• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng còi tàu vang lên.

Tàu thủy chầm chậm cập bến, hơi nước phun lên, dòng người đổ dồn về phía trước.

Cố Tiểu Ngũ bạt mạng chen chúc, rướn cổ nhón chân, vẫy vẫy cánh tay tìm kiếm bóng dáng đại thiếu gia của mình.

Hôm nay, bến tàu người chật như nêm, mãi đến khi làn sóng người rút đi, Cố Tiểu Ngũ sắp trật cả cổ mà vẫn chưa thấy ai giông giống đại thiếu gia nhà mình.

Cố Tiểu Ngũ bị người đẩy tới đẩy lui tới ven đường, ngồi xổm xuống thở hổn hển, dùng tay áo lau mồ hôi, chẳng nhẽ nhớ lộn? Đại thiếu gia không phải đi chuyến tàu này?

Đang ngẫm nghĩ, chợt nghe thấy một giọng nam nhè nhẹ như gió lạnh băng mỏng truyền đến từ phía đỉnh đầu: "Tiểu Ngũ."

Gần như cùng lúc đó, một đôi chân thon dài bỗng bước vào tầm mắt.

Cố Tiểu Ngũ hết hồn giật bắn người.

"Đại, đại thiếu gia?" Cố Tiểu Ngũ nhìn người trước mặt, lưỡi bện lại, có chút không dám nhận là quen biết.

Người đến là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, vóc người cao gầy rắn rỏi, vẻ ngoài khôi ngô thoát tục, lông mày đen dài, mắt phượng sắc bén, thâm trầm như giếng cạn phủ đầy tro bụi. Môi mỏng khẽ mím, là một gương mặt lạnh lùng và nhạt nhẽo.

Người này cùng với thiếu niên gầy yếu bị ép buộc rời nhà du học năm năm trước hoàn toàn là hai thái cực.

Nếu không vì đôi mắt cực kỳ xinh đẹp có một không hai trong Hải thành kia, Cố Tiểu Ngũ đã tưởng mình nhận nhầm người.

Cố Tiểu Ngũ đón lấy hành lý trong tay Cố Kinh Hàn, "Đại thiếu gia, xe chờ ở bên kia, chúng ta về thôi."

"Ừ," Cố Kinh Hàn không đưa hành lý cho Cố Tiểu Ngũ, hờ hững xoay người, "Đi thôi."

Cố Tiểu Ngũ sống trong Cố gia hơn mười năm nên hiểu rất rõ vị đại thiếu gia từ bé đã có tính cách quái đản này, bị lạnh nhạt cũng không dám nói nhiều, đi vội vài bước đến chỗ đậu xe.

Lúc này đang là chạng vạng.

Bầu trời xanh biếc bị đốt cháy bởi những đám mây đỏ lang thang trên bờ biển, hóa thành biển lộng sương chiều sóng lớn cuồn cuộn.

Trong không khí ẩm ướt ngập tràn mùi vị đặc trưng của Hải thành sau cơn mưa, mát mẻ và dễ chịu.

Trên con đường có một vũng nước nhỏ trông như một mảnh kính bị đập vỡ, chứa đầy áng mây và nắng trời, thỉnh thoảng phản xạ tia nắng lóa mắt và xinh đẹp như đóa hoa mẫu đơn chợt nở rộ.

Giày da và cao gót giẫm lên xe kéo, xe ô tô, khanh khách lộc cộc, lắng nghe giai điệu vũ khúc như phát ra từ máy hát cũ.

Tất cả những điều quen thuộc nhưng xa lạ này, năm năm biến hóa long trời lở đất, ở trong ánh mắt lạnh lùng của Cố Kinh Hàn, chúng chỉ là một lớp da giả dối trá.

Ô tô dừng lại trước cổng biệt thự Cố gia.

Cố Tiểu Ngũ chạy lên bậc thang, gõ cửa, chốc lát sau, bóng dáng tròn trịa của quản gia Phúc ló ra từ bên trong, ông nhíu mày, "Tiểu Ngũ?"

Ông đang muốn hỏi đại thiếu gia đâu rồi, nào ngờ vừa giương mắt liền nhìn thấy phía sau Cố Tiểu Ngũ có một thanh niên đang đi lên bậc thang, tuấn tú thoát tục, xa cách lãnh đạm.

Tuy rằng khí chất cả người khác xa, nhưng khi vừa thấy gương mặt lạnh lùng như ai ai cũng thiếu nợ mình 500 đồng đại dương kia, bác Phúc lập tức xác định đây chính là đại thiếu gia nhà ông, thật trăm phần trăm.

"Đại thiếu gia, cậu về rồi!"

Bác Phúc vui vẻ nói, vội vã chào đón người vào, "Phu nhân nhắc cậu mãi, cậu mà chưa về thì cũng phải đến bến tàu xem sao. Cậu ngồi nghỉ ngơi một chút, để tôi đi nhà bếp gọi phu nhân, phu nhân tự mình xuống bếp nấu vài món ăn mà cậu thích."

Bác Phúc vui mừng ra mặt, hai sợi râu mép cũng rung lên, chạy như bay đi gọi người.

Cố Kinh Hàn đi vào biệt thự, đặt hành lý vào một bên ghế, sau đó ngồi xuống.

Trong nhà vẫn giống y hệt lúc hắn rời đi năm năm trước, đồ đạc và trang trí cũng không thay đổi, cảm giác quen thuộc vẫn còn đó. Trên bàn vẫn còn đặt bộ đồ trà mà hắn thích, nước trà vẫn còn ấm.

"Hàn nhi!"

Giọng nói ngứa ngáy đến mức Cố Kinh Hàn dựng đứng tóc gáy, không có gì cả đâu, chính là người mẹ ruột cách biệt năm năm của hắn, Tiết Bình.

"Mẹ." Gương mặt của Cố Kinh Hàn vẫn lạnh băng nhưng chợt dịu xuống đôi phần, hắn đứng lên, mở rộng vòng tay ôm lấy Tiết Bình đang chạy ào tới, đỡ người ngồi xuống, "Con đã về."

"Về là tốt rồi, về là tốt rồi..." Tiết Bình đã qua tuổi bốn mươi, tuy có chút lão hóa nhưng phong thái hãy còn, khi còn trẻ chắc chắn là một cô gái xinh đẹp nứt tiếng. Bà nắm tay Cố Kinh Hàn, cẩn thận quan sát từng chi tiết trên gương mặt hắn, vành mắt đỏ au, nước mắt không nhịn được rơi xuống, "Gầy... gầy đi nhiều, cũng đẹp trai hơn rồi. Hàn nhi lớn rồi..."

Giọng nói run rẩy, lòng tràn đầy cảm xúc tích tụ, không biết phải bộc lộ như thế nào.

Cố Kinh Hàn chuyển tay cầm lấy tay Tiết Bình, "Mẹ, con đói rồi."

Tiết Bình đột ngột thoát khỏi cảm xúc ngơ ngẩn rơi lệ, tựa như nhớ lại, vội vàng đứng dậy kéo theo Cố Kinh Hàn đi dùng cơm: "Là do mẹ hết, suýt nữa quên mất con ngồi tàu lâu như vậy, cơm tàu cũng không vừa miệng. Mau đến đây, tất cả đều là món con thích, mẹ đi múc canh cho con."

Con đi ngàn dặm, mẹ lo âu.

Cố Kinh Hàn ngồi bên bàn ăn, nhìn Tiết Bình vui vẻ bận rộn khắp nơi, vẻ mặt lãnh đạm từ trước đến nay cũng không khỏi dịu dàng đi rất nhiều.

"Mẹ bảo người thu dọn phòng của con rồi, hành lý của con cứ để người mang vào phòng, chờ lát nữa xem xem còn muốn cái gì..." Tiết Bình vừa gắp rau cho Cố Kinh Hàn, vừa dịu dàng nói.

Cố Kinh Hàn dừng đũa, ánh mắt bình tĩnh: "Mẹ, đêm nay con ở bên ngoài."

