn, khàn giọng đáp: " Thật xin lỗi, là vừa rồi em làm cô ấy sợ."

" Sợ đến như vây? Cậu làm cái gì? " Cô thủ thư nhíu mày, tựa hồ là vẻ hoài nghi Úc Lê Xuyên giở trò lưu manh.

Đẹp trai như vậy, đoán chừng bị một đám nữ sinh theo đuổi, làm sao lại là biến thái?

Úc Lê Xuyên chần chừ một lúc mới nói: "Chỉ là... Em đang tìm sách ở gần cô ấy, cô ấy quay lại nhìn tôi thì giật mình, có lẽ cô ấy không ngờ rằng có người ở bên cạnh mình."

Mặc Sênh nhìn cô thủ thư thế mà đang nói chuyện với con quái vật phát sáng, chỉ vào Úc Lê Xuyên và hỏi: "Hắn, hắn là một con quái vật, hắn đang phát sáng... cô không thấy nó đáng sợ sao?"

" Phát sáng gì?" Cô thủ thư kinh ngạc hỏi

" Em không nhìn thấy sao?"

" Chính là một chàng trai trẻ đẹp trai"

"A?!" Mặc Sênh mở to mắt lộ ra vẻ khó tin.

Cô thủ thư ít nhiều có chút không kiên nhẫn được nữa, buông lỏng tay Mặc Sênh ra, nhìn những giá sách ngổn ngang, không vui nói: "Thư viện sắp đóng cửa rồi, các cô cậu lại làm ầm lên như vậy!"

Úc Lê Xuyên vẫn như cũ thái độ rất tốt xin lỗi: " Thật xin lỗi, Em sẽ thu dọn lại, thật làm phiền cô rồi."

Cô thủ thư nhìn về phía Mặc Sênh: " Em cùng cậu ấy dọn dẹp, mau chóng giải quyết trong năm phút."

Nói xong liền rời đi

Mặc Sênh sợ ngây người

Vì cái gì mà cô thủ thư không sợ

Cô nhìn xung quanh những học sinh đến xem, dường như họ không sợ nhìn thấy Úc Lê Xuyên, và họ chỉ đang nhỏ giọng thảo luận về những gì đang xảy ra.

Cô ấy là người duy nhất sợ hãi khi nhìn thấy Úc Lê Xuyên.

Chẳng lẽ bọn họ không nhìn thấy thứ này đang phát sáng sao?!

Mặc Sênh thấy những người xung quanh đã giải tán hết, chỉ còn lại một mình cô ngơ ngác đứng đó.

Lúc này, Mặc Sênh giống như một sinh vật được gọi là con nai con ngớ ngẩn.

Rõ ràng vừa rồi bị dọa cho phát sợ, nhưng hết lần này đến lần khác dừng lại, buồn bực quay đầu nhìn Úc Lê Xuyên, rốt cục là thứ gì chứ. Đi chung quanh nhìn xem một lần nữa, dường như chỉ có cô cảm thấy Úc Lê Xuyên là một thứ gì đó đặc biệt.

Đôi khi tất cả mọi người đều say và chỉ có một mình tỉnh táo không phải là bình thường, người khác cho rằng không sao, nhưng chỉ có cô ấy cảm thấy có vấn đề mới là bất thường.

Cô lại nhìn Úc Lê Xuyên.

Nó vẫn đang phát sáng, chiếu sáng khu vực không bật đèn pha, và bề mặt sơn của tủ sách đang phản chiếu ánh sáng, đúng vậy...

Úc Lê Xuyên xoa ngực, ép mình ngồi xổm xuống, và phát hiện cơ thể anh mỗi khi di chuyển sẽ đau nhức.

Cú đẩy kia quả thực chính là bài sơn đảo hải chưởng, sức sát thương cực mạnh, thật lâu không tiêu tan.

Anh với tay nhặt sách lên, phân loại và đặt lại đúng vị trí ban đầu theo mã, trình độ thành thạo này rõ ràng là do thường xuyên đến thư viện.

Sau khi một mình thu dọn tủ sách, Úc Lê Xuyên nói với cô: "Tôi thu dọn xong rồi, đi thôi."

Mặc Sênh mờ mịt gật đầu, bước nhanh về phía bên ngoài thư viện, không ngờ con quái vật phát sáng trên đường lại đuổi kịp cô, phải biết rằng cô đã chạy trốn rất nhanh.

Úc Lê Xuyên đưa cuốn sách trong tay cho cô: "Đây, của cậu."

Mặc Sênh vẫn còn chưa hết bàng hoàng, cô sợ tới mức cầm cuốn sách đập về phía Úc Lê Xuyên: "Ngươi còn chưa chịu biến?!"

Sau khi nện xong, tôi mới biết rằng Úc Lê Xuyên đã gửi cho cô cuốn sách tham khảo mà cô vừa hoảng hốt đánh rơi trên mặt đất, chẳng lẽ hắn còn nhớ sao?

Thủ thư ở ngay phía sau, vừa nhìn thấy hai người này, lập tức quát: "Lại là hai người các em, xong chưa? Còn muốn đánh nhau, mau cùng tôi tới văn phòng!"

Hello mọi người! Là một tay Edit gà mờ, mới tập tành dịch truyện nên không tránh khỏi những sai sót. Rất mong mọi người góp ý nhẹ nhàng để mình rút kinh nghiệm và sẽ khắc phục ở những chương sau. Cảm ơn mọi ngườiiii!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang