"Đau buồn không ngớt" ở đâu ra, sự thật là Hoàng Thượng đã hạ mật chỉ: "Lão tử chính là muốn Hoàng Hậu yêu dấu phải tuẫn táng".
Tề Đan Yên mười bốn tuổi đã tiến cũng, đoan trang thùy mị, thích thêu thùa, kết quả là thị lực giảm sút, ở hiện đại gọi là cận thị. Bởi vì nhà ngoại ở đất Thục cũng là dòng dõi thư hương, gia thế hết sức hiển hách, vừa mới tiến cung đã được tấn phong Quý Nhân, không có phong hào, bởi vì thị lực không tốt nên không dám ra khỏi cửa, không ai thăm hỏi, Hoàng Thượng cũng không hỏi han đến nàng. Năm năm trước theo thông lệ được tấn phong thành Tần, ban phong hào Dục, ba năm trước đây khi hoàng hậu mang thai công chúa thì nàng được tấn phong thành Quý Tần.
Trong bài thơ “A Phòng cung” có câu: Ba mươi sáu năm chưa từng thấy mặt người. Nếu so sánh thì Tề Đan Yên còn may mắn chán, chẳng qua, nàng cũng không rõ mặt mũi hoàng đế nhìn như thế nào.
Cứ như vậy, hậu cung cũng già đi. Nơi này, ai lợi hại thì bình an vô sự sống sót, những phi tần ghen ghét hôm nay ta hại ngươi, ngày mai ngươi đánh lại, trong số thương vong còn sót lại, người thì hiếm muộn, người thì không có con, người thì vào lãnh cung, còn lại Tề Đan Yên cận thị thỉnh thoảng mới ra khỏi cửa, ra khỏi cửa là khom lưng khuỵu gối, mặc dù nhận hết chê cười, nhưng được vỗ béo như châu tròn ngọc sáng.
Hoàng Thượng trẻ tuổi mất sớm, Đại Hoàng tử còn mất sớm hơn, Hoàng Hậu sinh Nhị Hoàng tử Kính Hiên, mặc dù chưa tới tám tuổi, đương nhiên kế vị ngôi hoàng đế. Hoàng Hậu quyết định trước khi tuẫn táng, xử lý tất cả phi tần trong cung, người thì mù, người thì hại con ta, người thì nhà ngoại có thế lực trong tương lai có thể họ ngoại lộng quyền cuối cùng vẫn muốn hại con ta. Cuối cùng chỉ còn lại Dục Quý Tần, địa vị không cao, không tranh sủng, nghe nói thân thể còn không được tốt, bên ngoại làm quan văn, không nắm binh quyền. Trương Hoàng Hậu tính toán:"Thân thể không tốt" nhưng có thể dùng được, chờ sau này nàng chăm sóc con trai ta nên người, chưa biết chừng đùng một cái phát bệnh mà chết.
Trước khi Trương Hoàng Hậu nhận dải lụa trắng đã để lại ý chỉ, để Dục Quý Tần nuôi dưỡng Nhị Hoàng tử Kính Hiên, tứ hôn với Hạng Vũ thiên kim tiểu thư của Hạng phủ, trao trọng trách phụ tá Hoàng thượng cho Hạng Tuế Thiêm, ngoài ra còn ban thưởng một thứ - Thượng phương bảo kiếm, có thể chém hôn quân, chém lũ gian thần.
Trương Hoàng Hậu đi nước cờ này có thể sánh ngang với Gia Cát Khổng Minh, tầm nhìn vượt xa thời đại. Trước tiên là nói về Hạng phủ, mẫu thân của Trương Hoàng Hậu cũng họ Hạng, tóm lại là thân thích. Mấy đời Hạng phủ đều nắm binh quyền, Uy Viễn Đại tướng quân Hạng Tuế Thiêm từ mười ba tuổi đã theo cha nhập ngũ, chinh chiến từ nam ra bắc, mười mấy năm qua lập bao chiến công hiển hách, trong tay nắm một nửa binh quyền. Hạng Vũ là con gái duy nhất của anh trai Hạng Tuế Thiêm đã bỏ mạng nơi chiến trường, Hạng Tuế Thiêm nhận làm nghĩa nữ thay anh nuôi dưỡng, năm nay vừa tròn năm tuổi, coi như Hạng Tuế Thiêm là cha nàng. Trương Hoàng Hậu tác hợp Kính Hiên và Hạng Vũ thành một đôi, chính là thay con trai tìm núi dựa – Bảo vệ con ta thì tương lai Đại tiểu thư nhà các ngươi sẽ trở thành hoàng hậu, còn nữa, thay ta để ý Thái hậu và đám đại thần trong triều. Rất tốt, Hoàng tử, Thái hậu, Tướng quân chia làm ba phe phái, bảo vệ nhau cũng là kìm hãm nhau, tư tưởng chính trị của Trương Hoàng Hậu có thể so với Montesquieu (1), đi trước thời đại mấy trăm năm.
(1) Ông là một nhà bình luận xã hội và tư tưởng chính trị Pháp sống trong thời đại Khai sáng, ông thường được biết đến dưới tên Montesquieu. Ông nổi tiếng với lý thuyết tam quyền phân lập.
Trong nháy mắt, mấy ngày trước Dục Quý Tần còn phải híp mắt nhìn cho rõ để quỳ xuống hành lễ nay trở thành nữ nhân tôn quý nhất hậu cung, không cần sợ hãi vì hành lễ không chu toàn mà bị người khác làm khó dễ, cũng không cần biết người đối diện có địa vị cao hay thấp, dù sao cũng không có ai cao hơn nàng.
Ngày tân đế kế vị, quần thần yết kiến, Tề Đan Yên ngồi sau tấm rèm che, thấy một đám người tối om om, quỳ ngay ngắn chỉnh tề giống như bài mạt chược, hô to Hoàng Thượng vạn tuế, Thái hậu thiên tuế. Cái đầu nhỏ của Tề Đan Yên đầy trâm hoa phiền phức không ngừng lay động, đôi hoa tai ngọc trai lớn kéo lỗ tai phát đau, làm nàng duỗi cổ không ngừng, hết nhấc lên lại rụt xuống giống như con rùa đen. Trước đây Kính Hiên được Hoàng Hậu bảo vệ quá tốt giống như con gà con trong phòng ấm, lúc này đối mặt với đám quần thần đầy mưu mô liền thấy không quen, giống như bất ngờ bị lột sạch quần áo đứng giữa đường, đủ loại sợ hãi, chỉ muốn tè ra quần.
Đôi mẹ con giả nhìn nhau, ánh mắt giống nhau tràn đầy khát vọng: Mau để bọn họ xéo đi, muốn làm gì thì làm!
Trong đám quần thần có một người ánh mắt vô cùng chính trực, áo giáp đen tuyền lóe lên tia sáng lạnh lẽo, tấm vải đỏ sau lưng dường như nhuốm máu tươi, ánh mắt sắc bén như chim ưng. Sau khi bình thân, hắn từ từ nâng mắt lên nhìn chỗ ngồi trên cao, đứa trẻ mặc long bào hết nhìn đông lại nhìn tây, nữ nhân mặc lễ phục màu đỏ phía sau bức rèm châu nhìn không rõ mặt, hình như tư thế ngồi không được đoan trang. Giang sơn được mấy đời cha ông bảo vệ, nếu trong tương lai bị hủy hoại trong tay đôi mẹ con này, chẳng lẽ nữ nhi duy nhất của đại ca cũng phải chôn theo?
Sau lễ đăng cơ, Tề Đan Yên vinh quang hiển hách, trở về Từ Ninh Cung. Trên đường gặp rất nhiều phi tần trước kia từng cười nhạo nàng, bây giờ là Thái phi, Thái tần, Thái XX, nay nhan sắc tàn tạ, mang theo vẻ mặt "Cá nằm trên thớt" không cam lòng quỳ gối ở hai bên đường. Tề Đan Yên híp mắt nhìn hồi lâu, ngoại trừ đồ trang sức vàng bạc lóe sáng còn lại chẳng nhìn rõ cái gì.
