• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc Sênh trở lại trường học sau định kêu Kì Ninh cùng đi ra ngoài ăn cơm, cô mời.

Kết quả gọi điện thoại cho Kì Ninh liền phát hiện giọng Kì Ninh có chút không đúng, cô lập tức cảnh giác đổi giọng hỏi: "Cậu ở chỗ nào?"

"Không có sao, cậu không cần phải để ý." Kì Ninh rất nhanh cự tuyệt, còn cúp điện thoại

Mặc Sênh cầm điện thoại nhìn về phía Đường Huy, nói: "Hỏi bạn cậu một chút, Trương Nghiêu ở đâu?"

Đường Huy gật đầu, lấy điện thoại di động ra liên lạc, quả nhiên nghe ngóng được.

Kì Ninh cùng Trương Nghiêu đang gây gổ, ngay tại vị trí bậc thềm bên ngoài phòng thể dục, từ phía đồng đội của Đường Huy có thể loáng thoáng nghe được một chút tiếng cãi vã.

Mặc Sênh nghe xong cảm thấy rất tức giận: "Không thấy hắn đê tiện sao, còn đi tìm hắn!"

"Trương Nghiêu thiếu tiền Kì Ninh, lần trước tôi giúp cậu ấy đòi cậu ta nói sẽ trả lại cho, để cho tôi đừng lo lắng. Bất quá tiểu tử kia trả lại tiền thật tốn sức thiếu tôi năm ngàn hai năm vẫn còn chưa trả, ban đầu liền nói mượn một tháng."

"Kì ninh nói với tôi hắn đã trả lại."

"Sợ cậu ầm ĩ thôi, cậu lập tức phải bình tĩnh, gây chuyện không tốt."

Mặc Sênh tức giận đi về phía phòng thể dục, Sầm Mộc Khả đuổi sát theo.

Đường Huy xách túi trong tay, do dự một hồi cũng đi theo.

*

Kì Ninh bên này sau khi chia tay mấy ngày sau liền tỉnh táo quyết định đi theo Trương Nghiêu đòi tiền, giữa hai người còn có món nợ quan hệ tám ngàn tệ.

Tám ngàn tệ đối với những người khác có thể không coi là nhiều, nhưng đối với sinh viên mà nói đây là một khoản tiền lớn.

Coi như là thành viên đội tỉnh mỗi tháng tiền lương cố định cũng chỉ nhận sáu trăm tệ.

Bóng chuyền lại là hạng mục tập thể, tham gia tranh giải độ lời không lớn, tiền thưởng được chia đều cho từng người cũng là như muối bỏ biển.

Đội nữ của Đại học Cao Đông cũng là lần này thu được hạng nhất tranh tài sinh viên cả nước, tiều thưởng mới nhiều một chút. Bất quá tự thưởng cho mình một chút, mua có ít thứ tiền lần nữa không đủ dùng

Kì Ninh luôn cảm thấy trong lòng không vượt qua được hố sâu này.

Cô cảm thấy coi như Trương Nghiêu không muốn tiêu tiền vì cô lúc qua lại cũng không thể mượn tiền cô mà không trả. Chia tay tiền vẫn phải trả cho cô.

Tàm ngàn tệ, cầm khoản tiền này không làm được chút gì?!

Kết quả nhắc tới Trương Nghiêu liền bắt đầu tức giận, hướng về phía cô rống lên: "Nói rồi sẽ trả hết cho cô, tiền sinh hoạt phía tháng sau tôi liền cho cô! Cô muốn đòi mạng ư? Chút tiền này kéo dài tính mạng cô có phải hay không? Không có không xong, cô có phiền hay không?"

"Anh đã mấy tháng rồi?"

"Tôi tháng này không phải xảy ra chút chuyện sao? Cũng giải thích rõ với cô rồi."

"Tôi nhìn anh trong game cũng mua không ít đồ mới. "

"Cô lại nhìn chằm chằm tôi có phải hay không" Trương Nghiêu đã có chút nóng nảy, trực tiếp đưa tay đẩy Kì Ninh, để cho Kì Ninh đi, "Cô đi đi, đừng ở đây phiên tôi có được hay không, làm sao chia tay rồi còn như âm hồn không tiêu tan vậy?"

Kết quả Kì Ninh còn không bị đẩy đi trước, Trương Nghiêu bất ngờ bị bình uống nước đập vào đầu.

Một đòn này rất nặng, nhìn ra được người ra tay cũng rất mạnh, đập Trương Nghiêu trong nháy mắt đầu trống rỗng, thân thể thoáng một cái đụng vào trên vách tường.

Bình nước xuống mặt đất, bởi vì sức lớn trong nháy mắt vỡ, từ khe hở toát ra bọt, phun ra toàn bộ văng tung tóe lên mặt giày Trương Nghiêu.

"Mẹ kiếp." Trương Nghiêu lúc này chỉ nói ra một chữ.

Mặc Sênh đứng cách đó không xa, nhìn Trương Nghiêu nhướng mày: "Mẹ cậu dám đụng cô ấy một chút, tôi cho cậu phế."

Trương Nghiêu đối với Mặc Sênh hết sức quen thuộc, dù sao cũng là trước đó cũng là bạn tốt của bạn gái cũ. Hắn bình thường thì nhìn Mặc Sênh không có thuận mắt, chủ yếu là hắn cùng Kì Ninh có chút việc, Mặc Sênh phải một chân tới tham dự.

Gây gổ với bạn gái thật là chuyện bình thường, kết quả bị bạn thân cùng phòng của bạn gái tương đối xem thường, thật khiến người vô cùng khó chịu.

Lúc bọn họ qua lại, cơ hồ là Mặc Sênh chỉ huy Trương Nghiêu làm sao đối xử tốt với Kì Ninh.

Lúc qua lại thật tốt nên coi như hoàn thành nhiệm vụ, thật ra chia tay cũng có công lao của Mặc Sênh.

Trương Nghiêu sau khi thấy Mặc Sênh chính là hô lên: "Lại là cô, tôi nhịn cô rất lâu rồi, cô còn tới chọc tức tôi?"

Mặc Sênh một chút cũng không sợ Trương Nghiêu thẹn quá hóa giận, còn cười tới được, giễu cợt trả lời: "Cậu thấy không, cậu chính là điển hình của tức giận không làm gì được."

"Cô nói cái gì?"

Mặc Sênh không hổ là Mặc Sênh, chủ động khiêu khích, thấy Trương Nghiêu giận đến gân xanh trên trán cũng nổi lên, còn dám thản nhiên đi tới, đưa tay kéo Kì Ninh ra sau lưng mình che chắn.

Kì Ninh kia đều ổn, bình thường bản lĩnh cũng tốt chỉ là não có chút tình yêu, lúc yêu Trương Nghiêu nói cái gì là cái đó.

Mặc Sênh là bạn của Kì Ninh cô có thể làm sao, chỉ có thể giống như gà mẹ bảo vệ con mình che chở cho Kì Ninh.

Giờ phút này cũng vậy.

Cô chỉ Trương Nghiêu tiếp tục mắng: "Chính là nói cậu, cậu nếu như trả lại tiền, Ai hẳn mẹ nguyện ý đến tìm cậu? Thật coi mình đắt như vàng có phải hay không? a? Ngắm trong gương nhận ra cái gì hình dáng có thể mê mệt chết người phải không?"

"Tôi cái dạng gì? Tôi vô cùng tốt, ít nhất rất nhiều người theo đuổi tôi?"

"Dạ, cậu lợi hại, cậu vừa sinh ra liền tự mang bgm, trong bệnh viện ánh đèn tất cả đều là đèn pha tựa như chiếu vào cơ thể nhỏ bé đen tối của cậu, đều cho cậu cảm thấy cậu là siêu sao giáng thế? Ném cậu vào ổ chuột cậu cùng chuột cũng tựa nhau, không phân rõ ai với ai, dáng dấp lấm le lấm lét, ngược lại là lòng tự tin rất mạnh, để dây pháo trong chậu phân thổi phồng có phải hay không?"

Trương Nghiêu cứ thế bị Mặc Sênh mắng một câu nói không ra.

Hắn cũng chính là một người dáng dấp cao, hệ thể dục, miễn cương coi như là một hình mẫu thu hút nữ sinh thích.

Nhưng là hắn da đen, ánh mắt nói dễ nghe một chút là ánh mắt phượng, nói không thể nghe chính là mắt ti hí không mở ra được. Chóp mũi cũng có chút nhọn, nhìn quả thật không quá thoải mái.

tổng thể nhìn thuận mắt, bất quá không nhịn được tường tận tỉ mỉ.

Mặc Sênh cũng không cần Trương Nghiêu trả lờ, cô mắng chửi người hoàn toàn không cần người khác cổ động, thật sỡ hãi thì coi là cô thua.

"Đem tiền trả lại, chúng ta sớm tụ sớm tan, sau này cậu đi cống nước thối của cậu, chúng tôi đi đường dương quan của chúng tôi, cũng không ai quấy rầy ai. tôi cho cậu một câu chính là nhanh chóng trả tiền lại, tiền này chúng tôi coi như để lại Alipay để mỗi ngày dư ra mấy mao tiền, cuối cùng đi ra ngoài quyên góp cho lòng yêu thích hoa cỏ cây cối còn hơn lãng phí ở chỗ cậu. Còn cậu trả thế nào, bán thận mua người chúng tôi không xen vào, nếu quả thực cậu không còn lựa chọn nào khác, cậu đi tìm một chị gái nhỏ khẩn thiết |vay| |Khoản|đi."

Trương Nghiêu tức giận đến cắn răng chịu đựng phản bác: "Ít tiền như vậy, Các người phải làm đến mức này sao?"

* Dương quan đạo, đường dương quan (Chỉ con đường đi qua Dương Quan - nay thuộc phía tây nam huyện Đôn Hoàng tỉnh Cam Túc - đi Tây Vực, sau này ví với tiền đồ sáng lạn thênh thang)

Mặc Sênh gật đầu: "Đến mức, vô cùng cấp bách, đây là tiền cứu mạng. Coi như bây giờ chúng tôi không thiếu tiền, cũng không nên đem tiền hao tổn đập ở trên một kẻ rác rưởi. Cậu nên làm chuyên mục quyên góp đi, liền nói mình là phế vật không có tiền, để cho mọi người xem ở cậu không biết xấu hổ quyên góp tiền cho cậu, cậu nhìn xem một chút ai nguyện ý giúp cậu?"

"Đây là chuyện lúc trước của tôi với cô ấy, đến phiên cô quản sao?"

" Cậu phân biệt được mối quan hệ tốt hay không tốt không?" cậu là bạn trai cũ, còn tôi là bạn cô ấy, bậy giờ tôi cùng cô ấy quan hệ tốt hơ, làm sao liền không tới phiên tôi xía vào? Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Trả tiền lại!"

Trương Nghiêu nhìn chung quanh một chút, phát hiện trong phòng thể dục có người đi ra, lén nhìn về phía bọn họ.

Hắn đột nhiên cảm thấy mất thể diện, nhớn nhác nhìn Đường Huy một cái, sau đó hướng về phía Mặc Sênh giễu cợt nói: "Cô có cảm giác cái giọng vỡ này của cô nói tới nói lui, liền giống như mấy phụ nữ đanh đá ở cửa hàng đồ ăn chửi đổng ở đường phố?"

"Thế nào? Mắng cậu còn phải dùng giọng dễ nghe hả? Cậu chính xác là rất đê tiện, giọng nói của mấy cô gái vị thành niên mắng cậu thì cậu có thể tự mình "cao|triều" có phải hay không?"

"Cô có phải hay không mình không tìm được bạn trai liền ở chỗ đối tượng của người khác thế nào cũng phải tới cắm một chân? Đối tượng của bạn cô, cô liền ra tới quấy rối các loại, cô chưa đủ bận rộn à, chuyện liên quan đến cô cái rắm à? Cô nhìn lại cô một chút, cao lớn vạm vỡ, lưng hùng vai gấu, lưng hùm vai gấu, trên người lại còn □□ giống như khắp người đều là vết sẹo, cô có ác tâm hay không, ai có thể để ý cô? Ai có thể thích người như vậy?"

Lúc này bắt đầu công kích Mặc Sênh.

Mặc Sênh phát cáu, hỏi: "Tôi tìm hay không tìm liên quan cái rắm gì đến cậu?"

"Cô chính là không ai muốn ngột ngạt, liền không muốn người khác tốt, không thể nào có người thích cô như vậy, cô chỉ như một người đàn bà chanh chua."

Đường Huy vốn là đứng ở một bên xách đồ, cậu biết sức chiến đấu của Mặc Sênh, cũng không sợ, không có chuẩn bị tham dự.

Nhưng là nghe được Trương Nghiêu nói như vậy liền có chút nghe không nổi nữa, buông đồ xuống đi tới, muốn khiến cho Trương Nghiêu có chừng mực, liền nghe được có người đột nhiên nói: "Tôi thích cô ấy như vậy."

Đường Huy đột nhiên sững sốt một chút, hướng người nói chuyện nhìn sang, liền thấy Úc Lê Xuyên chẳng biết xuất hiện lúc nào, đi tới phía họ, không nhanh không chậm nói một câu như vậy.

Trương Nghiêu nghĩ Đường Huy tới nhưng không nghĩ đến sẽ còn những người khác giúp Mặc Sênh nói chuyện, dẫu sao gần đây đều người của đội bóng rổ, cũng sẽ cho hắn chút mặt mũi.

Kết quả vừa nghiêng đầu lại thấy khuôn mặt xa lạ, điểm chết người còn là thật đẹp trai.

Mái tóc của Úc Lê Xuyên dưới ánh nắng chiều lộ ra một tầng sắc đỏ, một mặt khuất ở trong bóng, đường nét nhu hòa thêm mấy phần trầm ổn.

Trên người còn đeo cái rương đựng đàn violin, hiển nhiên mới vừa trở về không lâu.

Cậu nhìn Mặc Sênh một cái, nụ cười ôn hòa, chào hỏi với Mặc Sênh: 'Học tỷ."

Mặc Sênh vốn là còn đang mắng người, đột nhiên gặp phải có chút hoảng hốt, ít nhiều có chút bực bội không thu về được, ngẩn ngơ cùng cậu chào hỏi: " À....Cậu vừa tập luyện xong sao?"

"Ừ."

Trương Nghiêu khó chịu hỏi: "Cậu là ai?"

Sầm Mộc Khả vốn là không thích Úc Lê Xuyên thật, thậm chí còn có chỗ thù địch, dẫu sao "Fan bạn gái" ghét tất cả các nam sinh đến gần Mặc Sênh.

nhưng là lúc này đột nhiên đặc biệt cổ vũ ở chỗ Trương Nghiêu giới thiệu: "Giáo thảo!"

Nói xong, lại bổ sung một câu: " Giáo thảo người ta đều thích, đến phiên cậu tới chê? Nhanh trả tiền lại mới phải, nói nhảm nhiều làm gì, nếu tôi là cậu tôi đã cảm thấy xấu hổ."

Trương Nghiêu còn muốn phản bác, lại bị Đường Huy đè bả vai xuống, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Nhanh trả tiền lại nếu không cậu đều không có lý do gì để nói lại."

Trương Nghiêu thật sự khó có thể phách lối lần nữa, cuối cùng nói với Kì Ninh: "Tôi sẽ nghĩ cách trả lại tiền cho cô."

Nói xong quay đầu bước đi

Mặc Sênh thấy Trương Nghiêu đi, nghiêng đầu nhìn Kì Ninh thấy cô tức giận đến sắp khắp, đưa tay vỗ vai một cái an ủi.

Úc Lê Xuyên cũng không quấy rầy, chỉ đứng ở một bên chờ.

lúc Sầm Mộc Khả giúp an ủi, Mặc Sênh đến bên cạnh Úc Lê Xuyên hỏi: "Cậu đến tìm tôi sao?"

"Thật ra thì cũng không phải, Phòng đàn của khoa chúng tôi ở bên kia, tôi đến lấy đồ."

"À, Cảm ơn cậu đã giúp tôi, câu ban nãy làm tôi rất hả giận." Mặc Sênh nói xong còn đưa tay xoa đầu Úc Lê Xuyên.

" Tôi là nói thật, tôi quả thật rất thích kiểu con gái giống học tỷ, rất thẳng thắn, cũng rất đáng yêu." Úc Lê Xuyên nói

Tay Mặc Sênh vẫn đang đặt trên đầu Úc Lê Xuyên, thân thể lập tức cứng lại, đột nhiên cảm thấy xấu hổ.

Đây là đang bày tỏ sao?

Hai người vẫn như vậy duy trì tư thế lúng túng, căng thẳng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK