Hai mươi mấy năm gìn giữ cứ như vậy bị lấy mất rồi sao?
Bố mẹ ơi con có lỗi với hai người!
Trương Tiểu Hạ khóc trong lòng, chỉ vì ân hận thôi mà cô đã hiến dâng thân thể, gìn giữ hai mươi mấy năm cho một người đàn ông quen biết chưa quá hai tháng.
Thiên Hoàng đang nướng thịt thấy động tĩnh liền quay lại, khi thấy cô đã tỉnh liền vui vẻ mà chạy đến, ân cần chăm sóc.
“ Nàng tỉnh rồi sao? Cơ thể nàng thế nào, khoẻ hơn chưa?" Nhìn dáng vẻ quan tâm của Thiên Hoàng, cô thầm mắng tối qua như thú dữ hôm nay lại như bé mèo nịnh nọt chủ nhân
“ Huynh còn nói được sao, ta biết thế đã không đồng ý với huynh rồi!"
“ Xin lỗi, hôm qua ta hơi quá!"
Trương Tiểu Hạ đang muốn nói tiếp nhưng lại thấy Tang Văn đi vào, trên tay còn bế một chậu nước đem đến để gần nàng.
Chết rồi, đồng ý kết bạn lữ với Thiên Hoàng quên mất huynh ấy!
“ Tang Văn, chào buổi sáng!" Trương Tiểu Hạ nở một nụ cười chuyên nghiệp mà thân thiện của mình chào hỏi, nhưng đáp lại là lời hờ hững của Tang Văn.
“ Ta ra ngoài đi săn!"
Nhìn bóng dáng lủi thủi của Tang Văn rời đi, lòng Trương Tiểu Hạ lại rối lên. Cái thế giới này, có nhất thiết giống cái phải có nhiều giống đực không? Mặc dù động vật ở trái đất cũng vậy!!!!
“ Ta muốn rửa mặt, huynh đem chậu nước lại đây giúp ta với!"
Trương Tiểu Hạ là lần đầu tiên nên cơn đau vẫn chưa quen, nếu làm với người có khi không đau như vậy, ai ngờ cái tên hổ này lại mạnh như vậy chứ, đúng thật là thú nhân.
Sau khi rửa mặt ăn sáng xong cô cùng Thiên Hoàng đến chỗ mọi người. Số lương thực cũng đã phơi khô tích góp được kha khá, về phần gia vị cô còn chỉ cho họ cách lấy đường từ thân cây ngọt, và muối từ nước biển. Chỉ cần tạo ra muối thì bộ lạc không cần phải đi săn những con vật lớn để đổi lấy muối.
“ Tiểu Hạ, cô đồng ý kết bạn lữ với Thiên Hoàng rồi sao?"
“ Xem hắn ta kìa, có nhất thiết phải mạnh thế không?"
“ Cuối cùng hắn cũng lập gia đình rồi, tôi còn nghĩ hắn sẽ không chịu lập đấy!"
Trương Tiểu Hạ có chút hoang mang, không phải cô giấu kỹ những vết hôn rồi sao, cũng đâu có cái nào lòi ra? Sao mọi người lại biết được?
“ Kết bạn lữ? Mọi người đang mới gì vậy?" Cô vẫn trưng ra bộ mặt giả vờ
“ Cô giấu cái gì, không phải ngại đâu. Chỉ cần nhìn tay của cô và Thiên Hoàng thì chúng ta đã biết rồi!"
“ Nếu không nhìn thì chúng tôi cũng biết, tối qua tiếng la to vậy mà!"
Trương Tiểu Hạ như muốn động thổ, tìm một cái hố mà nằm xuống rồi lắp đất lại ngay bây giờ. Cô quên mất là ở đây không có phòng cách âm, nếu như hàng xóm nghe thấy chẳng lẽ Tang Văn cũng đã nghe.... Trời ơi...
Mấy ngày sau đó mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, chỉ có điều là cô và Tang Văn vẫn chưa bói chuyện được. Trương Tiểu Hạ nhiều lúc muốn nói nhưng Tang Văn đều tránh mặt không nói, còn ra ngoài vào ban đêm cô có nói cũng không được. Còn Thiên Hoàng mấy ngày này liên tục quấn lấy cô, âu yếm như một chú cún nhỏ.
“ Ngươi tính tránh mặt nàng ấy tới lúc nào? Đừng trẻ con vậy chứ!" Thiên Hoàng sau khi nói dối ra ngoài có việc đã tìm đến chỗ Tang Văn
“ Ngươi về với nàng ấy đi, trời tối rất nguy hiểm!"
“ Nàng ấy đã là giống cái của ta đương nhiên ta biết chăm sóc, nhưng Tiểu Hạ cũng là giống cái của ngươi, ngươi không thể làm ngơ mà tránh mặt mãi được!"
“ Tiểu Hạ không chọn ta, nên ở bên cạnh chăm sóc không đúng, ta đứng từ xa quan sát và bảo vệ là được! Ngươi về đi, đừng để tiểu Hạ lo!"
Tang Văn đêm đo đã rất lo lắng cho Trương Tiểu Hạ, nên đã không ngần ngại mưa gió mà đi tìm cây thuốc hoa trắng trên núi, nhưng khi mình đầy thương tích quay về lại thấy hai người quấn quýt bên nhau, lúc đó cả người hắn như hoá đá, hắn thầm nghĩ là cô thương hại hắn nên mới cho hắn ở bên, người mà cô chọn làm giống đực là kẻ ở bên cô đầu tiên.
“ Vậy ngươi cứ ở đây đi, ta đi về!"
Tang Văn không theo Thiên về mà chọn ra ruộng rau mà Trương Tiểu Hạ cùng hắn tìm và trồng trước đó để ngủ. Hắn quấn thân mình trên cây nằm xuống thân cây mà suy nghĩ. Liệu mình có được nàng ấy chấp nhận? Chẳng lẽ mình chỉ là dự phòng? Không được, nàng ấy không chấp nhận nhưng không được bỏ rơi nàng ấy, phải bảo vệ!
Trong khi Tang Văn đang suy tư thì nghe thấy tiếng động phát ra ở ruộng rau.
“ Các ngươi nhanh lên, giống cái đó nói cái này có thể giữ được đến mùa đông, còn tốt cho thân thể, máu hái lên đi!"
“ Bọn chúng có chết cũng không ngờ chúng ta sẽ trộm!"
Thì ra bọn chúng là kẻ mấy ngày trước trộm lương thực phơi khô của bộ lạc, mặc dù là số ít nhưng lại làm Trương Tiểu Hạ buồn bã mất máy ngày.