Đám trẻ đang vui vẻ trêu đùa nhau ở hành lang lớp học.
Hành lang dài ngăn cách văn phòng và lầu dạy học cũng không che lấp được tiếng ồn ào kia.
Cuối cùng Chúc Ôn Thư cũng đã sửa xong bài tập về nhà của hôm qua, cô đặt bút đỏ xuống, lại cầm một cây bút màu lên, chuẩn bị tô vẽ cho báo tường.
Vừa mới đặt bút viết hai chữ, một cô bé đã xông vào phòng làm việc, khóc lóc gọi: "Cô ơi! Trương Chí Hào kéo tóc em ạ!"
Chúc Ôn Thư thở dài, đưa tay sờ sau ót cô bé, rồi quay đầu nhìn cậu nhóc mập mạp đang núp ở trước cửa văn phòng, nhìn ngó xung quanh.
Khi cậu bé thấy Chúc Ôn Thư nhìn qua, bèn quay người muốn bỏ chạy.
"Trương Chí Hào, em vào đây."
Cô trầm giọng nói.
Trương Chí Hào hết cách, chỉ đành chắp tay nhỏ, ưỡn ẹo đi vào.
Còn chưa đợi Chúc Ôn Thư mở miệng, chỉ một ánh mắt đã doạ cho cậu nhóc chủ động khai ra hết: "Thưa cô, em không có dùng sức ạ!"
"Cậu có!" Cô bé vừa lau nước mắt vừa nói: "Bím tóc mẹ tớ thắt cho đã bị cậu làm rối tung rồi!"
"Tớ, tớ chỉ đùa thôi mà."
"Hu hu hu.."
"Chí Hào."
Chúc Ôn Thư vẫy tay ý bảo cậu bé lại gần: "Em đã làm bạn đau rồi, hơn nữa người ta không thích trò đùa này, thì em không được giỡn với bạn như vậy, có biết chưa?"
Trương Chí Hào chắp tay, gãi đầu nói: "Em biết rồi ạ."
"Bây giờ em nên làm gì?"
Trương Chí Hào bĩu môi, quay người nói: "Tớ xin lỗi."
"Hu hu, không, không sao."
Chúc Ôn Thư: "Vậy hai em bắt tay nhau đi, sau này phải đoàn kết, yêu thương nhau đó."
Khi nhìn thấy hai bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy nhau, Chúc Ôn Thư mỉm cười: "Nhanh về lớp học đi, bên ngoài đang mưa, đừng để bị dính mưa nhé."
Sau khi hai đứa nhóc rời đi, Chúc Ôn Thư chỉnh lại đầu tóc, tiếp tục vẽ báo tường.
Hai phút sau.
"Cô ơi! Cô ơi! Lệnh Tư Uyên và Vương Tiểu Bằng đánh nhau rồi ạ!"
"Cạch" một tiếng.
Bút màu trên tay Chúc Ôn Thư đã bị cô bẻ gãy.
Ai có thể ngờ được, chỉ mới hai mươi phút ra chơi ngắn ngủi, mà đây đã là học sinh thứ năm đến tìm cô cáo trạng rồi.
Không phải giành đồ, thì là đánh nhau.
Trận này xong còn có thể đánh tiếp hai trận nữa.
Trong mười ngày làm đại diện giáo viên chủ nhiệm, Chúc Ôn Thư cảm thấy bản thân đã bị giảm thọ mười năm rồi. Mà không ngoài dự đoán thì cô còn phải làm đại diện ba tháng nữa.
Dựa vào tỷ lệ này để tính toán, thì có lẽ cô không thể sống được qua ngày mai.
"Sao hai bạn lại đánh nhau vậy?"
Chúc Ôn Thư quay đầu hỏi.
Cậu bé đến báo cáo lắc đầu: "Em không biết ạ, chơi mãi chơi mãi rồi hai cậu ấy đánh nhau luôn! Lệnh Tư Uyên hung dữ quá!"
Lúc này Chúc Ôn Thư cuối cùng đã hiểu, vào hôm giáo viên chủ nhiệm cũ của lớp thu dọn đồ đạc để nghỉ thai sản, tại sao lại để lại cho cô nguyên một thùng thuốc Thái Thái Tĩnh Tâm rồi.
Cô hít thở, đứng dậy đi về phía lớp học.
Đi xuyên qua dãy hành lang ồn ào, đến chỗ cầu thang nguy hiểm khắp mọi nơi.
Còn chưa đến cửa lớp học, cô đã nghe được tiếng cãi nhau vang dội.
"Đang làm gì thế kia!"
Cô lẩm bẩm một cậu, vội vàng bước nhanh tới.
Vào lúc cô đẩy cửa tiến vào lớp học, cô chỉ nhìn thấy những đầu người đen thui xếp chồng lên nhau thành một mớ lộn xộn. Tiếng kêu gào và tiếng khóc đã sắp lật tung cả nóc nhà lên rồi.
"Im lặng!"
Chúc Ôn Thư hét lớn: "Tất cả im lặng!"
Đám trẻ ở bên ngoài nghe thấy âm thanh, đồng loạt quay đầu lại, ai ai cũng bị doạ mà chạy loạn xạ.
Đợi đám đông đã tản đi, Chúc Ôn Thư mới nhìn thấy kẻ gây chuyện ở bên trong cùng.
Lệnh Tư Uyên hung dữ trong truyền thuyết..
Đang bị một đứa trẻ khác cưỡi ở trên đất, không nhúc nhích được.
"Dừng tay!"
Chúc Ôn Thư xông vào trong, nhìn kỹ mới thấy Lệnh Tư Uyên chảy máu khắp mặt.
"Vương Tiểu Bằng! Em dừng tay lại cho cô!"
Cậu bé nghe thấy tên mình, sợ hãi bước xuống khỏi người Lệnh Tư Uyên.
* * *
"Em ấy không có gì nghiêm trọng cả, chỉ có mũi bị đụng trúng, cầm máu xong là được rồi."
Bác sĩ ở trường đã quen với những chuyện đánh đấm thế này, khuôn mặt lạnh lùng đưa cho Chúc Ôn Thư miếng khăn giấy ướt để cô lau vết máu trên tay.
Biết được không có gì đáng ngại, trái tim đang đập thình thịch của Chúc Ôn Thư mới nhẹ nhõm phần nào.
Cũng may chưa có chuyện gì lớn xảy ra, Lệnh Tư Uyên chỉ bị chảy máu mũi mà thôi. Chẳng qua vì đưa tay ra quệt nên mới loang lổ khắp mặt.
Nhưng Chúc Ôn Thư cũng không có tâm trạng lau đi vết máu trên tay mình, cô nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm cậu bé: "Tại sao em lại đánh người?"
Lỗ mũi của Lệnh Tư Uyên được nhét miếng giấy trông rất buồn cười.
Cùng với vẻ mặt kiên cường của cậu bé, nhìn càng giống với nhân vật hoạt hình.
"Sao không nói chuyện?"
Giọng nói trầm trầm của Chúc Ôn Thư vang lên: "Làm sai chuyện cũng không sao, quan trọng là thái độ phải nghiêm chỉnh."
"..."
"Nói cho cô biết đi nào, tại sao em lại đánh bạn?"
"..."
Nhác thấy cậu bé không buồn mở miệng, Chúc Ôn Thư chỉ đành mềm mỏng.
Cô khẽ khom người đến trước mặt Lệnh Tư Uyên, xoa mái tóc ướt đẫm mồ hôi vì đánh nhau của cậu bé, dịu dàng nói: "Nói cho cô biết có được không nào? Chúng ta đã từng nói sẽ làm bạn tốt của nhau mà."
Chất giọng của Chúc Ôn Thư dịu dàng mềm mại như bao cát mịn, bác sĩ của trường đứng bên cạnh nghe thấy cũng muốn tan chảy theo.
Nhưng đứa trẻ bảy tuổi hơn này vẫn không lung lay, nghiêng đầu, không nói câu nào.
"Em mà còn vậy nữa.."
Chúc Ôn Thư nói: "Cô chỉ đành gọi phụ huynh của em đến nói chuyện thôi."
Mời phụ huynh không hổ là át chủ bài.
Dù là đứa trẻ bướng bỉnh thế nào, khi nghe thấy mời phụ huynh đều trở nên hoảng sợ.
Đôi con ngươi đen láy của cậu bé đảo quanh, hệt như quả nho đen đang lăn lốc.
"Em.. em.. là Vương Tiểu Bằng mắng em trước ạ!"
Chúc Ôn Thư hỏi: "Tại sao bạn ấy lại mắng em?"
Lệnh Tư Uyên mở miệng muốn nói, nhưng không biết cậu bé nghĩ gì.
Chỉ chu môi, nghiêng đầu, rồi lại im lặng như hến.
"Dù thế nào chúng ta cũng không thể dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề được."
Ẩn sâu dưới chất giọng dịu dàng này của Chúc Ôn Thư, không ai biết rằng sự nhẫn nại của cô đã đến cực hạn.
"Nếu em không muốn nói, vậy cô sẽ mời phụ huynh em thật đó."
Đôi má Lệnh Tư Uyên bất ngờ ửng đỏ, ngón tay lo lắng túm chặt lấy áo.
Một lúc lâu, cậu bé mới lắp ba lắp bắp nói: "Em.. bố em rất bận rộn! Ông ấy không rảnh."
"Có thể bận đến mức nào chứ?"
Chúc Ôn Thư hỏi: "Dù bận hơn nữa, chắc vẫn còn thời gian đến trường chứ nhỉ."
"Bố em là.. là bác sĩ! Mỗi ngày ông ấy đều phải cứu người!"
"Bác sĩ thì cũng có lúc tan làm."
Chúc Ôn Thư chậm rãi nói: "Hoặc cô đến bệnh viện tìm bố em cũng được."
Trẻ con vẫn chỉ là trẻ con mà thôi, đã nói dối sẽ rất lo sợ.
Nhác thấy lời nói dối của mình đã bị vạch trần, khuôn mặt non nớt của cậu bé bắt đầu run rẩy. Cậu bé cúi đầu suy nghĩ một lúc, bỗng nói: "Không phải, không phải ạ. Bố em đổi nghề rồi! Không ở bệnh viện nữa!"
"Ồ?"
"Ông, ông ấy đi làm đại minh tinh rồi ạ!" Lệnh Tư Uyên đảo mắt suy ngẫm: "Mỗi khi ông ấy ra ngoài đều có chiếc xe rất ngầu đưa đón! Có hơn một trăm phóng viên đứng đợi trước nhà! Mấy trăm người hâm một suốt ngày chụp ảnh ông ấy dể kiếm tiền! Cô không mua vé sẽ không gặp được ông ấy đâu ạ!"
"Sao em không nói bố mình làm phi hành gia, hiện giờ không ở trái đất luôn đi?"