“ Ta cho ngươi ba tiếng đếm, nếu còn chưa nói kẻ nào đã bảo ngươi đến giết tiểu Hạ của ta, thì chính miệng ta sẽ nuốt sống ngươi!"
Khiết Đẳng bị khí thế và ám khí màu đen bao vậy phía sau Tang Văn làm cho run rẩy:
“ Nếu ta nói ra, ngươi có chắc là sẽ tha cho ta không?" Hắn ta biết rất rõ bản chất của tộc rắn, máu lạnh đặc biệt sẽ không bao giờ giữ lời hứa, chính vì thế hắn càng lo sợ nếu nói ra hoặc không nói đều phải chết.
“ Ngươi cũng biết có điều kiện quá nhỉ? Ta hứa với ngươi!" Tang Văn cười lạnh rồi đáp, y phải xem kẻ ngu xuẩn nào dám đụng vào Trương Tiểu Hạ. Phải chính tay y lột da tên đó trùng nước nóng, thịt vứt cho dã thú ăn, xương vứt cho những thứ gặp nhắm, tất cả đều phải trả giá cho sự liều lĩnh của họ.
“ Giống cái ngươi phải làm chứng cho ta!" Khiết Đẳng đưa ánh mắt nhìn Trương Tiểu Hạ, sau khi được cô gật đầu đảm bảo giữ lại cái mạng quèn của hắn thì Khiết Đẳng mới thả lỏng người để nói: “ Là Xuân Yên, cô ta nói chỉ cần giải quyết được Trương Tiểu Hạ, thì ả sẽ cho chúng ta lương thực, ta thật sự là vì nổi khổ mà, bộ lạc ta đã không còn cái gì ăn, trong đó lại có vài giống cái mới sinh con, bọn ta chỉ qua là muốn kiếm thêm ít thức ăn để bổ sung cho bọn họ và đàn con thôi, chúng ta chỉ mượn qua vài ngày nữa là mùa xuân, lúc đó ta nhất định sẽ trả đủ!"
Những điều mà Khiết Đẳng vừa nói làm cho Tang Văn và Thiên Hoàng phải ngỡ ngàng, chỉ có mình Trương Tiểu Hạ là biết trước điều đó, cũng chỉ có Xuân Yên là luôn căm thù và muốn giết cô nhất, nên khi Khiết Đẳng muốn giết cô để đổi lấy lương thực cô đã ngầm đoán được kẻ trao đổi đó.
“ Điều ngươi nói là thật sao?" Thiên Hoàng vẫn không tin mà hỏi lại, cũng phải Y và Xuân Yên vốn là nam nữ chính của thế giới này, cũng lớn lên bên nhau tất nhiên cũng có chút nghi hoặc khi có người khác tố giác bạn mình.
“ Ngươi không tin cứ đi tìm ả ta!"
Thiên Hoàng có chút sững người không tin vào tai mình, nhưng chỉ trong chống lát sự ngạc nhiên đó đã biến mất thay vào đó là sự phẫn nộ.
“ Ngươi có phải đến lúc thực hiện lời hứa của mình rồi không?"
“ Đương nhiên là ta sẽ để ngươi đi, nhưng đừng để ta gặp mặt ngươi một lần nữa, để ta gặp lại thì gặp đâu giết đó, biết chưa?"
“ Biết rồi, ta sẽ không đến nữa!"
Khiết Đẳng được đồng bọn mình dìu đứng dậy mà chạy đi.
“ Đứng lại!" Trương Tiểu Hạ lên tiếng gọi Khiết Đẳng lại: “ Bộ lạc ngươi đang có giống cái sinh sản, đến hang của ta lấy ít lương thực về tẩm bổ cho bọn họ!"
“ Cảm ơn cô rất nhiều!"
Tang Văn sau khi biết kẻ chủ mưu đứng sau đã tức giận mà đi đến hang của Xuân Yên. Y trước giờ đã không ưa gì cô ta, đã rất nhiều lần cảnh cáo và để ý, nể mặt ả là cháu của tộc trưởng nên mới để yên đến tận bây giờ, không ngờ như thế mà xén chút nữa y đã không thể bảo vệ được Trương Tiểu Hạ, lần này có trách là trách ả đã đụng nhầm người.
Cả ba người đi đến hang của Xuân Yên, cô ta vẫn còn chưa biết đến sự nguy hiểm đang đến. Ả đang còn đi đi lại cầu mong cho mọi chuyện xảy ra suôn sẻ.
“ Mong mọi chuyện sẽ xảy ra như ý muốn! Phải giết cô ta thì mình mới có cơ hội trở thành giống cái của Thiên Hoàng!"
Những điều ả nói đã bị ba người ở ngoài đã nghe rõ từng chữ một, chỉ biết Tang Văn hèn giọng một tiếng rồi bước vào.
“ Không như cô mong đợi rồi, tiểu Hạ của tôi vẫn bình an!"
Ánh mắt đem theo tà khí của Tang Văn đã chiếm chọn cả chiếc hang nhỏ.
“ Sao các ngươi...lại ở đây? Không phải đã...!" Xuân Yên ngạc nhiên không thể nào nói lên lời, ả không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy.
Lại thất bại rồi sao?
Bọn chúng thật vô tích sự mà!
“ Sao thế? Không phải cái gì?"
“ Không có gì, Thiên Hoàng lâu lắm huynh mới đến hang của ta, mau vào trong đi!" Ả ta vội thay đổi sắc mặt và trạng thái lo sợ của mình thành một giống cái ngây thơ, nhưng càng bày ra cái bộ mặt đó Thiên Hoàng càng thấy ghê tởm, y hận mình trước giờ luôn bao che cho ả, cũng không thể biết mình đã bao che cho những tội ác nào mà bản thân không biết.
“ Cô, có phải đã dùng lương thực để trao đổi với Khiết Đẳng để hại tiểu Hạ phải không?" Thiên Hoàng lên tiếng hỏi
“ Ta đâu có, huynh cũng biết tính của ta sao có thể làm ra chuyện đó?" Ả ta nhanh chóng phủ nhận những điều mà Thiên Hoàng vừa nói.
“ Vậy sao? Thế mà hắn lại nói là cô chính là kẻ đứng sau đấy? Chẳng lẽ hắn ghét cô nên mới đổ lỗi cho cô sao?"
“ Đúng vậy, là hắn ghét ta nên mới đổ lỗi về phía ta, Thiên Hoàng huynh phải tin ta, ta sẽ không làm ra những loại chuyện đó!"
“ Ngươi không thể? Ta nên tin cô không?" Thiên Hoàng vẫn tiếp tục hỏi, y muốn chính miệng Xuân Yên thừa nhận tất cả như vậy y có thể dễ dàng hơn.
“ Huynh nên tin ta, không phải chúng ta sống với nhau từ nhỏ sao?"