Với một cú đạp phanh đột ngột, Chúc Ôn Thư suýt va vào lưng ghế phía trước.
Ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt kinh ngạc trong gương chiếu hậu của tài xế, Chúc Ôn Thư cười tươi nói: "Anh à, tôi đùa thôi."
Tài xế có chút ngượng ngùng, liếc nhìn Lệnh Sâm muốn nói rồi lại thôi, sau đó mới cứng ngắc quay đầu tiếp tục lái xe.
Sau khi ngồi thẳng, Chúc Ôn Thư nghiêng đầu nhìn Lệnh Sâm.
Anh cũng đang ung dung ôm cánh tay nhìn cô, khóe miệng vẽ lên nụ cười xem trò, giống như người suýt nữa bị lộ bí mật không phải anh vậy.
"Cô Chúc, cơm có thể ăn bừa nhưng không được nói bừa đâu."
Chúc Ôn Thư không ngờ Lệnh Sâm lại giấu việc này kín như vậy, ngay cả tài xế nhà mình cũng không biết.
Nghĩ kỹ lại thì cũng hợp lý.
Việc kiểu này thêm một người biết sẽ thêm một phần nguy hiểm.
"Xin lỗi, tôi biết rồi."
Sau mấy giây, chiếc xe chầm chậm dừng trong khoảng đất trống dưới vòng đu quay.
Có mấy chiếc xe bảo mẫu dừng lại ở chỗ không xa, bên cạnh chất đống đủ loại thiết bị quay chụp, những người đeo thẻ làm việc qua lại không ngớt trong đó.
Cửa xe mở ra, Chúc Ôn Thư đứng dậy quay sang nói với Lệnh Sâm: "Vậy tôi xuống xe trước nhé."
Lệnh Sâm "ừm" một tiếng, không nhìn cô thêm lần nào.
Bởi vì mặc váy dài nên hành động của Chúc Ôn Thư không quá thuận tiện.
Cô cúi đầu nâng tà váy, chầm chạp duỗi chân bước xuống.
Đợi cửa xe đóng lại, Lệnh Sâm vẫn luôn lười biếng ngồi đấy, đột nhiên thẳng lưng, sau nhìn ra ngoài cửa sổ xe, mấy ngón tay bất giác gõ lên đùi theo tốc độ hỗn loạn. Một lát sau, anh bất ngờ vươn tay nhấn nút mở cửa, một giây trước khi nhấn lại dừng lại, trầm ngâm chốc lát, đành thở dài một hơi, ngồi trở về chỗ cũ.
-
Hai chân Chúc Ôn Thư vừa đứng vững thì gặp người đàn ông đang đi đến phía mình.
Hai người đều sững sờ.
Người đàn ông nhìn trông khoảng ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, trên khuôn mặt hiện ra sự kín đáo cùng thận trọng, nhìn vậy rất có cảm giác áp bách.
Hơn nữa, không biết tại sao Chúc Ôn Thư luôn cảm thấy người đàn ông này rất quen mắt, giống như đã từng gặp ở đâu đó.
Nghĩ đến đây, Chúc Ôn Thư nhìn anh ta thêm lần nữa.
Người đàn ông cũng mang theo ánh mắt dò xét, không che giấu mà quan sát cô.
"Xin chào, cho qua một chút."
Sực tỉnh lại, Chúc Ôn Thư phát giác bản thân nhìn người ta có chút hơi lâu, thế nên chào hỏi anh ấy một câu theo phép lịch sự.
Anh ấy cũng không nói gì, chỉ gật đầu, sau đó nghiêng người tránh ra.
Sau khi Chúc Ôn Thư rời đi, Lệnh Hưng Ngôn trực tiếp lên xe.
Mông vừa chạm vào nệm ghế liền cảm thấy còn chút hơi ấm sót lại, ngay lập tức anh ấy chỉ vào bóng lưng của Chúc Ôn Thư, hỏi Lệnh Sâm: "Ai đấy?"
Cửa xe chưa đóng, Lệnh Sâm nghiêng đầu, tà váy màu trắng trong tầm mắt dần dần biến mất.
Im lặng một lúc, Lệnh Sâm thu lại ánh mắt, đều đều trả lời: "Bạn học cấp ba."
Giọng điệu của anh bình thản, nhưng Lệnh Hưng Ngôn bỗng ngồi thẳng lại, mở to mắt nhìn chằm chằm Lệnh Sâm.
Lệnh Sâm nhìn anh ấy, nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Bạn học cấp ba bình thường."
Lúc này, Lệnh Hưng Ngôn mới thả lỏng, ngồi trở lại chỗ.
Không thể trách anh ấy nhạy cảm được, từ khi làm người đại diện của Lệnh Sâm, tóc của Lệnh Hưng Ngôn cũng đã trắng đi mấy cọng.
Không cần phải nói đến loại công việc thương vụ bận đến nỗi chân không chạm đất, ở trong thời đại lấy lưu lượng làm chính này, cánh truyền thông đã trăm phương nghìn kế muốn moi được một chút tin tức yêu đương từ trên người Lệnh Sâm để hoàn thành KPI.
May thay Lệnh Sâm không khiến anh ấy lo lắng về mặt này, dần dà, anh ấy đã yên tâm để mặc cho đám paparazzi theo gót chụp trộm ảnh.
Có thể bắt được màn anh anh em em của Lệnh Sâm với minh tinh nữ nào thì bản thân Lệnh Hưng Ngôn nhất định là người đầu tiên lao tới hiện trường để ăn dưa.
Nhưng từ ngày biết được mối quan hệ của Lệnh Sâm với "người trong lòng" kia ở studio chụp ảnh, Lệnh Hưng Ngôn bắt đầu có chút ngồi không yên.
Vừa lo lắng, vừa tò mò.
Thực sự anh ấy cũng không rõ câu chuyện của Lệnh Sâm với "người trong lòng" kia, hồi đại học anh ấy cũng không tiếp xúc với Lệnh Sâm nhiều, dù sao cũng kém mấy tuổi cơ mà.
Cho đến năm nọ, công ty của Trương Du Minh ký hợp đồng với Lệnh Sâm, chuẩn bị sáng tác album "Bạn học Tiểu Tàm". Sau cơm no rượu say, Trương Du Minh hỏi Lệnh Sâm có phải bài hát này viết cho một cô gái nào đó đúng không.
Lệnh Sâm không phủ nhận, nhưng lại trả lời bốn chữ: "Bạn học cấp ba."
Lệnh Hưng Ngôn đi chung, nửa chân cũng chưa bước vào vòng giải trí đã ngay lập tức thẳng lưng vểnh tai nghe, chuẩn bị rửa tai lắng nghe câu chuyện tình yêu của minh tinh nổi tiếng trong tương lai.
Thế nhưng Trương Du Minh không hỏi thêm nữa, chỉ mỉm cười, tỏ ý mình hiểu rồi.
Mà Lệnh Sâm cũng giống như nút miệng hồ lô, trong hơn năm năm sau đó, anh cũng không tiết lộ một chữ liên quan đến chuyện này.
Vì thế, mấy ngày nay Lệnh Hưng Ngôn vô cùng rối ren.
Lo lắng là lỡ như Lệnh Sâm và người trong lòng kia xảy ra chuyện gì bị khui ra, từ trước đến nay Lệnh Hưng Ngôn chưa từng xử lý scandal kiểu này nên rất thấp thỏm, lo trước tính sau nên khống chế tình hình như thế nào.
Tò mò chính là, bạch nguyệt quang khiến Lệnh Sâm nhớ mãi không quên nhiều năm như thế rốt cuộc là ai.
Là người phụ nữ xa lạ vừa xuống khỏi xe Lệnh Sâm sao. Khi mặt đối mặt nhìn thấy khuôn mặt cô thì một suy nghĩ không biết từ đâu nảy ra trong đầu Lệnh Hưng Ngôn.
* * * Đây chính là "Bạn học Tiểu Tàm" của Lệnh Sâm.
Suy nghĩ này chẳng qua cũng chỉ là trực giác của Lệnh Hưng Ngôn.
Anh ấy lăn lộn trong giới giải trí những năm này, từng thấy minh tinh nữ muôn hình muôn vẻ, xinh đẹp đường hoàng, xinh xắn đáng yêu, cũng có lạnh lùng như thần tiên.
Nhưng khí chất trí thức giống như Chúc Ôn Thư vẫn là lần đầu tiên anh ấy gặp.
Chỉ một ánh nhìn là biết cô gái này rất sạch sẽ, không phù hợp với bầu không khí danh lợi xa hoa đồi trụy của giới giải trí.
Nếu như đặt gương mặt không trang điểm này vào giới giải trí, không cần thiết công ty thiết lập hình tượng, mọi người đều sẽ tự tặng cho cô danh hiệu "người tình trong mộng".
Nhưng Lệnh Sâm nói cô chỉ là "bạn học cấp ba bình thường."
Lệnh Hưng Ngôn vừa thở phào lại vừa tò mò hơn nữa.
Bạn học nữ như vậy cũng chỉ là bình thường, vậy người trong lòng của anh rốt cuộc là thần thánh phương nào.
"Vậy sao cô ấy ở trên xe em?"
Lệnh Hưng Ngôn hỏi.
"Tình cờ gặp, cô ấy vào tìm chút đồ."
Lệnh Sâm dường như không muốn nói nhiều đến bạn học cấp ba bình thường này, anh hạ cửa sổ xe xuống để gió lùa vào, chuyển sang chủ đề khác: "Không phải bảo anh đưa con trai ra ngoài chơi à, sao lại qua đây?"
"Ngủ rồi, buổi chiều đưa thằng bé về quê chơi cả buổi, mệt chết anh rồi."
Lệnh Hưng Ngôn lại chỉ người đàn ông tóc dài ngoài cửa xe: "Tuy nhiếp ảnh gia Tạ là bậc thầy về ý tưởng, nhưng anh thấy không yên tâm, phải qua xem sao."
"Ừm.." Tầm nhìn của Lệnh Sâm trở nên không có mục đích, lúc nhìn nhân viên bận rộn, lúc nhìn Lệnh Hưng Ngôn, rồi đột nhiên lại quay đầu nhìn vòng đu quay ở phía xa.
"Vậy anh cảm thấy bộ đồ hôm nay của em thế nào?" Lệnh Sâm bất ngờ hỏi.
Lệnh Hưng Ngôn không hiểu ý của anh, nghi hoặc nghiêng đầu.
"Là bộ này nè." Lệnh Sâm chỉ vào mình: "Thế nào? Do nhà tạo hình mới đến phối đấy."
"Cũng được." Lệnh Hưng Ngôn ôm cánh tay quan sát Lệnh Sâm: "Đơn giản hơn nhà tạo hình lúc trước, nhưng rất hợp với em."
"Vậy sao?" Lệnh Sâm hạ giọng thì thầm: "Em cảm thấy bình thường."
Mới đầu Lệnh Hưng Ngôn cho rằng Lệnh Sâm không hài lòng với nhà tạo hình này, đột nhiên lại cảm thấy không đúng.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, nhà tạo hình này thật sự rất lợi hại. Mặc dù mới đến hơn một tháng, nhưng mỗi lần tạo hình đều khiến trước mắt người ta sáng ngời.
Lệnh Sâm cũng không phải người thẩm mỹ bình thường, sao đột nhiên lại bắt đầu làm khó rồi?
"Anh thấy rất đẹp mà." Lệnh Hưng Ngôn chau mày: "Em không hài lòng ở đâu?"
Một lúc sau, Lệnh Sâm mới đưa ra câu trả lời: "Nói không nổi."
"..."
Lệnh Hưng Ngôn mặc kệ anh, bận rộn trả lời tin nhắn.
Một lúc sau lại nghiêng đầu nhìn Lệnh Sâm, ánh sáng lờ mờ, khiến mặt anh trở nên u tối.