Vẻ mặt hạnh phúc của Tiết Bình cứng đờ ra, dần dần lộ vẻ u sầu phờ phạc giấu kín, khóe môi giật giật, giọng nói ấp úng: "Hàn nhi, cha của con... đêm nay có việc nên không về được, con về nước, ông ấy cũng rất vui."

Cố Kinh Hàn cười nhạo trong lòng.

Nếu vui thật thì năm năm trước, hắn cũng sẽ không kéo theo một thân bệnh tật, bị ném lên tàu vượt biển, chưa từng về nhà một ngày. Cố Nguyên Phong đối xử với mình như thế nào, Cố Kinh Hàn biết rất rõ.

Từ nhỏ, Cố Kinh Hàn đã có song đồng âm dương (hai con ngươi âm dương), có thể nhìn thấy những chuyện quỷ quái thế gian.

Cũng bởi do nhìn thấy những điều mà người khác không nhìn thấy, hắn trở nên khó gần. Vào lúc năm sáu tuổi, hắn đã bị Cố Nguyên Phong lấy lí do trúng tà đuổi về quê nhà nằm trong núi, đợi đến khi có thể khống chế được mắt Âm Dương, lúc sắp thành niên, mới được đón về Hải thành.

Nhưng vừa về Hải thành không bao lâu, hắn lại ngã bệnh, nguyên nhân bệnh không rõ, mời bác sĩ tốt khắp nơi nhưng vẫn không khỏi.

Cố Nguyên Phong nhớ tới chuyện lúc Cố Kinh Hàn còn bé, lập tức mời đạo sĩ đến xem.

Đạo sĩ bịp bợm bấm tay tính toán, nói Cố Kinh Hàn và Cố Nguyên Phong là số mệnh vương không gặp vương. Hiện tại, Cố Kinh Hàn còn nhỏ, nếu ở lâu bên cạnh Cố Nguyên Phong thì sẽ bị ốm chết.

Cố Nguyên Phong nghe xong, điều nảy ra trong đầu không phải là mình có thể gây hại cho con trai, mà là đạo sĩ nói Cố Kinh Hàn còn nhỏ, bây giờ còn nhỏ nên người bị hại là Cố Kinh Hàn, nếu như nó lớn hơn thì sao đây? Thế thì người bị hại chẳng phải là ông đây sao?

Cố Nguyên Phong nghĩ như vậy nên đứng ngồi không yên, qua thêm hai ngày, bỗng nhiên cảm thấy nặng đầu, cả người khó chịu, không còn nhớ nỗi cha con tình thân gì nữa, trực tiếp sai người dẫn Cố Kinh Hàn còn đang mang bệnh vô cùng yếu ớt ném lên tàu chạy đến bên kia bờ đại dương, mặc cho Tiết Bình khóc lóc tuyệt thực cũng không lung lay.

Tiết Bình là mẹ hiền, nhưng lại là một người vợ hiền điển hình của xã hội cũ.

Khóc nháo qua đi, Cố Nguyên Phong an ủi bà rằng hiện tại chỉ là kế tạm thời, đạo trưởng nói đợi thêm năm năm là có thể đón con trai về. Tiết Bình không còn con trai, nhưng cũng không thể mất thêm chồng, đành phải sầu não tin Cố Nguyên Phong.

Kỳ hạn năm năm đến, Cố Nguyên Phong đồng ý đón Cố Kinh Hàn học thành tài trở về. Thế nhưng, trước một ngày Cố Kinh Hàn về nước, Cố Nguyên Phong dẫn theo hai người dì (vợ lẽ)và một trai một gái lên tàu đi về phía Bắc, bảo là phải đến Bắc Bình (tên gọi cũ của Bắc Kinh) hỏi việc cưới xin cho con gái, song nguyên nhân thật sự, làm sao Tiết Bình không đoán ra được?

Ngăn cách đã sinh, không thể xóa bỏ.

"Cha con dẫn theo Thời Thu với tiểu Diệu đi Bắc Bình rồi, vài hôm không về được, con cứ ở lại đây." Tiết Bình đè nén tâm tình, ấm áp cười nói.

Cố Kinh Hàn lạnh nhạt nói: "Mẹ không phải lo lắng cho con, con không ở nhà được mấy ngày đâu. Con về là để thực hiện hôn ước mà sư phụ con để lại."

"Cái, cái gì?" Tiết Bình ngạc nhiên.

Cố Kinh Hàn đơn độc sống tại quê nhà thâm sơn này mười hai năm, Tiết Bình có nghe nói vì muốn thân thể khỏe mạnh, Cố Kinh Hàn từng theo một đạo sĩ sơn dã học chút võ thuật. Bà chỉ cho là con trai nhỏ nhàn rỗi tìm chút thú vui, không coi đó là chuyện lớn lao gì. Nào ngờ đã qua nhiều năm như vậy, lại lòi ra hôn ước gì đó?

Cố Kinh Hàn thấy thế, đặt đũa xuống, đứng dậy mở vali xách tay, lấy ra một tờ hôn ước màu đỏ thẫm thiếp vàng, không chút nếp gấp, bảo tồn hoàn hảo, chỉ là màu sắc có hơi cũ.

Hắn giải thích: "Mấy năm con ở núi Trường Thanh, từng theo học đạo pháp của một vị đạo quan chân nhân, bái ông ấy làm thầy. Lúc về Hải thành, ông ấy đưa cho con tờ hôn ước này, bảo con phải hoàn thành nó trước Đông Chí (ngày 21-22/12)tuổi 23. Bây giờ đã là đầu thu, không thể kéo dài thêm nữa."

"Hôn nhân đại sự chỉ do cha mẹ định đoạt và lời nói của người làm mai, chuyện này sao có thể..."

Tiết Bình kìm nén cơn tức giận đối với đạo sĩ dởm kia, cầm lấy giấy hôn ước, vừa nhìn lập tức nghẹn giọng, sắc mặt trắng bệch hồi lâu, ánh mắt kinh hãi, nói: "Hàn, Hàn nhi, nói cho mẹ nghe đây là giả phải không? Con... một người đàn ông như con, sao... sao có thể gả vào Dung gia?"

Trong nhà đèn đuốc sáng tỏ, rọi lên từng con chữ mây bay nước chảy trên giấy hôn ước.

Năm Kỷ hợi, ngày 20 tháng 12, có thiên địa chứng giám, đồ Cố Kinh Hàn và con Dung Phỉ ký kết hôn ước, thành hôn trong vòng hai mươi ba năm, Trường Thanh sơn nhân và Hải thành Dung Bồi Tĩnh cho phép, có hiệu lực ngay lập tức.

"Mẹ, việc này không phải do mẹ và con làm chủ." Cố Kinh Hàn lạnh nhạt nói.

Vào năm 17 tuổi xuống núi, Cố Kinh Hàn nhận được tờ hôn ước này, thật ra cũng có hơi kinh ngạc.

Không vì điều gì khác, chỉ vì thời gian viết ra tờ hôn ước này, năm Kỷ hợi ngày 20 tháng 12. Đó là thời điểm sau khi Cố Kinh Hàn sinh ra được bảy ngày. Khi đó, hắn còn chưa biết sư phụ của hắn, mà Dung Bồi Tĩnh ngay cả con còn chưa có, cũng chẳng phải là gia chủ của Dung gia quyền hành ngập trời như bây giờ.

Nhưng trên giấy có nét chữ và dấu tay của Dung Bồi Tĩnh, không thể làm giả được.

Đối với vị sư phụ thần bí kia, Cố Kinh Hàn cũng tin vào chỗ thần dị của ông ấy. Trên thế gian này luôn có những người không giải thích được.

"Thời điểm con ra đời vẫn chưa quen biết sơn nhân này, còn Dung Bồi Tĩnh vẫn là một tên thổ phỉ chiếm núi, tờ hôn ước này sao là thật cho được?" Tuy Tiết Bình biết trên đời có thể có kỳ nhân dị sự, nhưng nghĩ đến con mình lại là nhân vật chính trong câu chuyện lạ này, bà không làm sao bình tĩnh được, "Hàn nhi, mẹ chỉ có một mình con thôi, chuyện như vậy..."

Cố Kinh Hàn bình thản: "Ngày mai con đến Dung gia thăm hỏi."

Tay Tiết Bình run rẩy cứng đờ, qua một lúc, mới dần dần thả lỏng người, gượng cười nói: "Thế cũng được, nói không chừng tờ hôn ước này là giả thôi. Kỳ nhân là có, nhưng có thể đoán trước tương lai thì thật không dám tin. Vả lại, Cố gia chúng ta ở Hải thành tuy được cho là danh môn, nhưng so với Dung gia thì vẫn là một cái trên trời một cái dưới đất, người ta cũng không vừa mắt chúng ta. Tính tình của Dung thiếu gia kia cũng không giống người sẽ hợp ý nam giới. Hơn nữa, Dung gia không hề đề cập đến việc này, theo mẹ thấy, không bằng..."

Bà chưa nói hết, nhưng ý tứ rất rõ ràng.

Thật ra Tiết Bình nói cũng có lý.

Dung Bồi Tĩnh từ một kẻ thổ phỉ chiếm núi xưng vua cho đến gia chủ Dung gia một tay sáng lập nên Dung thị ở Hải thành, lúc này không giống lúc xưa. Địa vị của Dung gia rất cao, mà vị Dung thiếu gia đã là chủ nhân của cái tên làm mưa làm gió khắp Hải thành từ năm năm trước kia làm sao đồng ý làm theo một tờ giấy hôn ước không biết chui từ đâu ra?

Cố Kinh Hàn nghe bà nói xong, sắc mặt không hề thay đổi, chỉ giơ tay ôm nhẹ vai Tiết Bình một lúc, xong nhấc vali về phòng.

Hành động này đã tuyên bố Cố Kinh Hàn vẫn giữ nguyên ý kiến, Tiết Bình thẫn thờ ngồi trên ghế, lát sau mới nặng nề thở dài, sai người thu dọn canh thừa thịt nguội.

Phòng của Cố Kinh Hàn không khác gì năm năm trước, mặc dù năm năm trước, Cố Kinh Hàn chỉ ở tại đây có một năm ngắn ngủi, cũng chẳng có bao nhiêu cảm giác quen thuộc và thuộc về.

Trời vừa sập tối, thời gian còn sớm.

Cố Kinh Hàn mở đèn, để vali lên bàn, lấy đồ vật bên trong ra.

Một nửa vali chỉ đặt hai bộ quần áo đơn bạc, đủ để hắn thay đổi trong hành trình về nhà.

Nửa bên còn lại là một hộp gỗ hình vuông cũ kỹ, không nhìn ra chất gỗ, bề mặt loang lổ, khoác lên một lớp hoa văn chạm trổ màu đỏ sậm kỳ lạ.

Ngón tay của Cố Kinh Hàn dừng lại chốc lát trên hoa văn gồ ghề, rồi hất nhẹ một cái, hộp gỗ mở ra.

Vô số tiếng rít gào thảm thiết mà người thường không nghe thấy truyền vào tai Cố Kinh Hàn, tiếng vạn quỷ than khóc, kinh hãi tâm thần.

Cố Kinh Hàn tập mãi thành quen, mặt không thay đổi, dùng ngón tay cái ấn vào ngón giữa, một giọt máu tụ lại rồi rơi xuống, đánh tan khói đen cuồn cuộn bên trong hộp.

Tiếng quỷ gào thét dần dần biến mất theo làn khói đen.

Hình dáng của vật bên trong hộp hiện ra rõ ràng dưới ánh đèn, là chín hũ tro bằng gốm. Trong hũ tro cốt như có vật gì đó muốn giãy dụa thoát ra, kéo theo thân hũ lắc lư qua lại.

Ngón tay thon dài có lực của Cố Kinh Hàn đè lại một trong những cái hũ rung lắc mạnh nhất, làm cho nó không thể động đậy dù chỉ một chút.

Sương lạnh thấm đẫm trong bóng đêm vô tận tràn vào từ cửa sổ bằng kính mở toang phía sau lưng, Cố Kinh Hàn nhìn chằm chằm vào nó, đôi mắt âm u, vẻ mặt lạnh như mùa đông: "Đêm nay, an phận một chút."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang