Cho tới bây giờ, hai mẹ con chưa bao cưỡi ngựa chạy như điên không biết phương hướng như thế này, Kính Hiên ngồi trước nắm chặt bờm ngựa, Tiểu Đản Đản (1) bị lưng ngựa làm đau, Tề Đan Yên ngồi ở chính giữa nắm chặt áo của Kính Hiên, Hạng Tuế Thiêm ngồi cuối cùng nắm dây cương, thân thể cúi rất thấp, đè hai mẹ con áp sát trên lưng ngựa, để tránh đụng vào cành cây, hai cánh tay giống như giây an toàn che chắn cho hai người, để không bị ngựa điên hất xuống.
(1) Trứng nhỏ
Tuấn mã nghĩ nghĩ, may mắn tôi là một con ngựa lương thiện, nếu không ba người các ngươi cùng nhau cưỡi tôi, tôi có chạy hay không còn phải cân nhắc đã.
Sau khi hoảng sợ qua đi, Tề Đan Yên dần dần tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy hai cánh tay hai bên giống như sắt thép, cách một lớp áo lụa ma sát với cánh tay nàng, nóng hổi lại ngứa ngáy. Lồng ngực vững chãi kề sát vào lưng nàng, lên xuống theo từng hơi thở mạnh mẽ, cho tới bây giờ Tề Đan Yên chưa từng tiếp xúc với nam giới trưởng thành ở khoảng cách gần như vậy, nàng đột nhiên đỏ mặt.
Tuấn mã nhanh chóng bỏ xa toán người phía sau, không biết chạy trốn được bao lâu, bầu trời đã mờ sáng, rốt cục cũng hoàn toàn cắt đuôi được thích khách. Kính Hiên nôn nhiều lần, suy yếu dựa vào tảng đá lớn, ngay cả tuấn mã len lén ị một bãi to tướng ở bên cạnh hắn cũng hồn nhiên không biết gì.
Dưới chân là đất đỏ gồ ghề, xung quanh là núi đá khổng lồ, dưới nắng ban mai càng thêm hùng vĩ. Bầu trời đã sáng hẳn, đàn chim bắt đầu đi kiếm ăn, bay toán loạn trên các tán cây, ríu rít ồn ào.
Hạng Tuế Thiêm nhặt vài phiến lá ghép lại hứng được chút sương mai, nhẹ nhàng đặt bên miệng Kính Hiên.
Tề Đan Yên đầu tóc toán loạn, ngồi nghỉ trên tảng đá một lát, nhếch nhác đứng dậy, híp mắt nhìn nơi khỉ ho cò gáy này, trong lòng càng thêm chua xót, nghĩ nghĩ cuộc sống này còn không thoải mái bằng lúc còn là Quý tần. Vừa mới xoay người lại, đã nhìn thấy thân hình cao lớn của Hạng Tuế Thiêm, toàn thân tỏa ra mùi máu tươi làm nàng cảm thấy buồn nôn. Nàng che miệng lại, quay đầu đi chỗ khác.
Hạng Tuế Thiêm bỗng nhiên xốc cánh tay của nàng lên, dồn ép nàng vào vách núi, bàn tay chặn ngang cổ họng, chỉ cần dùng một chút lực, là có thể bẻ gãy cổ nàng. Tề Đan Yên sợ hãi, ánh mắt vô tội nhìn hắn, thân thể khẽ phát run.
"Tề Thái hậu, thần khuyên người tốt nhất là an phận một chút, đừng dại đột như thiêu thân tự chui đầu vào lửa." Hạng Tuế Thiêm híp mắt lộ nguyên hình, toàn thân tỏa ra sát khí.
"Giá trị tồn tại của Thái hậu là chỗ nương tựa cho tiểu Hoàng thượng, giúp Hoàng thượng giải quyết chính sự, mà không phải nối giáo cho giặc, đẩy Đại Càn vào tình thế mất nước!"
Tề Đan Yên vẫn còn đắm chìm trong bi thương, nàng không hề dụ dỗ Hoàng thượng, không phải phần tử hại nước hại dân, nàng chỉ lười biếng một chút, tại sao lại liên quan tới chuyện mất nước.
Muốn làm người khác vừa lòng, không thể không cúi đầu, đường đường là Thái hậu, lại bị hạ thần dồn ép không thể động đậy, thật là mất mặt.
Nàng suy nghĩ rất lâu, rất muốn phản công lại, nói hắn phạm thượng, có mưu đồ bất chính, nhưng lời mới đến khóe miệng liền biến thành một câu.
"À."
"Thần đã đánh đuổi được quân Khuyển Nhung, bây giờ một vạn tướng sĩ quân ta không đủ đồ ăn, chậm chạp rút quân hồi kinh không phải muốn tạo phản, mà là muốn ép Khuyển Nhung ký hiệp ước ngừng chiến, bảo vệ biên giới Tây Bắc không bị ngoại tộc quấy nhiễu ít nhất là 30 năm. Khuyển Nhung muốn đích thân Hoàng thượng ký kết, điều này là không thể, tấu chương thỉnh cầu tăng viện binh và quân lương đã bị người ta đánh tráo, không ngờ Hoàng thượng và Thái Hậu lại trúng kế..." Hạng Tuế Thiêm buông lỏng tay ra, Tề Đan Yên ôm cổ ho khan không ngừng, gương mặt đỏ bừng.
Vậy mà Tề Đan Yên vẫn không bắt được trọng điểm câu chuyện của Hạng Tuế Thiêm, sau khi khôi phục lại bình thường liền nói: "Ai bảo ngươi không chịu học hành, không biết viết chữ, viết tấu chương còn nhờ người khác viết thay, chúng ta lại không biết chữ của ngươi, làm sao biết có phải ngươi viết hay không?"
Không chịu học hành, không biết viết chữ. Không biết nàng rút ra cái kết luận ấy từ đâu?
"Thái hậu có đọc sách không? Biết thần vừa mới nói “Thay mận đổi đào” là có ý gì không?" Tấu chương bị người ta đánh tráo, có oan cho hắn không?
"Ta đương nhiên là từng đọc sách." Tề Đan Yên vô cùng nghiêm túc trả lời: "Tứ thư ngũ kinh cùng thơ Đường ba trăm bài đều thuộc lòng, biết hơn hai ngàn chữ, năm trăm thành ngữ."
Ai chẳng biết ngươi từng đọc sách, Trương Sinh Dạ gặp gỡ Thôi Oanh Oanh, Tây Môn Khánh dụ dỗ Phan Kim Liên...
Thái Hậu nói chuyện mãi mãi không bắt được trọng điểm, vô cùng nhát gan, phản ứng còn chậm chạp. Đúng là người ngốc có phúc của người ngốc.
Cuối cùng, nhờ tiếng ngáy của Kính Hiên đã chấm dứt cuộc nói chuyện không vui giữa hai người.
Tề Đan Yên và Hạng Tuế Thiêm không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn tiểu Hoàng đế khờ khạo này, Tề Đan Yên cởi áo choàng, không dày lắm nhưng ít ra cũng đắp kín người Kính Hiên, trong miệng còn lẩm bẩm: "Thật ra thằng bé cũng đáng thương, tuổi còn nhỏ đã mồ côi cha mẹ, còn bị đám đại thần mắng là ngu dốt..."
Hạng Tuế Thiêm cởi áo choàng xuống, tiến về phía trước, Tề Đan Yên yêu thương Kính Hiên làm hắn có chút động lòng trắc ẩn, lòng trắc ẩn còn chưa được mấy giây, áo choàng vốn chuẩn bị cho Kính Hiên bị Tề Đan Yên nhận lấy vô cùng tự nhiên, khoác lên người nàng. Chẳng những thế, toàn bộ sương sớm vốn để cho Kính Hiên uống, bị nàng một hơi uống sạch.
"Ngươi có lạnh hay không?" Sau khi lau miệng xong, Tề Đan Yên hồn nhiên hỏi.
"Lạnh" Hạng Tuế Thiêm cố ý trả lời.
Tề Đan Yên nghe thấy thế, liền cầm áo choàng đang đắp trên người Kính Hiên nhấc lên, rất nhiệt tình đưa cho Hạng Tuế Thiêm: "Nếu không thì ngươi dùng tạm cái này đi."
Tiểu Hoàng đế đáng thương, chẳng những không có chăn đắp, ngay cả nước cũng bị uống sạch.
Trong lúc liều mạng, bọn họ vẫn không biết rằng, Đại Càn đang trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
Hạng Tuế Thiêm ném áo khoác sang một bên, ước chừng vị trí ba người đang ở chỗ nào, cách thành Tuy Huyền rất gần. Truy binh sẽ không dễ dàng buông tha cho cơ hội này, cho dù hắn có năng lực, hộ tống hai người về cung là không thể, chi bằng tương kế tựu kế, coi như Hoàng đế Đại Càn đích thân tới biên giới ký kết hiệp ước để biểu đạt thành ý.
Vì vậy, sáng hôm sau Hạng Tuế Thiêm mang theo đôi mẹ con giả tiếp tục lên đường, cao giọng tuyên bố xe vua đi tới, để cho quan lại vùng ngoại ô Tuy Huyền tiếp đón, thuận tiện mang theo binh lính hộ giá. Cuối cùng, chuyện Hoàng thượng và Thái hậu bí mật xuất cung ăn thịt dê nướng biến thành vị lãnh tụ yêu nước yêu dân, đích thân tới biên giới ký kết hiệp ước hòa bình, nhân nhân biên giới Tây Bắc ca ngợi không ngớt.
Tề Đan Yên ngồi bên cửa sổ nhìn lén văn võ bá quan quỳ bên ngoài, không ngừng hỏi vấn đề làm người khác khó mà giải thích: "Có thật là thịt dê nướng một đồng một xiên không? Chắc chắn là thịt dê mà không phải thịt chuột không?"
Kính Hiên không chịu thua kém, hỏi: "Tại sao nhất định phải rắc hạt tiêu? Ở kinh thành là quết tường vừng."
Hạng Tuế Thiêm sai người mua một trăm xiên thịt dê đưa vào xe ngựa, dặn dò người hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng và Thái hậu, không ăn hết thì không cho hai người đó ra ngoài.
Đêm đó, Tề Đan Yên nằm mơ cũng toàn một mùi thịt dê nướng hạt tiêu.
Ma xui quỷ khiến, máu chó ngập trời, Đại Càn năm Vũ Nguyên, tiểu Hoàng đế Kính Hiên đích thân tới Tuy Huyền ký kết “Hiệp ước Tuy Huyền” với bộ tộc Khuyển Nhung, thúc đẩy chăn nuôi cùng thủ công nghiệp phát triển, con dân Trung Nguyên và ngoại tộc hưởng thái bình hơn 30 năm, trở thành thành tựu đầu tiên trong sự nghiệp làm Hoàng đế của hắn.
Hiệp ước ký kết, quân đội Đại Càn nhổ trại khải hoàn về kinh, Ngụy Hiến Kế cầm đầu tiểu đội quan văn viết một áng văn thơ dài ba mươi chương ca ngợi công đức, giống như rải truyền đơn phân phát khắp nơi, đợi xe vua về đến Kinh thành, những lời lẽ hoa mỹ, nịnh hót bay đến tới tấp.
Bên cạnh những lời ca ngợi công đức, các đại thần còn nôn nóng muốn nịnh hót Thái Hậu, muốn Tề Đan Yên đặt Tôn Hiệu. (2)
(2) Là danh xưng cao quý dành cho bậc Đế vương.
Ở một số triều đại trước đây cũng có Hoàng đế đặt Tôn Hiệu. Nhà Đường có Võ Mị Nương là người đầu tiên đề xướng đặt Tôn Hiệu, tự đặt cho mình rất nhiều danh xưng cao quý, sau khi bà lên ngôi Hoàng đế tự phong là "Thánh thần Hoàng đế", nhưng Tôn Hiệu được lưu truyền nhiều nhất vẫn là "Tắc Thiên Đại Thánh hoàng đế", chính là Võ Tắc Thiên mà người đời sau nhắc đến.
Cho nên việc Tề Đan Yên đặt Tôn Hiệu được các văn võ bá quan đặt lên hàng đầu, một ngày nào đó trong buổi chầu, Ngụy Hiến Kế là người khỏi xướng, mọi người rối rít phụ họa.
Tề Đan Yên ngồi sau mành châu được đám quan lại tâng bốc lên mây, bắt đầu nghĩ ra một đống từ ngữ hoa mỹ "Mỹ", "Hoa", "Linh", nhưng nàng lại không dám nói.
Tề Đan Yên len lén quan sát phía dưới, các Quan văn phía bên trái đã bắt đầu vuốt cằm nghĩ Tôn Hiệu, các Võ tướng bên phải rõ ràng là không hứng thú với chuyện này, phản ứng bình thường. Tề Đan Yên dễ dàng nhận ra Hạng Tuế Thiêm trong đám Võ tướng, thấy hắn đứng rất nghiêm chỉnh giống như chuyện này chẳng liên quan tới hắn, đôi mắt hơi rũ xuống.
Mấy ngày nay vào triều, nàng không tự chủ được nhìn hắn nhiều hơn một chút, nhưng các đại thần bàn luận, thậm chí là nói bóng nói gió chửi xéo hắn cũng không chen miệng vào.
Nhìn bộ dạng khiêm tốn của Hạng Tuế Thiêm, Tề Đan Yên còn tưởng kẻ hung ác lấy cùi chỏ kẹp cổ nàng ở trong rừng với Hạng Tuế Thiêm lúc này là hai người khác nhau.
"Vi thần nghĩ rằng, chữ 'Thánh' rất hay." Ngụy Hiến Kế dẫn đầu nịnh hót.
"Vi thần nghĩ rằng, chữ ‘Thiên' mới thể hiện được tài năng và đức độ của Thái hậu." Hộ bộ Thượng thư Lý Minh cũng không chịu thua kém anh em.
Tề Đan Yên kinh ngạc, lấy vạt áo che nửa gương mặt. A, hình như những chữ ấy có vẻ rất lợi hại.
"Mẫu hậu thấy thế nào?" Kính Hiên cũng góp vui vào một câu.
"Rất tốt, rất tốt." Tề Đan Yên nghiêm túc gật đầu.
"Thái hậu anh minh!" Ngụy Hiến Kế gật đầu tán dương: " Chữ 'Đại' cũng tốt!"
Thánh, Thiên, Đại? Hạng Tuế Thiêm lặp lại ba chữ này ở trong đầu một lần, trợn ngược mắt nhìn Tề Đan Yên đang ngồi trên cao. Mành châu đung đưa, hắn chỉ nhìn thấy đôi hài nho nhỏ lấp ló dưới lớp váy tầng tầng lớp lớp. Hạng Tuế Thiêm nhẹ nhàng chuyển tầm mắt đi nơi khác.
Tề Đan Yên hắng giọng một cái: "Hạng ái khanh cảm thấy thế nào?"
"Hạ thần thô tục, không hiểu những thứ này." Hạng Tuế Thiêm đùn đẩy trách nhiệm rất sạch sẽ, theo thói quen giả vờ mù chữ. Khi tất cả mọi người đều nghĩ rằng các võ tướng khác cũng không ý kiến, hắn đột nhiên nói một câu: "Hạ thần cảm thấy, Thái hậu vẫn chưa tới lúc đại náo Thiên cung."
Tất cả triều đình im lặng mười giây, các quan văn đồng loạt quỳ xuống, cùng hô to: "Chúng thần có tội."
Tề Đan Yên suýt chút nữa trở thành "Thái hậu Tề Thiên Đại Thánh, ngẩn người nửa ngày mới ngộ ra, lúng túng gãi gãi đầu, câu chuyện phong Tôn Hiệu, sau này bàn luận tiếp.