Lúc nói chuyện tay che ở miệng, tư thái hòa trong đôi mắt càng che càng lộ cảm giác ưu việt, tựa hồ là đang dùng cái này để phủ nhận phán đoán của Úc Lê Xuyên.
Mặc Sênh lúc này đang nhìn đạn mạc của Úc Lê Xuyên, liền thấy mưa đạn xẹt qua mấy cái mới.
[Khoe khoang?]
[Viện văn thể cường điệu thành tích của mình, chính là chủ tu không cầm ra tay?"
Giống Mặc Sênh, nhắc tới cô đều biết cô là cầu thủ tự do trong đội bóng chuyền nữ, tường đạt được quán quân cả nước.
Nhắc tới Úc Lê Xuyên mọi người đều biết anh kéo đàn Violon rất giỏi, còn từng đặt được giải thưởng lớn quốc tế.
Đây là nhắc tới viện văn thể sinh viên thông thường hay nghĩ tới.
Nhưng mà Quách Từ Mạn cũng không phải là như thế, liền chứng minh cô chỉ có cái này đem ra được, cô đến cuối cùng chủ yếu luyện cái gì đều không ai biết.
Bất quá Úc Lê Xuyên vẫn như cũ khách khí nói: "Vậy xem ra học tỷ lần này là không đạt được."
Trả lời qua loa cho xong, cậu lại cúi đầu tiếp tiếp tục xem bài tập.
Quách Từ Mạn hiển nhiên là gấp, nước trái cây cùng nước khoáng đều không nhúc nhích, thân thể chuyển vị trí ngồi, tựa hồ là muốn dựa vào Úc Lê Xuyên gần một chút.
Úc Lê Xuyên bất động dời một chút về phía Mặc Sênh, đỉnh đầu xuất hiện đạn mạc mới.
[Chậc.]
Quách Từ Mạn mở miệng hỏi lần nữa: "Bài tập của Mặc Sênh là cậu giúp cô ấy viết sao? Nhìn phong cách không giống cô ấy."
"Chị cùng học tỷ rất quen sao?"
"A.....Không tính quen, lần này là lần đầu tiên hợp tác."
"Cho nên làm sao chị biết phong cách của chị ấy là như nào?" Sau đó Úc Lê Xuyên thở dài bất đắc dĩ, "Học tỷ Mặc vô cùng dụng tâm làm bài tập nhóm lần này, chị tại sao lại muốn nói chị ấy như vậy? Chị tại sao như thế?"
Nói xong, còn như thất vọng nhìn Quách Từ Mạn một cái.
Quách Từ Mạn kinh ngạc nhìn Úc Lê Xuyên, vậy mà trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Suy nghĩ một hồi Quách Từ Mạn mới bổ sung: "Cái này giờ tiết trước giờ học này Mặc Sênh đều không tham gia, cho nên..."
"Học tỷ thật giống như rất chú ý đến học tỷ Mặc, tôi khai giảng lâu như vậy cũng sẽ không đi chú ý cúng lớp đều có ai."
Quách Từ Mạn lần nữa tạm ngừng, không đáp lại được.
[Quả nhiên rất sớm đã chú ý chuyện của Mặc Sênh]
[cho nên nhắm vào cũng không phải là ngẫu nhiên]
Mặc Sênh xem hết đoạn đạn mạc này đột nhiên cười ra tiếng, đột nhiên cảm thấy tên tra nam này đúng là lợi hại, có phải là trà xanh thấy rõ ràng, so với sắt thép thẳng nam còn mạnh hơn nhiều
Nhắc tới chính là Quách Từ Mạn cấp độ quá thấp.
Không có đầu óc của trả xanh, thế nào cũng phải mắc bệnh trà xanh.
Nghe được tiếng cười của Mặc Sênh, Úc Lê Xuyên quay đầu nhìn về phía cô, ôn nhu hỏi: "Sốt ruột chờ sao? Tôi nói cho vị học tỷ này làm sao sửa lại về sau liền có thể thảo luận, tôi cũng không nghĩ tới sẽ có sủa đổi lớn như vậy."
Mặc Sênh lắc đầu: "Không có, cậu cứ tiếp tục đi."
Đuôi lông mày cùng khóe mắt cô đều lộ vẻ vui sướng, nét mặt cô rõ ràng là mời niên đệ tiếp tục biểu diễn dáng điệu của mình.
Lần thảo luận này Mặc Sênh đặc biệt vui vẻ, bởi vì cô đều không cần mở miệng, Úc Lê Xuyên liền có thể toàn quyền đại diện.
Lúc đầu tổ trưởng là Mao Hướng Văn, bây giờ Mao Hương Văn cũng chỉ là thư kí, dựa theo lời Úc Lê Xuyên nói những cái kia nhanh chóng ghi chép lại, biểu thị đồng ý.
Lưu Dịch thay đổi ít nhất, sở dĩ chủ động nói: "Quách Từ Mạn phải sửa nhiều, cần thời gian, về sau để tôi làm ppt đi."
Mặc Sênh lắc đầu nói: "Cậu không phải muốn viết luận văn sao? Để tôi đi, gần đây huấn luyện ít tôi tương đối rảnh."
Quách Từ Mạn tức giận đến lúc hạ bút ghi chép đều rất mạnh, tức giận nói: "Khiếu thẩm mỹ cậu khẳng định không được, thật may mà cậu có thể phối hợp ra đôi vớ này đi."
Vớ?
Mặc Sênh chính là sáng sớm tùy tiện mang một đôi tất mà thôi, quần dài thêm một đôi aj, trên căn bản là không lọt ra, chỉ có ngồi xuống duỗi chân mới có thể nhìn thấy.
Cái này cũng chú ý tới?
Mặc Sênh thật khó hiểu vô cùng, vớ của cô trêu ai ghẹo ai?
Mặc Sênh khó chịu hỏi: "Ai nói tôi thẩm mỹ không được? khiếu thẩm mỹ của tôi rất tốt."
Nói xong vỗ vỗ bả vai Úc Lê Xuyên.
Cô mặc dù không nhìn thấy Úc Lê Xuyên dáng dấp ra sao, nhưng là tin tưởng đồng đội của mình, và những đồng đội có gu thẩm mỹ lộn xộn đó có thể thống nhất về mặt thẩm mỹ, điều này cho thấy nhan sắc của Úc Lê Xuyên đáng giá nghịch thiên đến trình độ nào.
Câu nói này rất mập mờ, giống như Úc Lê Xuyên là bạn trai cô vậy.
Quách Từ Mạn kinh ngạc đến mở to mắt.
Úc Lê Xuyên nhìn Mặc Sênh một chút, không có phản bác, ngược lại cười ôn nhu.
Úc Lê Xuyên cúi đầu nhìn xuống mắt cá chân của Mặc Sênh, sau đó cười nói: "Đôi vớ thật đáng yêu, vị học tỷ này không đề cập tới tôi cũng không chú ý đến, chị quan sát đúng là cẩn thận."
Quách Từ Mạn biểu lộ phát ra càng đặc sắc.
Mặc Sênh nghe xong cũng chỉ có thể hé miệng cười,
Làm sao khắc trà xanh?
Chính là nói chuyện so với cô ta trà xanh hơn.
Oán người vô hình, giễu cợt phải không có dấu vết nào.
Mặc Sênh lén lút giơ một ngón tay cái với Úc Lê Xuyên.
Úc Lê Xuyên chính là có chút không hiểu hành động của Mặc Sênh
Kỳ thật Úc Lê Xuyên không muốn để Mặc Sênh nhận nhiệm vụ làm Ppt này, trong nhóm người làm ppt luôn là người gánh vác, động một chút là sửa chữa, hậu kỳ có vấn đề gì đều là oán trách PPT làm không đúng chỗ.
Nhưng mà Mặc Sênh lại chủ động nói, Úc Lê Xuyên cũng không nói gì nữa, về sau giúp đỡ cô là được, cũng có lý do tìm cô lần nữa
Mặc Sênh bị dời đi sự chú ý, không nhìn thấy đạn mạc trên đầu Úc Lê Xuyên. Dưới cái nhìn của cô chính là giúp đỡ hết sức có thể, thuộc về hành động nghĩ khí mà thôi, không có gì lớn.
Mao Hướng Văn viết xong về sau bỏ bút xuống nói: "Được, Mặc Sênh làm khung lớn, tôi sửa đổi lần hai, tôi sẽ tham gia toàn bộ quá trình làm việc với Mặc Sênh.
"Được." Mặc Sênh giơ một cái ok vui vẻ đồng ý.
Thời điệm bọn họ chuẩn bị kết thúc thảo luận, Đương Huy đột nhiên đeo túi xuất hiện.
Đường Huy dáng người cao, còn thích ăn mặc lòe loẹt, vừa ra sân liền sẽ hấp dẫn đông đảo ánh mắt
Cậu ta luôn luôn mặt một chiếc áo khoác bắt mắt, hai chân dài bày tới bày lui thật giống như kim chỉ giây, vừa mảnh vừa dài, còn phối một đôi giày thể thao, tổng thể vì chân nhỏ mặt nhỏ sẽ lộ ra chân rất lớn.
Kiểu như hoa hồ điệp lớn một mét chín.
Đường Huy rõ ràng là chạy tới chỗ Mặc Sênh, nhìn thấy bên cạnh Mặc Sênh còn một người ngồi cũng không ngoài ý muốn, dù sao cậu nhận được ảnh chụp bạn gửi tới mới đến đây.
Sau khi đến cạnh cô, cậu dùng thân thể đẩy Mặc Sênh ngồi vào trong một chút để mình có thể ngồi xuống.
Thân thể Mặc Sênh ở trên ghế dài lướt ngang, tựa vào trên thân Úc Lê Xuyên đưa tay đỡ Mặc Sênh sau mới phối hợp xê dịch vị trí nhưng là cũng không dời đi nhiều.
Đến đây, ba người chen lại với nhau, tư thế hết sức khó xử.
Mặt khác ba người trong nhóm cũng đồng loạt nhìn về phía tổ hợp quỷ dị này.
Đây là..... cái gì tu la tràng?
*Tu La Tràng (修罗场) là một cụm từ dùng để miêu tả những chiến trường bi thảm, cũng có nghĩa là một người đang phải chiến đấu đến chết trong một hoàn cảnh khó khăn
Đường Huy sau khi ngồi xuống đĩnh đạc hỏi Mặc Sênh: "làm gì vậy?"
Mặc Sênh tức giận trả lời: " Bài tập nhóm."
"A_______" Đường Huy hướng phía Mặc Sênh nhìn một chút, sau đó đem túi của mình lấy xuống, từ bên trong lấy ra một cuộn băng dán, xé ra sau lột xuống một đoạn, trực tiếp dán tại vị trí rách trên quần Mặc Sênh.
Mặc Sênh vội vàng ngăn lại, cản trở tay của cậu nói: "Cậu làm gì vậy?"
"Lần trước nhìn thấy cậu liền muốn nói, trời này cậu còn mặc quần rách, thật buông thả, sao cậu không trực tiếp mặc túi vải để khoe hai cơ bắp?"
Mặc Sênh tức giận đến không được, cùng cậu giải thích: " Trong quần tôi hôm nay thật sự có một lớp vải?"
"Vậy gió cũng lùa." Đường Huy nói xong, vẫn còn đang vỗ hai cái lên trên băng dán cho cố định.
Mặc Sênh cảm thấy Đường Huy quả thực chính là sát thủ phá hư ý cảnh, làm mất tâm tình tốt của nàng vừa rồi.
Đường Huy dán xong nói: "Ngày mai đi mua quần với tôi đi, Anh mua cho cậu!"
Mặc Sênh một bàn tay đập vào trên cánh tay Đường Huy: " Cậu đang giả vờ anh em với ai?"
Đường Huy bất đắc dĩ đổi giọng: "Đệ Đệ mua cho chị!"
Mặc Sênh vẫn khó chịu như cũ.
Đường Huy nói lần nữa: "Baba, con mua cho người?"
"Được."
Úc Lê Xuyên một mực nhìn lấy hai người bọn họ tương tác, biểu cảm lạnh nhạt, tựa hồ cũng không có gì dao động."
Bất quá coi như vậy, cũng có thể để cho người ta nhìn ra đầu mối, dù sao trước đó Úc Lê Xuyên đều là dịu dàng, còn sẽ mỉm cười, lúc này ý cười hoàn toàn không có.
Chờ Mặc Sênh đem Đường Huy đẩy ra, để Đường Huy ngồi chỗ Mao Hướng Văn, Úc Lê Xuyên mới biểu lộ hòa hoãn.
Đường Huy ngôi ở đối diện, chống đỗ mặt lười biếng xem bọn họ cùng làm tổng kết, có cơ hội liền nhìn sang Úc Lê Xuyên, ánh mắt thản nhiên, tựa hồ nghiêm túc quan sát Úc Lê Xuyên.
Úc Lê Xuyên cũng không thèm để ý, còn với Đường Huy cười cười, lạnh nhạt lại tao nhã.
Đường Huy cùng Úc Lê Xuyên chính là hai chủng loại hoàn toàn khác biệt
Một hoang dã, một nhã nhặn.
Đường Huy nhắc tới trên xã hội chính là du côn vô lại, ném đến cao trung liền là trùm trường, ném đến loạn thế đều có thể là chiếm đất làm vua.
Nữ sinh đặc biệt thích kiểu phóng đãng không kiềm chế được sức lực này, nhưng Mặc Sênh nhùn không vừa mắt.
Sau khi thảo luận xong tất, lúc thu dọn đồ đạc Mặc Sênh đột nhiên chú ý tới điện tâm đồ trên đỉnh đầu Úc Lê Xuyên biến sắc.
Bình thường điện tâm đồ đều là màu đỏ, đặc biệt sinh động.
Lúc này đột nhiên biến thành màu xanh, nhìn trước đó cũng không hoạt bát.
Cô đột nhiên gọi Úc Lê Xuyên lại hỏi: "Thân thể cậu không thoải mái sao?"
Úc Lê Xuyên vô cùng kinh ngạc, đáp lại: "Cũng không phải."
Cô đưa tay sờ lên trán Úc Lê Xuyên, bởi vì không biết được vị trí cụ thể của trán cậu, đầu tiên đụng phải chính là tóc, sau đó hướng xuống mới là trán.
Cũng không tính là rất nóng.
Sau đó cô lại nắm cổ tay của Úc Lẻ Xuyên, đi xem mạch đập của cậu, thuận miệng hỏi: "Trái tim cảm giác có gì không mái?
Mặc Sênh hỏi xong liền thấy điện tâm đồ của Úc Lê Xuyên chậm rãi chuyển từ màu xanh thành màu đỏ, đồng thời khôi phục vẻ hoạt bát, lúc này mới yên lòng lại: hình như cũng không có vấn đề gì."
Úc Lê Xuyên thanh âm căng lên: "Ừm."
Đường Huy nhìn thấy ánh mắt Mặc Sênh nhìn Úc Lê Xuyên cùng dáng vẻ khẩn trương kia trong lòng đột nhiên khó chịu.
Hắn đuổi tới lại gần nói: "Tôi giống như không quá thoải mái."
Mặc Sênh đưa tay sờ trán Đường Huy: "Cậu có phải hay không vừa đến Xuân Thu đã cảm thấy não nhân đau?"
Đương Huy thật nhẹ gật đầu: "Ừ'
Mặc Sênh thở dài nói: " Mặc Sênh thở dài nói: "Chỉ là trong đầu trống rỗng, gió xuân thu gió tràn vào bên trong, gió có thể xoáy vào trong đầu, cho nên cậu liền dễ dàng cảm thấy đau đầu, lần sau nên chú ý, đeo túi bịt tai."
Đường Huy chép miệng hỏi: " tôi có phải là cần che luôn lỗ mũi?"
Mặc Sênh lắc đầu: "Không đến mức, cậu đem miệng ngậm lại ít nói chuyện, cũng có thể giảm bớt bệnh đau nhức của cậu."
Đường Huy cười cười, nhìn sang phía Úc Lê Xuyên.
Úc Lê Xuyên vẫn như cũ là dáng vẻ cười ôn nhu
Chỉ có Mặc Sênh cảm thấy không đúng, điện tâm đồ của cậu tại sao lại xanh trở lại rồi?