Nghĩ đến tương lai sau này được sống trong cung điện xinh đẹp, mặc nhiều quần áo xinh đẹp, bảo dưỡng dung nhan xinh đẹp, Tề Đan Yên liền vô cùng vui vẻ. Người có đầu óc đơn giản như nàng chẳng có một chút khái niệm gì về "Buông rèm nhiếp chính", "Phê chuẩn tấu chương”. Chuyện quốc gia đại sự lũ lụt sông Hoàng Hà, ngoại tộc Đông Nam cướp bóc, ngoại tộc Tây Bắc cấu kết làm loạn, tham nhũng ở Giang Nam cũng chẳng hề ảnh hưởng tới tâm trạng hạnh phúc của nàng.
Có câu nói một người làm quan cả họ được nhờ, tiểu thái giám Tiểu Đông tử đi theo Tề Đan Yên luôn bị người gọi tới quát lui bỗng chốc trở thành Thái giám tổng quản Từ Ninh Cung, cấp bậc tứ phẩm, mọi người liền đổi xưng hô gọi Đông gia gia, cung nữ thân cận Lý Cẩm Tú cũng được thăng chức Thượng Cung ngũ phẩm, trước đây bị mọi người gọi là tiện tỳ, ngày nay được mọi người tôn kính gọi là Lý cô cô. Tiểu Đông tử và Cẩm Tú vẫn còn đắm chìm trong mật ngọt, không có chuyện gì cũng thích đi dạo một vòng, đi vệ sinh cũng cố ý lượn quanh hai dặm đường để nghe người khác gọi Tổng quản, Cô cô.
Trước kia Tề Đan Yên cũng như thế, phi tần thất sủng, đừng nói tự mình gọi thức ăn, cho dù chiếu theo lệ thường tới ngự thiện phòng nhận đồ ăn hoặc ban thưởng, cũng chỉ nhận được phần kém nhất. Nhưng thời thế đã thay đổi, nông nô trở mình.
Tề Đan Yên nghĩ tương lai phía trước tươi sáng giống như mặt trời ban trưa thì bỗng nhiên xuất hiện một người, đẩy nàng từ đỉnh Everest rơi xuống đáy biển Mariana.
Mấy ngày nay tiểu Hoàng đế Kính Hiên làm loạn không muốn vào triều, nói mấy lão râu ria xồm xoàm toàn nói nhăng nói cuội, hắn nghe không hiểu, còn có một người cao to vạm vỡ, trợn mắt dọa hắn muốn vãi tiểu.
Xem ra, bàng quang của tiểu Hoàng đế thật yếu ớt.
Tề Đan Yên vô cùng thông cảm với Kính Hiên. Lúc nàng nhập cung, đệ đệ cũng sấp xỉ Kính Hiên bây giờ, khoảng bảy tám tuổi, cả ngày chọi dế câu cá cùng các bạn nhỏ, lúc rãnh rỗi còn tốc váy tiểu muội nhà bên. Còn Kính Hiên, dù thả rắm không cẩn thận són ra tí phân, đều có sử quan ngồi bên cạnh cầm bút lông cẩn thận ghi chép: "Ngày X tháng X năm XX, thánh thượng trút hơi rồng, không màu sắc và mùi hương khác thường, làm mọi người phải thán phục, hô to vạn tuế."
Vì vậy Tề Đan Yên ôm tiểu Hoàng đế, yêu thương xoa xoa đầu hắn, chuẩn bị kể chuyện Phan Kim Liên cùng Tây Môn Khánh để dỗ hắn ngủ trưa, sau đó nàng tiếp tục thêu thùa. Vừa mới kể đến đoạn Phan Kim Liên đẩy cửa sổ ra, cột trụ còn chưa đập vào đầu Tây Môn Khánh, tiểu Thanh tử hầu hạ bên người Kính Hiên đã the thé bẩm cáo:
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, Uy Viễn tướng quân cầu kiến, đang chờ ở thư phòng phía Nam."
"Nam thư phòng quá xa, gọi hắn tới đây." Kính Hiên bóc lạc, hờ hững trả lời.
Dù sao Tiểu Thanh Tử cũng lăn lộn trong cung hơn hai mươi năm, tuy có ngạc nhiên một chút nhưng vẫn cả gan nói: "Hoàng Thượng, ngoại thần vào hậu cung, e rằng không ổn."
Kính Hiên cho lạc vào trong miệng, nâng cằm lên: "Ta mặc kệ, Hạng Tướng quân muốn gặp ta, ta lại phải răm rắp chạy tới Nam thư phòng, rốt cuộc hắn là Hoàng Thượng hay ta là Hoàng Thượng?"
Tề Đan Yên nhìn Kính Hiên, ánh mắt đầy tán thưởng, nghĩ thầm, còn nhỏ tuổi đã có bản sắc của một hôn quân. Uy Viễn tướng quân. . . Ồ? Hình như là nghĩa phụ của hoàng hậu tương lai của Kính Hiên?
"Hoàng nhi, con nói như vậy là không đúng."
Tiểu Thanh tử cúi thấp lưng biết ơn Tề Đan Yên, nghĩ thầm, vẫn là Thái hậu hiểu chuyện!
"Không thể lúc nào cũng xưng 'Ta', đối với người dưới phải xưng là 'Trẫm'." Tề Đan Yên nghiêm túc nói, sờ soạng được vài hạt lạc liền ném vào trong miệng.
"Dạ! Mẫu hậu!" Kính Hiên gật đầu.
Tiểu Thanh tử gấp gáp sắp phát điên rồi, len lén nháy mắt với Tiểu Đông tử.
Tiểu Đông tử giả bộ nhắc nhở: "Lão tổ tông, Uy Viễn tướng quân vẫn đang chờ ở Nam thư phòng."
Tề Đan Yên nghe thấy ba chữ "Lão tổ tông" liền nối giáo cho giặc: "À, vậy thì cứ theo như Hoàng Thượng nói mà làm, kêu hắn tới đây."
"Dạ. . ." Tiểu Thanh tử giật giật khóe miệng, dập đầu lui ra.
Lúc Tề Đan Yên kể đến đoạn người thứ ba, tiểu Thanh tử ở bên ngoài hô to: "Uy Viễn tướng quân Hạng Tuế Thiêm diện kiến. "
"Gọi hắn vào đi." Kính Hiên thỏa mãn ợ một cái, xoa xoa cái bụng nhỏ.
Tề Đan Yên sống lâu năm ở hậu cung, những trận chiến hậu cung còn không biết chứ đừng nói đến tranh đấu chính trị tiền triều. Trước đây nàng cũng không biết Uy Viễn tướng quân, chỉ nghe nói Hoàng Hậu sắp xếp cuộc hôn nhân này cho Kính Hiên, Hạng gia cũng coi như là người nhà. Nhưng nàng không biết một điều, chẳng biết nàng có thể sống tới lúc Kính Hiên thành thân hay không, còn phải chờ mật chỉ trong tay Hạng Tuế Thiêm lúc nào thì công khai.
Chỉ nghe thấy tiếng bước chân vững vàng truyền đến, có người từ từ tiến vào, vòng qua bình phong, lúc này mới nhìn rõ hình dáng. Chỉ thấy mái tóc dài được búi gọn, bả vai rộng rãi vững chắc, khôi ngô vạm vỡ, ánh mắt sắc bén, khí thế bức người. Đi tới trước cửa, vén áo dài đi vào, đầu hổ màu bạc trên đôi ủng vô cùng oai phong. Hắn đến gần, quỳ xuống đất hành lễ, lời nói đúng mực:
"Thần Hạng Tuế Thiêm tham kiến Hoàng Thượng, Thái Hậu, Hoàng thượng vạn tuế, Thái hậu thiên tuế."
Tề Đan Yên ngẩn người một lúc, nàng vẫn nghĩ rằng Uy Viễn tướng quân chắc chắn giống như sách vở miêu tả, mặt mày dữ tợn, tóc mai đã bạc trắng, gương mặt đầy tang thương, thân thể cường tráng vạm vỡ, không ngờ ngoài đời lại phong độ lẫm liệt, lạnh lùng đẹp trai bức người như thế.