• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Tiểu Hạ khi nghe những lời từ miệng một giống cái khi nói về bạn lữ của mình như vậy, lại là lời nói kinh thường và đầy tự hào khi giết chết bạn lữ cô có chút mất kiềm chế nên đã buông miệng mà nói ra những lời trong lòng. Đến khu sực tỉnh ra thì đã nghe thấy tiếng hoan hô hài lòng của mọi người, đến Thiên Hoàng cũng hôn cô để cổ vũ.

“ Nàng nói rất hay!"

Hể???? Mình nói toàn những lời ác miệng vậy mà cũng được mọi người hoan hô sao?

Phương Giao, sao cô ta lại khóc rồi?

Hối hận hay là đau khổ?

“ Phương Giao, tại sao cô lại lấy trộm thánh vật? Cô lấy để làm gì?" Tộc trưởng tiến đến mà hỏi, tay chống gậy từng bước tiến đến: “Cô có ý đồ ý? "



“ Tộc trưởng, hôm qua ta còn thấy cô ta đang giao dịch với hai gã áo đen trong rừng, có lẽ là đám người Nguyệt Long muốn lấy cắp thánh vật để tăng thêm sức mạnh!" Hôm qua lúc hắn đánh nhau với hai đến kia có thấy chiếc vòng cổ đặc trưng của bộ lạc đó.

“ Nguyệt Long cạy mình là bộ lạc mạnh ức hiếp một bộ lạc nhỏ, còn dám làm ra chuyện trộm cắp thật không thể tha mà!" Tộc trưởng sức cũng đã yếu rồi, muốn yên ổn sống cuộc sống yên bình với bộ lạc, chờ ngày bổ nhiệm tộc trưởng mới nhưng lại xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác.

“ Chúng ta về hang rồi bàn bạc tiếp!" Thiên Hoàng cùng đi với tộc trưởng và Tiểu Hạ: “ Lưu Vũ, ngươi đi tập hợp mấy dũng sĩ mạnh của bộ lạc tới hang của tộc trưởng để thảo luận gấp!"

“ Vậy còn Phương Giao?" Lưu Vũ hỏi

“ Cử vài người canh gác, không được cho ai đến gần kể cả có quen biết!" Thiên Hoàng nhìn về phía Phương Giao đang trầm ngâm với khuôn mặt ân hận kia, rồi nhìn đến cô vợ nhỏ của mình lòng đang bồn chồn lo lắng cũng trở nên tươi mới, hắn ân cần mà nói: “Nàng đi cẩn thận, đường tuyết rất trơn!"

“ Thiếp biết rồi!"

Mọi người tập trung trong hang của tộc trưởng bàn vấn đề để chống lại tộc Nguyệt Long, vấn đề này rất nan giải, trước giờ chưa có vấn đề này xảy ra, bọn chúng như đang muốn ngắm vào ai đó.

Thời gian trôi qua thấm thoát cũng đã hết một ngày, Phương Giao bị người trong bộ lạc canh chừng và dường như không rời mắt, bọn họ chỉ cho cô uống nước ngoài ra không cho ăn bất kỳ thứ gì khác. Trương Tiểu Hạ mặc dù trách giống cái này nhưng không thể dứng im nhìn một giống cái bị bỏ đói được, chính vì thế sau khi ăn xong cô đã mang một ít thịt khô nướng và nước ấm mang ra cho Phương Giao. Nhìn một thân hình nhỏ nhắn bin trói dưới trời rét khiến lòng người cho dù lạnh cũng phải xót thương, số phận bị thương của một thiếu nữ nhất thời bị ma quỷ che mắt mà làm ra chuyện động trời đó.



“ Cô đến đây làm gì?" Phương Giao vừa nhìn thấy cô đã ghét bỏ mà nói: “ Đến để nhục mạ tôi nữa sao?"

Trương Tiểu Hạ không nói, mà cô biết cho dù lúc này có nói gì đi nữa vẫn cố gồng cổ mà cãi lại. Cô ngồi xuống lấy một tấm da thú nhẹ nhàng đặt đôi chân đã đóng băng của Phương Giao vào mà phủ lên một tấm da thú tiếp theo. Lúc đầu Phương Giao cô ta không muốn mà dùng chân hất tấm da ra, nhưng Trương Tiểu Hạ vẫn tiếp tục phủ lên.

“ Cô đừng phũ phàng ý tốt của người khác!"

“ Cô thì có ý tốt gì?"

Trương Tiểu Hạ không nói nữa, cứ làm theo ý mình tiếp tục lấy một tấm da thú to phủ lên người ả: “ Tôi biết người ăn trộm vật thánh không phải là cô, mà là kẻ khác, chỉ vì điều gì đó mà cô mới làm theo kẻ trộm đó, chính vì thế cô hãy để tôi giữ ấm cơ thể cô đi!"

“ Tôi là kẻ trộm, không phải Thiên Hoàng và cô đã chứng kiến những gì mà tôi làm tối hôm qua sao?"

“ Đó chỉ là một màn che mắt thôi, cô đừng tự nhận mình là kẻ trộm!" Trương Tiểu Hạ lấy ra nước nóng đưa lên cho cô ta: “ Uống đi, nước nóng sẽ giúp người nóng hơn, tôi còn mang thịt nữa! "

“ Tại sao cô lại phải giúp tôi như vậy?"

“ Không có lý do, chỉ qua là cảm thấy cô không có trộm đồ nên không nhất phải chịu cảnh này!" Trương Tiểu Hạ đứt từng miếng thịt nhỏ vào miệng Phương Giao, cô ta không từ chối mà tiếp nhận những thứ cô đưa lên:

“ Phương Giao, tôi không thể giúp gì hơn những thứ này cả, tôi mong sau này cô sẽ sống hạnh phúc!"

“ Tôi cảm ơn, những lời sáng nay cô nói rất chính xác, nhưng cô đừng hỏi tôi ai là kẻ đã sai bảo tôi làm việc này, vì tôi không thể nói!" Phương Giao và Xuân Yên là có mối ân tình, lúc nhỏ Xuân Yên cứu cô ta một mạng nên ả đã hứa sẽ làm những việc mà ả chỉ thị.

“ Tôi sẽ không hỏi, bởi tôi biết kẻ đó là ai? Và có mục đích gì?"

Sau khi chuẩn bị trờ đi, Trương Tiểu Hạ đã quay lại nhắn nhủ: “ Mong cô sẽ bình an!" Khi rời đi cô còn không quên dặn vài người canh gác tối hãy thường xuyên cho Phương Giao uống nước ấm và kiểm tra sự sống thường xuyên, cô không muốn một kẻ vô tội sẽ phải bỏ mạng vì một tội mà mình không làm, Trương Tiểu Hạ cũng muốn giúp nhưng không ai đồng ý để cho ả ta vào trong hang mà vẫn nhất quyết trói ở điện ngoài trời, cứ một canh giờ thì đổi người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK