Trương Tiểu Hạ bước vào phòng tắm, xả nước vào bồn thêm xà bông bong bóng, cô liền bước vào ngấm mình tận hưởng những thư giãn sau một ngày làm việc, Trương Tiểu Hạ lại quên cầm điện thoại vào nên đã đứng dậy quấn khăn ra lấy, nhưng vừa cầm được cái điện thoại quay vào phòng tắm bước chân cô đã dẫm vào cục xà bông rơi trên sàn liền ngã…. Bất tỉnh….
Trương Tiểu Hạ khi bị ánh nắng mặt trời chiếu vào mặt mới tỉnh dậy, cô mơ màng sờ vào phần đầu của mình, may nó chỉ bị sưng không có chảy máu. Nhưng đợi lúc hoàn hồn cô mới phát hiện mình thế mà lại ở trong rừng rậm.
Cô sợ ngây người, nhớ mình chỉ bị va đầu vào bồn tắm sao giờ lại nằm ở giữa rừng thế này?
Trương Tiểu Hạ nhìn ngang ngó dọc tìm kiếm câu trả lời, nhưng cuối cùng nhận được là tiếng chim chóc kêu và mùi vị ẩm ướt của cỏ cây, của đất. Xung quanh đều là những cây xanh cao vút không thấy ngọn, bên tai còn có tiếng kêu đáng sợ của thú dữ, Trương Tiểu Hạ sợ hãi cầm chiếc điện thoại đi theo mình lên, muốn tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng ở trong rừng làm sao có sóng?
Cô không tin là mình không bắt được sóng điện thoại, nên cứ đi theo ông bà mách bảo, đến khi để ý mới nhận ra mình đã bị một đám sói bao vây!
Tim tiểu Hạ mặc dù đủ lớn để đón nhận những thứ khủng khiếp trong công việc, nhưng đứng trước tình huống năm, sáu con sói đang đói vây quanh mình, cô không kìm được mà sợ hãi, liên tục lùi về phía sau đến khi vướng phải rễ cây trên mặt đất, kết quả đặt mông té ngồi xuống, tay bị trầy xước.
“ Tại sao mình lại rơi vào hoàn cảnh này?"
“ Các ngươi đừng ăn ta, thịt ta không ngon!"
Bọn chúng là thú làm sao hiểu được lời cô nói đây?
Những con dã thú này nhìn nhau rồi liếm mép tiến về phía cô, với bản tính của chúng xem ra hôm nay Trương Tiểu Hạ phải bỏ mạng ở đây rồi. Lúc bọn chúng xông lên nhảy vồ tới cô, Trương Tiểu Hạ không dám mở mắt cô mắt chặt mắt lại, nhưng chờ được cô là một khoảng trống yên tĩnh.
Không khí yên lặng đến lạnh người, Trương Tiểu Hạ mở hé mắt ra nhìn không thấy con sói nào trước mặt, lại bọn chúng thấy mình gây nên không ăn, cô lại thở phào nhẹ nhõm đứng lên còn có tâm trạng huýt sáo phủi tay.
Hình như có cái gì đó sai sai!
Sai thật rồi!
Trương Tiểu Hạ lại một lần nữa sợ hãi, phía sau cô có một hơi thở mạnh còn có khí chất cao lãnh kiêu ngạo. Hơi thở dũng mãnh hơn đàn sói vừa rồi cứ dập dờn phía sau cô, Tiểu Hạ lấy hết can đảm nhìn về phía sau, không ngờ đó lại là một con hổ trắng cao to khoảng 2 mét. Con quái vật này toàn thân đều là lông, lông trên chân có màu trắng tỏa sáng, càng lên trên thì màu sắc càng nhạt, lông trên cổ của nó dường như là màu trắng nhạt, mà trên mặt thì không có lông, đặc biệt chính giữa trán của nó có một hoa văn kỳ lạ. Con quái vật đang đứng sừng sững trước mặt cô, trên miệng còn ngậm một con hươu đã bị cắn chết. . truyện xuyên nhanh
Sao ông trời lại đối xử với cô như vậy chứ?
Trương Tiểu Hạ xoay người về phía sau hoảng hốt chạy trốn, nhưng một giây sau tay cô liền bị bắt lại nhấc lên, giống như cô chỉ là một con mèo nhỏ, ở trước mặt quái vật này không có một chút năng lực chống cự nào.
Hai cặp mắt nhìn nhau, ánh mắt của con hổ trước mặt hình như không có ác ý, con mắt màu xanh ngọc bích còn có chút ánh vàng.
Trong khi cô đang ngẩn người thì còn quái vật đã nhả còn vật săn trên miệng, nó há miệng về phía Trương Tiểu Hạ, cô tưởng mình sẽ không thoát nổi nhưng nó chỉ liếm vết thương ở lòng bàn tay, liếm xong nó vứt cô lên lưng như một món đồ mà rời đi.
Trương Tiểu Hạ cũng mệt mỏi nên cũng đã ngủ gục trên lưng thú, chiếc lưng mềm mại có lông rất ấm áp, còn hít không khí trong lành, hương thơm cỏ lá, chim thú nhỏ chạy nhảy thật khiến người ta buồn ngủ.
Vốn là sợ hãi nhưng giờ lại thả lỏng mình ngủ ngon lành trên lưng hổ, đến khi trời tối mới tỉnh dậy. Trương Tiểu Hạ dậy đã thấy mình nằm trên một đống cỏ khô trong một hang động lạnh không có chút ấm áp nào. Đang lúc luống cuồng nhìn ngó xung quanh lại bắt gặp một thân hình cao to vạm vỡ bước vào, trên vai lại có một con lợn béo, tay còn lại cầm vài con thỏ.
Là người rừng sao?
Không đúng, người rừng không thể đẹp trai như vậy!
Trương tiểu Hạ lùi về phía sau, cầm cành cây khô trong gíc lên hướng về người đàn ông lạ trước mặt.
Người đàn ông bỏ đồ đi săn xuống, tiến về phía cô giọng nhẹ nhàng ôn nhu nói:
“ Giống cái nàng bỏ cành cây xuống, nó sẽ làm nàng bị thương!"
Trương tiểu Hạ không biết đối phương xưng hô với mình như vậy là sao? Tại sao lại gọi cô là giống cái?
“ Anh là ai? Tranh xa tôi ra!" Cô ấp úng nói
“ Ta là người đã cứu nàng ra khỏi đám thú nhân sói và đưa nàng về đây, nàng không nhớ sao?"
“ Không phải ngươi, người đem ta về đây là một con hổ cao lớn, sao có thể là ngươi? Ngươi đừng lừa ta!" Trương Tiểu Hạ lập tức phản bác
“ Không lừa nàng, vậy ta sẽ cho nàng xem chân thân của ta!"
Tiểu Hạ không biết chân thân là gì, nhưng trong hai giây cô liền biết. Kẻ trước mặt chỉ mất hai giây đã biến thành một con hổ dũng mãnh mà cô gặp, xong khi biến thành hổ liền tiến lại gần cô.
“ Nàng đã tin chưa?"
Trương Tiểu Hạ chỉ trong một ngày phải chịu nhiều cú sốc, tưởng chừng sẽ không còn gì để cô phải sợ hãi, tưởng chừng trên thế giới được cô nắm bắt hết, nhưng chuyện này thật phi lý, tại sao một con người có thể biến thành một con vật trong hai giây và ngược lại, còn có thể nói chuyện.
Trương Tiểu Hạ tiếp nạp nhiều thứ liền đau đầu mà ngất đi.