Beta: Thư Quân
Lên xe xong, không ai nói gì.
Chúc Ôn Thư nghiêng đầu nhìn cửa sổ, ánh mắt không có tiêu cự, cứ vậy nhìn lướt qua quang cảnh đang nhanh chóng lùi dần về phía sau.
Mãi đến khi sự chú ý của cô từ từ chuyển sang những giọt mưa......
Nhịp tim của Chúc Ôn Thư giống như giọt mưa nặng trĩu va vào cửa kính.
Trong xe mở điều hoà, luồng gió từ bốn phương tám hướng ấm áp phả lại.
Chúc Ôn Thư vẫn khoác áo khoác của Lệnh Sâm, cô ngồi bên cạnh anh, mất một lúc lâu mới giật mình hoàn hồn, sau đó quay đầu kinh ngạc hỏi: "..... Sao anh lại ở đây?"
Chỗ ngồi của hai người cách nhau nửa mét khiến giọng nói của anh càng thêm xa cách, không giống như lúc che ô bước lên bước lên xe, khi ấy ngay cả hô hấp cũng gần trong gang tấc.
"Cô giáo Chúc." Hình như Lệnh Sâm không ngờ Chúc Ôn Thư sẽ hỏi một câu rõ ràng như vậy, anh nhướng mí mắt khép hờ lên nhìn thẳng vào sau gáy người tài xế phía trước: "Đây là đường về nhà tôi."
"À...."
Chúc Ôn Thư cụp mắt rồi gật đầu, "Hả?"
"Hả cái gì mà hả."
Lệnh Sâm nói: "Tôi thấy rồi."
Thấy rồi sao.
Chúc Ôn Thư nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hạt mưa nhỏ bé tinh mịn dệt thành tấm lưới che đi ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn đường. Người đi đường vội vàng vụt qua tựa như những khoảng nhỏ sáng tối mơ hồ.
Cũng thấy được sao?
Cô lại nghiêng người, khoé mắt liếc nhìn cửa kính xe bên phía Lệnh Sâm.
"Tôi nói là...."
Lệnh Sâm nâng tay ngăn cái đầu vô tình lệch sang của Chúc Ôn Thư, chậm rãi đẩy cô quay lại chỗ của mình: "Tôi lướt vòng bạn bè của cô rồi."
".... À."
Chúc Ôn Thư ngồi thẳng, vén áo gọn lại, nhỏ giọng nói: "Tôi thấy ánh mắt của anh rất tinh tường đấy."
Cô lại ngả người vào ghế xe, yên lặng không nói lời nào.
Chiếc xe nhanh chóng chạy đến giao lộ, lúc chọn đường để đi, tài xế rất do dự, cuối cùng dừng lại ở làn đường thẳng, sau đó quay đầu lại nhìn người đàn ông đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lệnh Sâm cảm nhận được ánh mắt của tài xế, anh nhìn tài xế một lát sau đó mới quay đầu nhìn người bên cạnh.
"Cô giáo Chúc, cô mà không nói cho tài xế biết địa chỉ nhà mình..."
Giọng nói của Lệnh lại bất ngờ vang lên, Chúc Ôn Thư kinh ngạc, trợn mắt quay đầu nhìn anh.
Anh ngước mắt lên, ánh mắt hai người giao nhau dưới ánh đèn: "Thì chỉ có thể cùng tôi về nhà thôi."
"...."
Chúc Ôn Thư giống như bừng tỉnh khỏi mộng, lập tức nói: "Đường Quang Hoa, Thần Quang Uyển giai đoạn 1."
Người lái xe mở bản đồ ra nhìn vào đường đi, hơi cạn lời.
Sau khi lên xe, hai người này không ai nói lời nào, mãi mới mở miệng, nhưng cũng chẳng nói được mấy câu, lại còn nói được vào trọng điểm.
Giống như đang lạc ở cõi thần tiên.
Xe quay đầu ở đoạn giao phía trước, đi vào đoạn đường Chúc Ôn Thư quen thuộc.
Điều hoà sưởi ấm làm cả người cô mềm nhũn, cô định dựa vào cửa sổ xe, khi cúi đầu xuống lại bất chợt ngửi thấy mùi quần áo của Lệnh Sâm.
Mặc dù Chúc Ôn Thư không phải là người nói nhiều, nhưng cô cũng không quen việc im lặng không nói một lời trong không gian kín với người khác.
Huống hồ người ngồi bên cạnh cũng không phải người xa lạ.
Thế nhưng đêm nay, mỗi khi muốn nói một chủ đề nào đó, cô lại cảm giác như không khí bên trong xe di chuyển cực kỳ chậm, mưa bụi ngoài cửa sổ vô cùng hỗn loạn táp tới. Cả hai kết hợp lại làm cho cô không thể mở miệng được.
Cả quãng đường người nào cũng im lặng không nói chuyện.
Xe dừng trước cổng khu chung cư, cửa xe mở ra, cơn gió mưa phùn thổi hắt vào.
Chúc Ôn Thư nắm cổ áo khoác của Lệnh Sâm, do dự không biết nên làm gì tiếp theo.
Trên áo đã dính nước bẩn, cô không thể không giặt sạch mà trả ngay cho người ta.
Nhưng nếu cứ vậy mặc về nhà, nhỡ đâu có người không bằng lòng thì sao.
"Cái áo này...."
Chúc Ôn Thư chần chừ mở miệng.
"Mặc về nhà đi."
Lệnh Sâm nói.
"Được."
Chúc Ôn thư không hề do dự, gật đầu nói: "Tôi sẽ giặt sạch rồi trả lại cho anh."
-
Nhìn theo chiếc xe của Lệnh Sâm rời đi, Chúc Ôn Thư quay người lại, đúng lúc bắt gặp Ứng Phi cầm ô chậm rãi đi tới.
Mưa gần như đã tạnh, cô nàng không bung dù nữa, tầm nhìn thông thoáng hơn.
"Cậu về rồi à."
Ứng Phi nghiêng đầu nhìn chiếc xe vừa rời đi không lâu, vừa thấy đã biết không phải là xe đặt app: "Bạn cậu sao? Xe này rất đẹp đấy."
Trên bầu trời vẫn còn mưa nhỏ lất phất, Chúc Ôn Thư lấy ô, nhẹ nhàng nói "ừ" một tiếng.
Ánh đèn bên đường không rõ lắm, Ứng Phi thấy áo khoác trên người Chúc Ôn Thư cô nàng cho rằng là lúc cô ra ngoài đã mặc, nên cũng không nghĩ nhiều.
Cho tới khi hai người vào thang máy, ánh đèn sáng rõ, cô nàng mới chú ý tới chiếc áo khoác. Đây chắc chắn là áo khoác vest của đàn ông.
Ứng Phi mỉm cười, nhưng vẫn không định hỏi nhiều.
Cô nàng cảm thấy rất bình thường, con gái giống như Chúc Ôn Thư có người theo đuổi là chuyện chẳng kỳ lạ gì.
Chỉ là khi cô nàng nhìn chiếc áo khoác kỹ hơn, đột nhiên phát hiện chuyện này không hề đơn giản như vậy.
"Bạn cậu.... không những có xe đẹp đắt, mà quần áo cũng như thế luôn."
"Hả?"
Chúc Ôn Thư cúi đầu nhìn: "Không phải chỉ là chiếc áo khoác vest màu đen à?"
Ứng Phi biết cô không giả vờ, là thực sự không hiểu.
"Gì mà vest màu đen, đây là vest cao cấp có số lượng thiết kế giới hạn đấy."
Chúc Ôn Thư nghe thấy hai chữ "cao cấp", liền lập tức cởi áo khoác xuống.
Nhưng cô nhìn đi nhìn lại cũng không hiểu chiếc áo này có khác gì vest bình thường đâu chứ, thậm chí ngay cả cái nhãn giặt cũng chưa thấy.
"Đừng tìm nữa, cái áo này không có nhãn đấy đâu."
Ứng Phi thấy vẻ mặt cô mù mờ liền vươn tay lấy chiếc áo khoác đó lật ra, chỉ vào hoa văn logo sẫm màu ở lớp lót bên trong.
Dù cho Chúc Ôn Thư không quan tâm giới thời trang nhưng cô cũng biết đây là logo của nhà mốt D lừng lẫy danh tiếng.
"Sao cậu nhìn ra hay thế?"
Chúc Ôn Thư vô cùng kinh ngạc, sao toàn bộ thế giới đều có ánh mắt tinh tường mà chỉ có mình cô không có.
"Mấy ngày trước Diệp Thiệu Tinh mặc nó đi thảm đỏ á."
Ứng Phi nói xong lại thấy vẻ mặt mù mờ của Chúc Ôn Thư: "Bạn của cậu không nói với cậu chút gì sao?"
Đúng lúc lên đến tầng nhà, cửa thang máy mở ra.
Ứng Phi vỗ vỗ bả vai Chúc Ôn Thư, giơ ngón tay cái lên, trêu chọc: "Mình cảm thấy người bạn này của cậu không tệ, khiêm tốn giàu có, có thể kết giao quen thân."
Chúc Ôn Thư ở trong thang máy sững sờ một lát, bỗng nhớ tới trước lúc xuống xe bản thân đã hứa "tôi sẽ giặt sạch rồi trả lại cho anh", đầu óc cô ong ong vang lên không ngừng.
"Ứng Phi!"
Cô vội vàng đuổi theo: "Vậy cậu biết cái áo này giặt thế nào không?"
Lúc nãy lực chú ý của Ứng Phi hoàn toàn đổ dồn vào chiếc áo vest, giờ quay đầu nhìn lại mới thấy bùn đất trên người Chúc Ôn Thư.
"Quần áo cậu sao thế? Bị ngã à?"
"Ừm, không cẩn thận bị ngã."
Chúc Ôn Thư hơi sốt ruột, cô không để ý quần áo của mình: "Có phải để giặt sạch âu phục này thì rất phức tạp không?"
"Giặt sạch...."
Bình thường Ứng Phi chỉ quan tâm thần tượng nhà mình mặc đồ nhãn hiệu nào, có quan tâm xem đồ của nhãn hiệu đó giặt thế nào đâu: "Chắc là.... không giặt nhỉ?"
Chúc Ôn Thư: "Hả?"
Người có tiền không chê bẩn sao?!
Có lẽ Ứng Phi nhìn thấy sự ngờ vực của Chúc Ôn Thư, cuối cùng không nhịn được mà cười ra tiếng.
"Ý mình không phải là người ta không giặt quần áo!"
Cô nàng mở cửa nhà, sau đó mở đèn ở lối vào lên: "Mấy cái quần áo này thực sự rất đắt, hơn nữa người mặc chúng có lẽ cũng không định mặc thêm lần thứ hai."
Chúc Ôn Thư: "...."
Nếu Ứng Phi cũng bất lực, Chúc Ôn thư đành phải tự mình suy sét.
Cô quay về phòng tra thử, nhưng trên mạng chỉ có cách giặt của những bộ vest thiết kế thông thường, không chỉ rõ cách giặt những đồ thuộc loại thiết kế cao cấp như thế nào.
Chỉ có một đáp án chỉ rõ duy nhất, còn giống y hệt với cách nói của Ứng Phi.
...... Không giặt.
Nhưng Chúc Ôn Thư không thể thực sự mang bộ vest thiết kế cao cấp dính bùn đất nước mưa này cứ vậy đưa trả cho Lệnh Sâm.
Cô ngồi ở trước bàn suy nghĩ một lát sau đó cầm điện thoại gọi điện thoại cho từng tiệm giặt.
Thật ra có mấy tiệm nói có thể giặt nhưng khi nghe Chúc Ôn Thư hỏi có thể bảo đảm chất lượng bộ đồ không có bất kỳ tổn hại nào hay không, đối phương lại ấp a ấp úng, không nói ra đáp án chắc chắn.
Cuối cùng cô không có cách nào, lại không thể có bệnh thì vái tứ phương nên đành phải đi hỏi chủ nhân của bộ đồ.
【Chúc Ôn Thư: Cái áo này của anh giặt như thế nào vậy? Có cần chú ý gì không?】
【Chúc Ôn Thư: Hoặc là bình thường anh mang đến đâu giặt?】
Một lát sau, Lệnh Sâm trả lời bốn chữ.
【c: Không cần phải giặt.】
【Chúc Ôn Thư:?】
【Chúc Ôn Thư: Thế không được đâu, nó bẩn hết rồi.】
【c: Cứ giặt bừa là được.】
【Chúc Ôn Thư: Vậy sao được? Tôi biết bộ đồ này rất đắt và quý, anh nói cho tôi biết có thể mang tới đâu để giặt đi, tôi sẽ mang nó đi khắc phục.】
【c: Vậy cô trả lại cho tôi.】
【c: Trợ lý của tôi sẽ mang nó tới nơi chuyên giặt để giặt.】
Chúc Ôn Thư ngẫm nghĩ nghiêm túc trong chốc lát, cô nhận ra đây quả thực là biện pháp giải quyết tốt nhất.
Minh tinh giống Lệnh Sâm, phần tạo hình là phần quan trọng nhất, chắc chắn bên người có ekip chuyên môn quản lý trang phục.
Nếu cô cứ kiên trì tự mình giặt sạch, làm không tốt cuối cùng lại biến khéo thành vụng.
【Chúc Ôn Thư: Haizz.】
【Chúc Ôn Thư: Thực sự rất xin lỗi.】
【Chúc Ôn Thư: Vậy khi nào anh có thời gian?】
Vốn dĩ suy nghĩ đầu tiên là gửi nó đi, nhưng nghĩ tới bộ đồ quý giá tới mức độ này, cô vẫn không thể yên tâm giao nó cho nhân viên chuyển phát nhanh.
【Chúc Ôn Thư: Tôi đi trả lại cho anh.】
Lần này, rất lâu sau Lệnh Sâm mới trả lời.
【c: Ngày mai sau khi tan học.】
【Chúc Ôn Thư: Tan học?】
【c: Ngày mai bảo mẫu xin nghỉ phép.】
【c: Làm phiền cô giáo Chúc tiện thể đưa thằng con nhà tôi về nhà.】
Chuyện nhỏ thôi mà, Chúc Ôn Thư nhanh chóng đồng ý.
【Chúc Ôn Thư: Được.】
Phí sức bận rộn cả buổi tối, cuối cùng bộ đồ vẫn để nguyên xi trả về cho chủ của nó.
Chúc Ôn Thư cũng không yên tâm nhẹ nhàng thở ra, vẫn cảm thấy hơi áy náy, cô đứng dậy cầm khăn mặt lần cẩn thận lau đi lau lại chiếc áo kia rồi mới để vào trong cái túi to.
-
Ngày hôm sau, cô cầm theo chiếc túi to đến trường.
Bận rộn cho tới lúc tan học, Lệnh Tư Uyên đeo cặp sách xếp ở hàng cuối cùng.
Chờ Chúc Ôn Thư đưa từng học sinh đi, cậu bé mới chậm rãi đi tới bên cạnh cô.
''Cô ơi, hôm nay cô đưa em về nhà sao?''
''Đúng vậy.''
Chúc Ôn Thư dắt cậu bé đi tới ven đường chờ xe: "Em không thích cô đưa em về nhà à?''
''Không phải ạ...........''
Buổi sáng hôm nay cậu bé biết dì Tiêu nghỉ, vốn dĩ rất vui vẻ, cho rằng bản thân lúc về nhà có thể chơi trò chơi.
Ai ngờ khi ra cửa chú nói với cậu bé lúc tan học cô giáo Chúc sẽ đưa cậu về nhà, vậy là kế hoạch của cậu chẳng phải tan thành mây khói sao.
''Cô ơi, cô không về nhà sao? Ba mẹ cô không lo lắng à?''
''Lo lắng chứ.''
Có xe taxi dừng ở trước mặt, Chúc Ôn Thư đưa Lệnh Tư Uyên lên xe rồi nhẹ giọng nói: "Nhưng mà cô đã nói với ba mẹ rồi, cô sẽ đưa em về nhà trước hơn nữa cô có đồ cần phải đưa cho ba em.''
''Dạ....''
Sau khi về đến nhà, Lệnh Tư Uyên cúi đầu ấn mở khoá cửa.
Lần này tới không giống với lần trước, thời tiết đã sang cuối thu, trong phòng cũng rất ấm.
Đèn trong phòng khách sáng chói loá, còn thêm mấy chậu cây xanh.
Lệnh Tư Uyên vào cửa thay giày, sau đó xoay người lấy một đôi dép nữ từ trong tủ giày ra cho Chúc Ôn Thư.
''Cảm ơn Uyên Uyên.''
Chúc Ôn Thư nhìn một lượt bên trong vẫn không thấy bóng dáng của Lệnh Sâm, nhưng lại nghe thấy âm thanh nước chảy rất nhỏ.
Đổi giày xong, Chúc Ôn Thư đi vào theo Lệnh Tư Uyên.
Mặc dù không muốn bị cô giáo coi chừng nhưng bình thường Lệnh Tư Uyên thấy ba cậu tiếp đãi khách tới vô cùng chu đáo, mưa dầm thấm lâu hình thành thói quen, cậu bé bỏ cắp sách xuống liền nói: "Cô ơi, em đi rót nước cho cô.''
Chúc Ôn Thư vốn định đưa đồ cho Lệnh Sâm rồi về nhà ngay nhưng cậu bé lễ phép như vậy, cô cũng không nỡ từ chối, sau đó cô đi tới sô pha tìm chỗ ngồi xuống.
''Được, cảm ơn Uyên Uyên.''
Rót một ly nước ra, Lệnh Tư Uyên còn nói: "Cô ơi, em đi lấy hoa quả cho cô.''
Vốn định nói không cần nhưng Lệnh Tư Uyên đã chạy đến phòng bếp rồi.
Nhìn theo hướng chạy của cậu bé, Chúc Ôn Thư ngẩng đầu, cô thấy Lệnh Sâm đang đứng trong phòng bếp.
Chiếc nồi sứ đang đặt trên bếp lửa toả làn khói trắng, mùi nước canh gà thoang thoảng bay ra. Chiếc lò nướng bên cạnh vẫn sáng đèn, không nhìn rõ bên trong là gì.
Lệnh Sâm đứng ở bên cạnh bồn rửa bát, mặc một chiếc áo len dài tay màu xám rộng thùng thình, cổ tay áo hơi vén lên, hai tay để trong bồn rửa bát rửa rau.
Chúc Ôn Thư chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ thấy cảnh tượng như vậy.
Dòng nước dài nhỏ, hai tay Lệnh Sâm cẩn thận rửa từng cái rau xanh, tỉ mỉ mà thuần thục, giống như người quanh năm vào bếp nấu cơm.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Chúc Ôn Thư, Lệnh Sâm quay đầu lại hất cằm về phía cô.
''Đến rồi à? Cô cứ ngồi đó một lát đi.''
Chúc Ôn Thư ngây ra "hả" một tiếng, cô không nhìn sang đó nữa mà quay lại nhìn màn hình tivi tối đen.
Lúc này cô mới nhớ bản thân tới đây là để trả áo.
''Tôi mang áo tới rồi.''
Lệnh Sâm không quay đầu lại: ''Để đó trước đi, đợi tôi một lát.''
Giọng điệu này tự nhiên như thể Chúc Ôn Thư là vị khách đặc biệt đếm thăm hỏi, quả thực làm cô khó thể nói rằng mình muốn đi ngay bây giờ.
Lệnh Tư Uyên bê một rổ hoa quả đã được rửa sạch đi tới, sau khi đặt xuống bàn trà cậu lại hỏi: "Cô ơi, cô muốn xem TV không?''
Đôi mắt to của cậu bé lấp lánh, sao Chúc Ôn Thư có thể không biết ý của cậu bé là gì.
Nhưng có lẽ nhiệt độ trong căn phòng này rất thoải mái, mùi hương từ phòng bếp cũng ngào ngạt, Chúc Ôn Thư không muốn thức giục cậu bé làm bài tập, cô gật đầu nói: "Được thôi.''
Lệnh Tư Uyên lập tức mở TV ra, hình ảnh và âm nhạc ầm ĩ xuất hiện cùng lúc.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng bếp tiếng đồ ăn được cho vào chảo, tiếng dầu nóng xèo xèo vang lên.
Lênh Tư Uyên say mê xem phim hoạt hình, cậu cầm quả táo trên bàn định gặm một miếng.
''Ây, phải gọt vỏ trước.''
Chúc Ôn Thư ngăn cậu bé lại, cô nhìn bàn trà một lượt mà vẫn không tìm được dao gọt hoa quả, vì thế hỏi Lệnh Tư Uyên, "Dao gọt hoa quả đâu? Cô gọt vỏ giúp em.''
Lệnh Tư Uyên cũng không biết ở đâu, cậu bé quay đầu gọi: "Ba ơi!"
Lệnh Sâm: "Làm gì?"
Lệnh Tư Uyên: "Dao gọt hoa quả để đâu ạ?"
''Ba làm sao......" Lệnh Sâm quay đầu lại, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa thuỷ tinh phòng bếp, lời nói đột nhiên mắc kẹt trong cổ họng.
Chỗ lối vào cửa.
Không biết Lệnh Hưng Ngôn đã vào từ khi nào, vẻ mặt anh ta mờ mịt nhìn người trong căn nhà này.
Hai giây sau, con trai ruột của anh ta cũng bất giác phát hiện có điều không đúng, cậu bé xoay người lại, trố mắt nhìn anh ta.
Cả phòng lâm vào khoảng thời gian tĩnh mịch rất dài, mãi đến khi Lệnh Hưng Ngôn tìm lại được thanh âm của chính mình..........
"Con." Lệnh Hưng Ngôn hỏi, "Gọi ai là ba?"
Lệnh Tư Uyên đờ ra không lên tiếng.
Lệnh Hưng Ngôn quay đầu nhìn Lệnh Sâm.
''Em, trả lời ai thế?''
__________________
Lệnh Hưng Ngôn: Muốn làm ba thì tự sinh!