• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường tối! Phố vắng! Xe ngựa chạy trên lối đi bộ, vô cùng ảnh hưởng tới các hộ gia đình xung quanh.

Tử Ngư hoảng hốt đi bên cạnh xe ngựa, từ lâu nàng đã lờ mờ đoán ra Tướng Quân cũng có tình cảm đặc biệt với Thái Hậu, nhưng không ngờ đã phát triển tới trình độ này.

Một lần nữa nàng kinh ngạc về lòng can đảm hơn người của Hạng Tuế Thiêm, mặt khác nàng cũng lo lắng cho tương lai của Tướng Quân. Xưa nay nam tử vụng trộm là chuyện bình thường. Tình yêu không phải chuyện gì to tát, đáng sợ là ngươi lại có quan hệ bất chính với đương kim Thái hậu, chẳng phải đó là tai họa Lao Ái sao?

Kết cục của Lao Ái, là bị Doanh Chính ban tội chết, Ngũ Mã Phanh Thây.

Tử Ngư nhớ tới mùa xuân năm ngoái, Thái hậu và Hoàng Thượng ngủ lại phủ Uy Viễn tướng quân, ngày hôm sau khi về cung, hai chân đi đứng không được bình thường, kinh nguyệt cũng không giải thích được, sau đó bỗng nhiên lại sạch sẻ. Bây giờ Tử Ngư cũng không dám nghĩ, rốt cuộc đêm đó xảy ra chuyện gì.

Trong xe ngựa vô cùng rộng rãi, Tề Đan Yên yêu kiều, mềm mại tựa vào lồng ngực Hạng Tuế Thiêm, cuộn tròn người lại giống như con mèo Ba Tư, không yên lòng hỏi: "Tử Ngư đã nhìn thấy, liệu chàng có giết người diệt khẩu hay không? Nàng hầu hạ thiếp rất chu toàn, cẩn thận lại tỉ mỉ, chỉ dọa nạt nàng vài câu được không?"

"Tử Ngư được ta cứu về, nuôi dưỡng từ tấm bé tới bây giờ." Hạng Tuế Thiêm mân mê viên minh châu đính trên váy của Tề Đan Yên, kể cho nàng nghe về lai lịch của Tử Ngư, vừa nói, vừa đưa tay luồn vào trong váy, đầu tiên là nhẹ nhàng vuốt ve mắt cá chân nàng, sau đó dần dần đi lên.

Tề Đan Yên bị hắn sờ, thấy ngứa ngứa liền cuộn người lại thành một khối giống như con nhím.

"Chàng học làm thơ từ lúc nào? Thiếp cũng chẳng biết. Rốt cuộc chàng viết bức thư đó cho ai?"

"Nàng nói thử xem?" Hạng Tuế Thiêm đã nửa đè trên người nàng, giọng nói trầm thấp có chút khàn khàn.

"Thiếp đoán là viết cho công chúa Khuyển Nhung." Tề Đan Yên mạnh dạn trả lời.

"Ngay cả mặt mũi công chúa thế nào ta cũng biết, chưa biết chừng còn xấu hơn nàng."

Tề Đan Yên kinh ngạc, tức giận hừ một tiếng.

Trong xe ngựa phát ra âm thanh nho nhỏ một lát thì dừng lại, Tề Đan Yên nói tiếp: "Tại sao chàng làm giám khảo mà kiếm vẫn không rời thân, chuôi kiếm chọc vào bụng thiếp rất khó chịu."

"Thái hậu không còn là hoàng hoa khuê nữ, lúc này còn giả bộ ngây thơ làm gì?"

"À." Giả bộ ngây thơ bị vạch trần, Tề Đan Yên xấu hổ nhắm mắt lại, hạnh hoa điền màu hồng dán mi hơi lộ ra.

Xe ngựa đang chạy ổn định bỗng nhiên lung lay theo tiết tấu, thị vệ, thái giám cùng người đánh xe ngạc nhiên dừng lại. Tử Ngư đỏ mặt, nặng nề ho khan vài tiếng, giả bộ bình tĩnh nói: "Chắc chắn trên đường có nhiều đá vụn, các ngươi đi chậm một chút, không được kinh động tới Thái hậu."

Mọi người đồng loạt nhìn xuống mặt đất, vẻ mặt đầy ngạc nhiên, nhưng vẫn làm theo lời Tử Ngư, giảm tốc độ lại.

Mấy con muỗi vốn dĩ đang trốn trong góc tối xe ngựa liền xịt máu mũi, qua khe màn cửa vội vàng bay ra ngoài, bọn chúng rối rít bày tỏ, lớn tuổi rồi, bây giờ không chịu nổi màn điên loan đảo phượng ướt át của đôi cẩu nam nữ này.

Tử Ngư nhắm mắt đi ở xe ngựa bên, nghĩ thầm, Tướng Quân ơi, làm ơn nhanh nhanh một chút, trước khi đi qua cổng Vĩnh Ninh, kết thúc gọn lẹ rồi chuồn đi thôi!

Nhưng Uy Viễn Đại tướng quân không phải thuộc dạng tốc hành, trong chốc lát không thể kết thúc nhanh gọn được. Từ trường thi đến Tử Cấm thành là nửa canh giờ, trong đầu còn không có ý nghĩ muốn dừng lại, vào cửa Vĩnh Ninh, coi như đã vào cung, chưa tới cửa Tư Mã phía Đông, chính là lối vào hậu cung, lúc này, bọn thị vệ không được phép tiến vào.

Lúc xe ngựa đi qua cửa Tư Mã, thị vệ bắt đầu rút lui, Tử Ngư lấy cớ thân thể Thái hậu khó chịu, để cho đám thị nữ, thái giám chờ hầu hạ tránh đi. Nhân lúc vắng người, Hạng Tuế Thiêm xuống xe ngựa, quần áo chỉnh tề, giống như không có chuyện gì xảy ra, gật đầu với Tử Ngư một cái, thong thả rời đi.

Tử Ngư ngó vào trong xe ngựa, rất tốt, váy Bách hoa, áo choàng, yếm tơ lụa, quần lót tán lạc khắp nơi, Tề Đan Yên mệt mỏi, nhắm mắt nghỉ ngơi, trên người đắp áo choàng lụa, lộ ra bờ vai trần quyến rũ, đôi chân thon nhỏ khẽ mở ra, xương quai xanh cùng xung quanh vùng ngực đầy những dấu hôn mờ ảo. Buổi sáng búi tóc còn vẫn gọn gàng, bây giờ đã toán loạn, tóc đen thác nước buông lơi hờ hững sau lưng.

Tóm lại là bộ dạng vô cùng thỏa mãn.

Tử Ngư sợ hãi – Tướng quân ơi, đây là ngài đang chính thức tuyên bố với tôi, vừa rồi ngài thượng Thái hậu, rất có thể không chỉ một lần, thật sự không coi tôi là người ngoài sao? Tôi đã từng hâm mộ tướng quân biết bao, hu hu hu ~~

Tử Ngư khẽ đánh thức Tề Đan Yên dậy, hầu hạ mặc quần áo chỉnh tề, dìu nàng về cung rửa mặt.

Cái gọi là yêu một người, chính là muốn được ở bên nhau nhiều hơn.

Thi Hội kết thúc, Kính Hiên giống như chó đói xổ lồng, về cung ăn uống no say ba ngày, bởi vì rượu chè quá độ nên ngã bệnh, Thái Y bận rộn không ngừng, bọn chuột có chút hả hê.Bảng vàng đã có, không biết Kính Hiên xếp hạng thứ bao nhiêu, chuyện này để nói sau.

Đi đêm lắm có ngày gặp ma. Sau khi cuộc thi kết thúc khoảng hai tháng, khẩu vị Tề Đan Yên rất kém, ăn nhiều còn nôn ra, chỉ ăn được mỗi món cháo Táo mèo, bánh bột lọc táo chua, cá chép nấu dấm, tóm lại là đồ ăn chua ngọt. Tử Ngư đặc biệt để ý tới kinh nguyệt của Thái hậu đã chậm hơn một tháng, trong lòng nàng thầm kêu gào không ổn.

Tề Đan Yên cũng phát hiện ra, bất đắc dĩ không thể truyền Thái Y. Tử Ngư tập võ từ nhỏ, cũng biết một chút y thuật, nàng bắt mạch cho Tề Đan Yên, mặc dù nàng không dám khẳng định chắc chắn, nhưng tới tám phần là Thái hậu có tin vui.

Tề Đan Yên nghe Tử Ngư nói xong, đầu tiên là ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc lâu, giọng nói có chút mờ mịt hỏi: "Không biết Tướng Quân thích con trai hay là con gái?"

Đầu tiên, Thái Hậu phải biết rằng, bây giờ vấn đề không phải Hạng Tuế Thiêm thích con trai hay là con gái, mà là người chồng hợp pháp của ngài là Đôn Hiếu Đế đã ngủm từ hai ba năm trước, bây giờ Thái Hậu là quả phụ tối cao nhất của Đại Càn đùng một phút mang thai.

Rõ ràng là đi vào vết xe đổ của Triệu Cơ và Lao Ái.

Chuyện này còn lớn hơn nữa. Ba tháng đầu mang thai sơ thì không có gì, Cẩm Tú và Tiểu Đông tử đều là người nhà, để cho bọn họ giữ mồm giữ miệng là chuyện dễ dàng, đến khi nổi bụng lên thì tính sao bây giờ?

Các Thái Phi, Thái Tần đều là những người tinh ranh, năm đó, ngươi đá bụng ta, ta cho ngươi hít xạ hương, người nào mang thai, mang thai bao lâu, đều không thể qua được ánh sắc bén của các nàng. Nếu bị các nàng phát hiện Thái hậu có thai, chắc chắn không chỉ ầm ĩ trong cung, thậm chí Tề Đan Yên bị chu di cửu tộc mới chấm dứt.

Tử Ngư thả chim bồ câu ra ngoài, chỉ viết vỏn vẹn hai chữ - Có biến.

Tướng Quân đại nhân là rường cột nước nhà, tới ngày xuất phát đóng quân phía bắc đã đến gần, sau khi Hạng Tuế Thiêm bẩm báo lên đường với Kính Hiên, nhận được ân chuẩn tới Từ Ninh Cung từ biệt.

"Tham kiến Thái hậu." Uy Viễn tướng quân mặc giáp, theo lễ nghi tiến vào: "Thần nghe nói Phượng thể Thái hậu không khỏe, trước khi thần lên đường đặc biệt tới thỉnh an."

Chàng lại đóng quân phía bắc? Lần này đi phải ít nhất một năm rưỡi, thậm chí là ba năm năm, vừa mới gặp lại đã phải chia xa. Sắc mặt Tề Đan Yên rất tệ, phụ nữ có thai là như vậy, tâm trạng luôn thay đổi. Khóe miệng rũ xuống, ánh mắt ương bướng: "Không được đi!"

Các Thái giám Cung nữ bên cạnh đột nhiên im lặng, Tướng Quân trấn thủ biên cương vì bảo vệ quốc gia, vậy mà Thái hậu không cho người ta đi.

Mọi người lặng lẽ quan sát Hạng Tuế Thiêm, chỉ thấy sắc mặt Tướng Quân bình thản, không một chút lo lắng nào, nghĩ thầm, Hạng Tướng quân ngày thường oai phong lẫm liệt, không ngờ cũng có lúc không thể phản bác được Thái hậu.

Cảm giác được ánh mắt Hạng Tuế Thiêm liếc qua chỗ mình, Tử Ngư lặng lẽ chỉ chỉ bụng mình, sau đó nhướng mày về phía Tề Đan Yên. Hạng Tuế Thiêm lập tức hiểu ra, chân mày khẽ nhướng lên, trong mắt ngập tràn niềm vui, nhưng niềm vui chỉ tới thoáng qua rồi lập tức biến mất.

Hạng Tuế Thiêm im lặng một lúc, rồi nói: "Thần mạo muội bẩm cáo, trấn thủ biên cương là trách nhiệm của thần, hi vọng Thái hậu ân chuẩn. Mấy ngày gần đây thời tiết oi bức, Phượng thể Thái hậu không khỏe có lẽ cũng bởi một phần do khí trời. Thần nghe nói Linh Hoa cung ở Đồng Xuyên khí hậu mát mẻ, quả thật là địa phương nghỉ dưỡng rất tốt, sắp vào mùa nóng, nếu Thái hậu muốn tới Linh Hoa cung tránh nóng, thần xin hộ tống Thái hậu đi trước."

Linh Hoa cung... Đồng Xuyên cách nơi Hạng Tuế Thiêm đóng quân khoảng chừng năm mươi dặm, mục đích chính là muốn nàng tới một nơi thanh vắng để sanh con, đồng thời cũng ở gần bên hắn.

Tề Đan Yên thay đổi suy nghĩ, đúng vậy, thay vì ở trong cung chờ bụng to lên, chi bằng xuất cung tới hành cung (1) tránh nóng, nơi đó ít người, không khí dễ chịu, cách Thụy Triệu rất gần, chính là địa điểm lý tưởng để sinh con.

(1) Hành cung: là nơi triều đình cho xây dựng những cung điện để vua nghỉ ngơi khi xa giá đi tuần du ở các nơi xa kinh thành.

Ngày hôm sau, Tề Đan Yên liền lải nhải không ngừng nói nàng bị cảm nắng, muốn đi hành cung tránh nóng. Kính Hiên còn chưa đòi đi theo, có người đã chặn ngang, xung phong đảm nhận hộ tống Thái Hậu, người này chính là Quốc cữu Trương Truyền Cát.

Vốn dĩ Trương Truyền Cát có chút hứng thú với Tề Đan Yên, hắn cảm thấy nữ nhân này ngơ ngác, rất dễ lừa gạt, lần này hắn ra mặt trước trăm quan, dùng những từ ngữ vô cùng hoa mỹ nói ra đề nghị này, giống như con đường tới Linh Hoa cung là núi đao biển lửa.

Từ sau chuyện Trương Truyền Cát cho Tề Đan Yên mượn ngựa hãm hại nàng mất tích mấy canh giờ, Hạng Tuế Thiêm bắt đầu cảnh giác hơn, hơn nữa, từ trước tới nay Trương Truyền Cát không hề một lòng thần phục, muốn ép buộc Tiểu Hoàng đế làm con rối, dù thế nào cũng là mối họa ngầm với Hoàng thượng.

Hôm nay Tiểu Hoàng đế vừa tròn mười tuổi, Trương Truyền Cát còn chưa đạt mục đích, một mặt là bởi vì Hạng Tuế Thiêm kìm hãm, mặt khác, Kính Hiên vận cứt chó dồi dào, mặc dù gặp bao khó khăn hiểm trở, cuối cùng vẫn có thể gặp dữ hóa lành, không thể không nói, cũng do một phần Hoàng quyền thiên bẩm.

"Vậy Trẫm cũng muốn đi." Kính Hiên và Tề Đan Yên là một cặp bài trùng, thấy người kia đi chỗ nào, người này cũng muốn đi theo. Trăm quan quỳ gối khóc lóc van xin, nói dù sao Thái hậu cũng là phái nữ, Hoàng Thượng là nam tử, không thể nhõng nhẽo như vậy. Kính Hiên bĩu môi giống như cái móc treo quần áo: "Hạng ái khanh, ngươi thấy thế nào?"

Hỏi thật đúng người.

Hạng Tuế Thiêm cúi đầu nói: "Thần thấy không được. Nước không thể một ngày không có vua, Thái hậu đi tránh nắng trước, quốc gia đại sự phải do Hoàng thượng quyết định mới phải. Sớm muộn gì Hoàng thượng cũng phải tự mình chấp chánh, đây là cơ hội tốt để rèn luyện một phen."

Có thể nói Kính Hiên bị cô lập hoàn toàn, hắn tức giận thở phì phò, liếc mắt nhìn Quốc cữu, nói: "Vậy làm phiền Quốc cữu hộ tống Mẫu Hậu đi Linh Hoa cung trước. Hạng ái khanh trấn thủ biên cương, vừa lúc tiện đường, cùng nhau đi đi."

"Thần tuân chỉ." Trương Truyền Cát và Hạng Tuế Thiêm đi cùng một đường, sắc mặt Hạng Tuế Thiêm vẫn bình thản như cũ, ngược lại Trương Truyền Cát hưng phấn tới mức lông mày nhảy loạn, trở về liền dặn dò người làm chuẩn bị nhiều quần áo đắt tiền, lại mua rất nhiều trang sức quý giá, tỏ vẻ ân cần trên đường hộ tống.

Mấy tên lắm mồm nhà hắn không nhịn được nhắc nhở: "Đại nhân, nghe nói Uy Viễn tướng quân cũng đi cùng, hạ thần sợ trên đường sẽ xảy ra phiền phức."

"Hắn chỉ là một Võ phu thô bỉ, không giống ta là Hoàng thân Quốc thích, làm sao có thể dễ dàng diện kiến Phượng nhan. Đoạn đường này còn phải nhờ cậy vào Lão tử, cùng lắm hắn chỉ là thủ lĩnh đám thị vệ mà thôi." Trương Truyền Cát vô cùng tự tin nói.

Đáng thương thay Quốc cữu gia còn chưa hay tin, trong bụng Thái hậu là Bánh bao nhỏ của tên Võ phu thô bỉ đó, lần này đi một là muốn tránh nóng, hai là muốn sinh Bánh bao nhỏ đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK