Cô mở nhóm chat của phụ huynh ra, Chúc Ôn Thư tìm được "bố của Lệnh Tư Uyên."
Lệnh Tư Uyên thấy thế bèn vội vàng nhảy xuống giường, nhưng lại không dám làm gì cả. Cậu bé trào trực nước mắt, đáng thương túm lấy góc áo của Chúc Ôn Thư.
"Cô ơi.. Cô đừng nói bố em biết mà, ông ấy sẽ mắng em đó.."
Chúc Ôn Thư thở dài, tắt điện thoại đi, hỏi lại Lệnh Tư Uyên lần nữa.
"Vậy em nói cô biết lý do vì sao đánh nhau được không?"
Lệnh Tư Uyên bật khóc, giọng nói nghẹn ngào: "Vương Tiểu Bằng nói.. nói mẹ không cần em nữa.. Bố cũng sắp không cần em rồi.."
"..."
Trước khi tiếp quản lớp này, Chúc Ôn Thư đã tìm hiểu sơ bộ về tình hình của học sinh.
Lệnh Tư Uyên có phần đặc biệt hơn.
Theo lời của cô chủ nhiệm lớp cũ, cậu bé sống trong một gia đình đơn thân, nhưng điều kiện gia đình không tệ. Chỉ là bố rất bận rộn, ngày thường đều là bảo mẫu kiêm gia sư gia đình chăm sóc cậu bé.
Tháng chín năm ngoái nhập học, cũng là bảo mẫu đưa cậu bé đến trường.
Chuyện này cũng kỳ quặc quá rồi.
Nghe thấy lời nói của Lệnh Tư Uyên, Chúc Ôn Thư vừa giận vừa đau lòng cho cậu bé.
"Thôi được, cô biết rồi, lát nữa cô sẽ phê bình Vương Tiểu Bằng. Nhưng em phải nhớ kỹ, có xảy ra chuyện gì cũng không được giải quyết bằng nắm đấm, có được không?"
Sau khi xử lý xong chuyện này, mặt trời bên ngoài cửa sổ cũng đã lặn.
Chẳng bao lâu sau, tiếng chuông tan học đã vang lên.
Chúc Ôn Thư ngẩng đầu, xoa cổ, thở dài một hơi.
Chẳng trách lần đầu tiên cô nhìn thấy chủ nhiệm lớp cũ còn tưởng rằng cô ấy ba mươi tám tuổi rồi, nghi ngờ sao cô ấy là sản phụ cao tuổi được.
Kết quả, con người ta mới có hai mươi tám tuổi thôi.
Đây chắc hẳn là cái giá của việc làm chủ nhiệm lớp nhỉ.
Cô ngồi trong phòng làm việc viết bài tổng kết công việc một lúc, nhưng vẫn hơi lo lắng về vấn đề vệ sinh lớp học, thế là cô đứng dậy đi tới phòng học.
Thời điểm này, đám trẻ trong trường đã trở về nhà gần hết rồi.
Trường học đầy những nét vẽ nguệch ngoạc, yên tĩnh hệt như một bức tranh hoạt hình.
Chúc Ôn Thư xoa huyệt Thái Dương, định đi qua nhìn một cái rồi về.
Kết quả, cô đứng ở hành lang nhìn vào trong, sắc trời đã tối, gió thu thổi ào ào, ánh sáng yếu ớt chiếu vào một cậu bé, trông vô cùng cô đơn và đáng thương.
"Lệnh Tư Uyên?"
Chúc Ôn Thư giật mình, phản ứng đầu tiên của cô là suy nghĩ lại xem có phải hôm nay mình đã nói lời làm tổn thương đến cậu bé rồi hay không.
"Sao em còn chưa về vậy?"
Lệnh Tư Uyên nằm bò trên chiếc bàn ở trong góc, rầu rĩ nói: "Không ai đến đón em ạ."
Chúc Ôn Thư lập tức nhìn đồng hồ trên tay.
"Đã năm giờ rưỡi rồi, phụ huynh của em đâu?"
"Em không biết ạ."
"Chẳng phải em có dì giúp việc sao, dì ấy chưa đến à?"
Lệnh Tư Uyên dụi mắt, giọng nói rất nhỏ: "Em không biết.."
"..."
Chúc Ôn Thư thật sự cạn lời với gia đình của cậu bé này.
"Em đừng ở trong phòng học một mình nữa, đến văn phòng của cô làm bài tập đi, cô đợi chung với em."
Lệnh Tư Uyên gật đầu, đeo cặp sách đi theo Chúc Ôn Thư.
Trên đường trở về phòng làm việc, Chúc Ôn Thư đã gọi điện thoại cho dì giúp việc và bố của Lệnh Tư Uyên.
Nhưng điều khó tin là đều không gọi được.
Cô sắp xếp cho Lệnh Tư Uyên ngồi làm bài tập ở bàn làm việc của giáo viên bên cạnh. Lúc ngồi xuống, cô cúi đầu tỉ mỉ quan sát cậu bé này.
Khuôn mặt trắng trẻo non nớt, hàng lông mi dài và dày rũ xuống, tạo thành một cái bóng trên mặt, đáng yêu hệt như một cô bé.
Haiz, bố mẹ cũng nhẫn tâm thật đó.
Chớp mắt, nửa tiếng nữa lại trôi qua.
Chúc Ôn Thư đã thử gọi sáu bảy cuộc điện thoại cho phụ huynh của Lệnh Tư Uyên nhưng không lần nào thành công.
Giờ này ngay cả các giáo viên tăng ca cũng đi về hết rồi, mà cậu bé đáng thương này vẫn còn đang đợi người nhà đến đón.
Chúc Ôn Thư nhác thấy điện thoại mình sắp hết pin, hoàn toàn tức giận rồi, trông cô còn gấp gáp hơn cả Lệnh Tư Uyên nữa.
Nếu cô không đột xuất đến phòng học nhìn qua, chẳng lẽ đứa trẻ này cứ đợi như thế thật sao?
Lỡ như cậu bé một mình chạy ra ngoài, rồi xảy ra chuyện thì phải làm sao?
Khi thấy trời cũng đã tối, cậu bé vẫn chưa ăn cơm tối, mà bên ngoài còn đang mưa, lạnh lẽo vô cùng. Chúc Ôn Thư nghĩ, đợi mãi ở phòng làm việc cũng không phải là cách.
Cô kéo lấy tay Lệnh Tư Uyên, khẽ thở một hơi.
"Em lạnh không? Cô đưa em về nhà trước nhé?"
Suy cho cùng, một đứa trẻ một mình ở bên ngoài sẽ không có cảm giác an toàn, nên cậu bé gật đầu, bắt đầu thu dọn cặp sách.
Nhà của Lệnh Tư Uyên cách trường không xa lắm, chỉ khoảng vài ki-lô-mét. Nhưng hôm nay giao thông trên đường tắc nghẽn đến kỳ lạ, xe taxi lái gần nửa tiếng mới tới.
Trên đường đưa cậu bé lên lầu, Chúc Ôn Thư nhìn hoàn cảnh xung quanh khu nhà cao cấp này, càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu.
Vậy mà lại yên tâm vứt một đứa trẻ ở trường không quan tâm đến.
Người không có trách nhiệm như vậy, làm bố kiểu nào được?
Nhưng nghĩ đến nguyên nhân khác.
Là một ông bố đơn thân, kiếm tiền nuôi gia đình quả thực không phải chuyện dễ dàng. Có lẽ anh ấy tưởng rằng giao cậu bé cho người giúp việc là ổn cả rồi.
Nhưng có bận rộn ra sao cũng nên cân bằng giữa công việc và gia đình chứ.
Cô nghĩ tới nghĩ lui rất lâu, cảm thấy bản thân nhất định phải tìm cơ hội nói chuyện đàng hoàng với ông bố đơn thân này mới được.
Trong lúc cô đang do dự, bỗng nhiên nhận được điện thoại của dì giúp việc.
"Cô Chúc phải không?" Dì giúp việc nóng vội nói: "Lệnh Tư Uyên còn ở trường không ạ?"
Chúc Ôn Thư: ".. Giờ nào rồi mà dì mới gọi điện thoại đến vậy, tôi đã đưa em ấy về đến trước cửa rồi."
"Ôi trời! Tốt quá rồi! Làm tôi sợ hết cả hồn!"
Dì giúp việc cất cao giọng nói: "Đều tại tôi cả! Vừa nãy trên đường đi xảy ra chút sự cố, bây giờ tôi đã xử lý xong. Thật sự làm phiền cô quá, vừa hay hôm nay bố của thằng bé có ở nhà, cô giao cho cậu ấy là tôi yên tâm rồi!"
Bố của cậu bé vậy mà lại ở nhà sao?
Chúc Ôn Thư chớp mắt.
Cô vừa muốn tìm cơ hội nói chuyện, nào ngờ nó lại đến nhanh như vậy.
"Được, tôi biết rồi."
Cô tắt điện thoại đi, xoa đầu Lệnh Tư Uyên: "Dì nói hôm nay bố em có ở nhà, vậy để cô nói chuyện với bố em một chút luôn. Em có muốn cô giúp em nói gì không?"
Lời này vừa rơi vào trong tai Lệnh Tư Uyên, ý nghĩa đã khác hẳn.
Cả người cậu bé run lên.
Nói chuyện với bố, chẳng phải là cáo trạng sao?
Lỡ như ông ấy biết hôm nay cậu bé đánh nhau ở trường..
Đúng lúc thang máy dừng lại ở lầu hai mươi tám. Nhìn thấy cánh cửa mở ra, cả người Lệnh Tư Uyên run lên, lập tức chạy đến chắn trước mặt Chúc Ôn Thư, cúi người chín mươi độ.
"Em không có, không có gì để nói hết ạ! Cảm ơn cô đã đưa em về nhà! Tạm biệt cô ạ!"
Tạm thời Chúc Ôn Thư không có tâm trạng vạch trần ý tứ nhỏ nhặt của Lệnh Tư Uyên, cô chỉ nói qua loa một câu "không phải cô đến phê bình em đâu", sau đó đưa tay nhấn chuông cửa.
Tiếng chuông vang lên hai tiếng, vô cùng rõ ràng trên hành lang vắng vẻ.
"Cô ơi, đừng, đừng.."
Lúc này, có một giọng đàn ông từ trong máy phóng thanh ở chuông cửa truyền ra.
"Ai?"
Hai người Chúc Ôn Thư và Lệnh Tư Uyên đều ngẩn ra.
Chỉ có duy nhất một chữ nhưng Chúc Ôn Thư lại cảm thấy màng nhĩ của mình như được gãi ngứa nhẹ nhàng.
Dù là tiếng dòng điện yếu ớt trong máy phóng thanh cũng không thể che giấu được giọng nói du dương này.
Chúc Ôn Thư nhanh chóng nhìn sang Lệnh Tư Uyên.
Cô không ngờ giọng nói của ông bố đơn thân này lại dễ nghe như vậy.
Có vẻ vẫn còn trẻ