• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm đó, khi Tề Đan Yên chuyển dạ vô cùng nguy hiểm. Lăng Tiêu điện đã sớm chuẩn bị xong xuôi, Tề Đan Yên la hét thảm thiết không ngừng, bởi vì thần thú ăn uống tốt dẫn đến thai nhi quá lớn, thế nhưng một ngày một đêm mà đứa trẻ còn chưa lộ đầu ra.

Hạng Tuế Thiêm chờ bên ngoài, nghe thấy Tề Đan Yên khóc gọi mình liền phá cửa xông vào, chịu đựng để tay của mình bị Tề Đan Yên cào đến nỗi chảy máu, nhìn nàng đau đến mức gào khóc mà đứa trẻ vẫn chưa sinh được, vành mắt Tướng Quân đại nhân đã hồng hồng, trong mắt hằn tia máu.

Mỗi một lần Tề Đan Yên dùng sức, hắn cũng nín thở chờ đợi, mỗi lần nàng hôn mê, hắn bấm nhân trung, nàng tỉnh dậy liền ôm chặt nàng vào trong ngực, vẻ mặt đầy nghiêm trọng nói với bà đỡ: "Vạn bất đắc dĩ, bỏ con, bảo vệ mẹ!"

Tề Đan Yên sợ chết nghe thấy thế, suy yếu gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy... Bỏ cha, bảo vệ ta, bảo vệ ta!"

Kể từ khi biết chuyện Tướng Quân có gian tình với Thái hậu, mấy bà đỡ cũng bị hù dọa không kém, bây giờ nhìn Tướng Quân và Thái hậu tình cảm mặn nồng như thế, không giống như trai lơ cùng Nữ Vương, không nhịn được lén lau nước mắt.

Cũng là lần đầu tiên nghe thấy lúc sinh con bỏ cha, bảo vệ mẹ...

Tới rạng sáng bốn giờ ngày hôm sau, một bé trai nặng bốn cân mới ra đời, Tề Đan Yên kiệt sức hôn mê bất tỉnh, may mắn là hậu sản không bị băng huyết nhiều. Mẹ Hạng Thanh Phong từng đỡ đẻ nhiều lần cảm động nói, mẹ con bình an, đúng là kỳ tích, kỳ tích.

Ở cổ đại, nữ nhân sanh con là một lần đi qua Quỷ Môn quan, Hạng Tuế Thiêm tận mắt chứng kiến Tề Đan Yên sinh con khổ cực, trong lúc nàng mệt mỏi thiếp đi, vẫn túc trực bên giường nắm chặt đôi bàn tay tái nhợt của nàng.

Cho dù thế nào thế nào, Hạng Tuế Thiêm cũng không cho phép nửa tờ mật chỉ kia được thấy ánh mặt trời, rốt cuộc nửa tờ mật chỉ còn lại đang nằm trong tay ai? Ánh mắt Hạng Tuế Thiêm lóe lên tia sáng sắc lạnh, trước khi Tiểu Hoàng Đế chấp chính, hắn nhất định phải diệt trừ kẻ cầm một nửa tờ mật chỉ còn lại.

Bốn tháng sau, Hạng Tuế Thiêm xin nghỉ phép trở về Tướng Quân phủ một chuyến, mang về một đứa trẻ sơ sinh còn đỏ hỏn cùng hai bà vú, nói với mọi người là nhặt được đứa nhỏ đáng thương này, nên hắn đem về nhận nuôi, làm em trai của Hạng Vũ, đặt tên là Hạng Trợ Quỳ.

Trợ là bay lượn; Quỳ là một thần thú trong cuốn Sơn Hải kinh, hình dạng gần giống rồng trong truyền thuyết.

Được rồi, quả thật Thần thú bay lượn nghe cao cấp hơn một chút so với Thần thú thổi lửa nấu cơm. Chỉ có điều Thái hậu nương nương tự xưng là đọc nhiều sách, thật ra chỉ đọc có một quyển “Sơn Hải kinh” thì phải?

Tề thần thú ở Linh Hoa cung một hơi tận ba năm, lúc quay về giống như cách cả một đời.

Kinh thành cuối hạ so với lúc nàng rời đi phồn hoa hơn nhiều, nụ hoa xoan đỏ rực từng chùm, từng nụ hoa giống như cung nữ cầm đèn lồng nhỏ xếp hàng đi đến.

Phượng dư chậm rãi đi qua cổng cung Vĩnh Ninh, trên quảng trường rộng rãi, văn võ bá quan quỳ gối nghênh đón. Tề Đan Yên đã sinh đứa nhỏ cộng thêm thỉnh thoảng chịu ơn mưa móc nên phong thái càng quyến rũ hơn, áo trong là tơ lụa Hàng Châu thêu Mẫu Đơn, áo khoác màu vàng thêu Khổng Tước, đầu đội mũ Phượng điểm thêm một cây trâm Phượng bằng vàng, càng lộ vẻ ung dung quý phái.

Một thân hình cao gầy màu vàng đứng trước trăm quan làm Tề Đan Yên phải kinh nhạc. Mới vài năm không gặp, Kính Hiên lại trưởng thành lên nhiều, trước kia chỉ là một đứa trẻ cao bằng bả vai nàng, giống như ăn đồ kích thích cao vọt hẳn lên, nhỉnh hơn nàng cả nửa cái đầu, từ một đứa trẻ mập mạp nay biến thành nam chính trong tiểu thuyết, ánh mắt mất đi nét ngây thơ, trở nên sâu sắc hơn, thậm chí cười lên còn phảng phất chút tà khí.

Cũng đúng, năm nay Kính Hiên đã mười bốn tuổi, trước khi đích thân chấp chính phải thành thân với Hạng Vũ, do Trương Hoàng Hậu chỉ định.

"Mẫu hậu đi một mạch ba năm, để một mình trẫm trong cung chịu khổ chịu tội, không có người đùa giỡn cùng!" Kính Hiên vừa thấy Tề Đan Yên, lập tức nghênh đón, hành lễ xong bắt đầu nói không dứt miệng: "Hôm nay mẫu hậu trở lại, đến lượt Trẫm đi Linh Hoa cung nghỉ dưỡng ba năm năm! Nếu không ngày mai Trẫm sẽ lên đường!"

Trăm quan vội vàng quỳ xuống, hô to Hoàng Thượng nghĩ lại!

Mọi người vây quanh lấy Tề Đan Yên đưa về Từ Ninh cung, Cẩm Tú và Tiểu Đông tử ở lại hoàng cung, sau một hồi khóc lóc bắt đầu buôn chuyện cùng nàng, nào là Chiêu Thái phi mâu thuẫn với Hi Thái tần, con chó Bắc Kinh của Duệ Thái tần cưỡng X con mèo Ba Tư của Đức Thái phi, kết quả bị mắc kẹt không rút ra được, Triệu đại học sĩ thỉnh thoảng nói cháu gái hắn xinh đẹp như tiên nữ, là đệ nhất tài nữ kinh thành, âm mưu để cháu gái làm vợ nhỏ của Tiểu Hoàng đế, Tiểu hoàng đế Kính Hiên tới tuổi trưởng thành đã được khơi thông, Thái hậu tới Linh Hoa cung được một năm, thì được Cô Cô trong cung truyền thụ những chuyện khó nói, còn sắp xếp tám nữ quan dung mạo đoan trang hầu hạ.

Tề Đan Yên suy nghĩ đen tối, chao ôi, bảo sao giống như lột xác thành người khác vậy, thì ra đã trở thành người đàn ông thực thụ.

Nghe tiểu Đông tử nói, các công tử nhà giàu Đại Càn khoảng mười bốn mười lăm đã được nha đầu thông phòng hầu hạ. Tề Đan Yên chợt nghĩ tới một vấn đề vô cùng nghiêm trọng: Hạng Tuế Thiêm cấu kết với nàng đã qua cái tuổi đó, liệu trước kia hắn có như thế hay không...

Tề Đan Yên nghĩ ngợi lung lung, Kính Hiên chạy như điên tới, khóc nức nở tố cáo, hôm nay bị các đại thần khuyên can mắng hắn đần độn. Trên triều các đại thần lại muốn chia làm hai phái ý kiến bất đồng, buổi tối rõ ràng hắn không muốn thị tẩm, lại bị đám nữ nhân đó nghi ngờ công năng X gặp chứng ngại, có lúc thật muốn từ bỏ gieo họa làm bao nhiêu con chuột tan cửa nát nhà để chạy trốn tới Linh Hoa cung tìm nàng chơi.

"Con đường bí mật?" Tề Đan Yên nháy mắt mấy cái, âm mưu hỏi: "Ở đâu?"

"Nếu là bí mật, tất nhiên chỉ có một mình Trẫm biết rồi Ha Ha Ha Ha! ! !" Kính Hiên nhỏ mọn chống nạnh cười to, giống như một con hồ ly huênh hoang.

Tề Đan Yên về được vài tháng, Kính Hiên tổ chức sinh nhật hai mươi sáu tuổi cho nàng. Không biết là vô tình hay cố ý, sau khi Hạng Tuế Thiêm từ biên cảnh trở về, một thân quân trang, áo choàng lông cáo đỏ tươi oai phong phía sau, gương mặt thêm vài phần tang thương nhưng vẫn không làm giảm đi đẹp trai, ánh mắt lúc lạnh lùng nghiêm nghị càng thêm bức người, duy chỉ những lúc nhìn bóng dáng mơ hồ đằng sau bức rèm che, ánh mắt mới ấm áp dịu dàng đôi chút.

Tiệc mừng thọ theo lệ cũ, trăm quan gặp Hạng Tuế Thiêm không tránh khỏi nhắc tới vấn đề cá nhân của hắn, dù sao hắn cũng đã ba mươi bốn tuổi, trừ những người dân nghèo khổ không thể tìm được vợ, ở Đại Càn, Hạng Tuế Thiêm có được xếp vào hàng trai thừa ế vợ.

"Tướng quân cũng không còn nhỏ tuổi nữa, vẫn chưa có ý trung nhân nào sao?"

"Ta biết một bà mối mát tay, nàng nói hôn sự cũng có đủ kiểu, Tướng Quân có muốn ta giới thiệu cho không?"

“Liệu có phải Tướng quân sợ mình liên tục đóng quân xa nhà, vắng vẻ ái thê, nên vẫn chậm chạp chuyện chung thân đại sự? Hoàng Thượng, Thái hậu coi trọng Tướng quân như vậy, cầu xin huệ ở lại kinh thành cũng được!"

"Có ba điều bất hiếu, tuyệt hậu là to nhất. Hạng Tướng quân là rường cột nước nhà, phải đời đời bảo vệ Đại Càn mới phải..."

Xưa nay con chó độc thân quá lứa đều là kẻ thù chung của toàn dân. Hừ hừ , mấy người thật là ngu xuẩn, Hạng Tướng quân người ta cùng Thái hậu sinh Hạng Trợ Quỳ năm nay cũng hơn hai tuổi, thông minh lanh lợi lắm đó.

Chẳng qua, trăm quan ngồi đây cùng nhau dồn ép, có nghĩ tới cảm nhận của Thái hậu chúng ta hay không?

Tề Đan Yên toàn thân lễ phục long trọng, ngồi nghe từ đầu đến cuối, trong lòng cảm thấy khó chịu, cuối cùng vô cùng nhỏ mọn lên tiếng: "Tôn Ngộ Không bị núi đè năm trăm năm mới lên đường thỉnh kinh, Bạch nương tử tu luyện ngàn năm mới xuống núi gả cho Hứa Tiên, Hạng Tướng quân mới ngoài ba mươi, lấy vợ vẫn còn sớm."

Thái Hậu cứ làm như Hạng Tuế Thiêm là yêu tinh sống cả ngàn năm tuổi vậy.

"Thái hậu nói phải." Hạng Tuế Thiêm đứng dậy chắp tay: "Thần không có tâm tư nào hết, chỉ muốn một lòng trung thành với Hoàng Thượng Thái Hậu, xưa nay Trung – Hiếu không thể lưỡng toàn, thần nguyện hết lòng hết sức bảo vệ Hoàng Thượng Thái hậu."

Trăm quan thấy buồn nôn nghê gớm, thật ra bọn họ cảm thấy Hạng Tuế Thiêm phải có điều gì khó nói nên mới chần chừ chuyện kết hôn, tất cả mọi người đều có chung một suy nghĩ: Đừng nhìn bề ngoài uy phong của hắn, chưa biết chừng hắn không thể làm một số chuyện khó nói đó cũng nên, tất nhiên, còn một số người có chung quan điểm khác: Có lẽ Hạng Tướng quân không thích nữ nhân đi?

"Chẳng phải Ái khanh có con trai sao?" Kính Hiên cầm đùi gà nướng chuẩn bị nhét vào miệng, đôi môi đầy dầu mỡ bóng loáng: "Trẫm nghe nói ái khanh nhận nuôi một đứa trẻ, coi như con ruột, ngay cả Hạng lão phu nhân cũng nói đứa bé kia càng lớn càng giống Tướng Quân lúc còn nhỏ. Ai, trẫm nuôi mấy con chó mèo, cũng không thấy con nào lớn lên giống Trẫm."

Trăm quan đồng loạt hô to: "Hoàng thượng mặt rồng, há có thể so sánh với chó mèo!"

"Ha ha ha..." Kính Hiên lúng túng nói: "Con nuôi Hạng Tướng quân tên là gì?"

Đáng lẽ lúc này không nên ra mặt nhưng vì sốt ruột cộng thêm cảm giác cái tên mình đặt vô cùng oai phong nên Tề Đan Yên không nhịn được trả lời: "Hạng Trợ Quỳ!"

Kính Hiên cười híp mắt nhìn Tề Đan Yên: "Trí nhớ của Mẫu hậu thật tốt."

Hạng Tuế Thiêm ho khan một tiếng, ý bảo Tề Đan Yên không cần nhiều lời.

"Lúc Hạng ái khanh làm nhiệm vụ bảo vệ tổ quốc, còn nhận nuôi một đứa trẻ, năm nay nhân vật cảm động nhất Đại Càn liền thuộc về ngươi!" Kính Hiên ném xương gà xuống, hưng phấn tuyên bố: "Trung Thư Lệnh, ngươi chịu trách nhiệm viết một câu chuyện cho Hạng ái khanh, phải viết thật hay về chiến tích công lao của hắn, có thể làm người người nghe xong không nhịn mà cảm động rớt nước mắt là tốt nhất."

"Hoàng thượng anh minh!" Trung Thư Lệnh vô cùng buồn bực tiếp nhận nhiệm vụ này.

Kính Hiên đề nghị: "Khi nào Hạng ái khanh rảnh rỗi thì mang con trai vào cung chơi với Trẫm, trên người trẫm có rất nhiều điểm tốt, hắn có thể học tập theo, đối với tương lai chỉ có lợi mà không hại."

Theo ngươi học? Vẫn là thôi đi.

Hạng Tuế Thiêm đứng dậy từ chối: "Hoàng Thượng một ngày bận trăm công nghìn việc, con thơ còn chưa hiểu chuyện, thần chỉ sợ thất lễ trước mặt Hoàng Thượng."

Tề Đan Yên vừa nghe thấy Hoàng Thượng để Hạng Tuế Thiêm mang con trai vào cung, trong lòng vô cùng mong đợi, vội vàng nói: "Hạng ái khanh suy nghĩ thật chu đáo. Chẳng qua là Ai gia cùng Tiên Hoàng chưa bao giờ có con nối dòng, đối với trẻ con cũng rất yêu mến, cứ làm theo lời Hoàng Thượng đi, rãnh rỗi thì mang theo Hạng Vũ cùng Trợ Quỳ vào cung.”

Hạng Vũ... Kính Hiên nghe thấy cái tên này, liền có chút mất tự nhiên đỏ mặt quay đầu đi chỗ khác. Sau khi được các cô cô trong cung dạy dỗ, sau đó liên tục bị các nữ quan lớn hơn mình năm sáu tuổi thay phiên mạnh X dụ X, hôm nay đã hiểu sợ đời, nghĩ đến ngày cưới mình sẽ dụ X với Hạng Vũ nhỏ hơn mình ba tuổi, trong vô cùng đồng cảm với nàng.

Hạng Tuế Thiêm không ngẩng đầu, chỉ chắp tay nói: "Được Thái hậu nương nương yêu mến, thần sẽ chọn ngày lành mang Tiểu Vũ và Trợ Quỳ tiến cung ra mắt Thái hậu, Hoàng Thượng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK