• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một luồng sát cơ lạnh lẽo thấu xương chợt xuất hiện.

Ánh sáng vàng sắc bén chợt lóe lên trong đôi mắt đen láy của Cố Kinh Hàn, nếu trước mắt không phải là ảo giác, sợ rằng hắn đã vung kiếm tới, đánh cho cha mẹ của chủ nhân cái tay kia không nhận ra con của mình luôn.

Bây giờ nhìn thấy, tất cả đã rõ ràng sáng tỏ.

Điều hương sư kia chính là Mục Bội Vân, chịu sai khiến của chủ nhân ngôi nhà nhỏ, lừa gạt lòng tin và tình yêu của hồ yêu trăm năm Tô Thanh, để Tô Thanh tế máu cổ mộ thần bí, kích hoạt trận pháp, hóa thành ác quỷ nguyền rủa báo thù. Tuy không biết mục đích của chủ nhân ngôi nhà nhỏ kia là gì, nhưng chắc chắn gã ta là bàn tay đen ở phía sau những chuyện này, đồng thời trích máu lấy tóc...

Người làm cho viên ngọc kia sáng lên chính là Dung Phỉ sao?

"Viên ngọc kia..."

Dung Phỉ híp mắt, ánh sáng lạnh hiện lên, "Tôi từng nhìn thấy trong cửa hàng của ông chủ Ngũ, vốn là viên ngọc quý bị mờ, ấy mà phát sáng trong tay tôi. Tôi cứ nghĩ nó phản chiếu ánh sáng thôi, té ra mục tiêu là tôi à? Tôi có gì đáng giá để bọn họ ngấp nghé chứ?"

Cố Kinh Hàn giơ tay, nhẹ nhàng đặt lên sau gáy Dung Phỉ, bàn tay chầm chậm vuốt ve làn da hồng hào man mát này.

Khí chất vốn lạnh nhạt hóa thành băng lạnh bức người, song giọng nói của Cố Kinh Hàn lại dịu dàng hiếm thấy: "Ai bảo ngày nào cậu cũng bắt nạt người khác, tạo nghiệp nhiều như vậy? Sau này bắt nạt tôi là được, tôi thương cậu."

Hơi thở lành lạnh và ấm áp quấn quýt lấy nhau, xua tan cơn lạnh.

Dung thiếu gia đờ đẫn rùng mình, bị giọng điệu trầm thấp ở cuối câu kia kích động nổi hết da gà, một cảm giác kỳ lạ tuôn ra trong lòng, cánh tay không khách sao duỗi tới, câu lấy cổ người kế bên: "Giết tên cặn bã kia xong, về lại phòng sẽ bắt nạt anh ngay..."

"Gã động." Cố Kinh Hàn đột nhiên nói.

Dung Phỉ lia mắt nhìn, buông tay.

Trong lúc hai người ở bên này trò chuyện vài câu, Mục Bội Vân bên kia đã vô cùng phấn khích nhận lấy âm nhãn và ngọc quý, còn nói: "Đại sư, ngài đã nói chỉ cần tôi làm theo lời ngài, lừa một con yêu quái trăm năm tế sống hóa ác quỷ cho ngài, ngài sẽ dạy tôi phép hàng yêu trừ ma, ngài còn giữ lời không?"

Bên trong khe cửa tối mịt, nhìn sao cũng không thấy rõ bóng người, giọng nói khản đặc kia tiếp tục vang lên: "Ở trên túi vải liệm bọc âm nhãn có phương pháp tu hành. Ngươi cứ đặt âm nhãn trong ngực, lập tức có thể làm ít công to, tu vi một ngày ngàn dặm."

Niềm hưng phấn đã hoàn toàn che lấp đôi mắt Mục Bội Vân.

Khi còn bé, gã từng trông thấy vị đại sư này thi triển năng lực siêu phàm thoát tục một lần, từ lúc đó, gã không kìm nén được khát vọng trong lòng, một lòng muốn tu tập phép thuật. Nhưng gã chỉ là người bình thường, không có thiên tư.

Ngày đêm khó ngủ, nhiều lần suy nghĩ, gã gần như bức mình phát điên.

Mãi đến tận vài năm trước, gã nhặt được một con cáo nhỏ, vốn định lột da nó để làm thành đệm, nhưng vô tình bị vị đại sư này bắt gặp, biết được con cáo này lại là một con yêu quái.

Đại sư đồng ý cho gã một cơ hội tu hành, tiền đề chính là trợ giúp đại sư hoàn thành ván cờ đã được bày ra, giúp tiểu hồ ly hóa thành hình người, làm tiểu hồ ly yêu gã, rồi lại tàn nhẫn đẩy tiểu hồ ly vào đường cùng.

Hiện giờ, gã đã dâng hiến già trẻ cả nhà, nếu vẫn chưa thể tu hành, trở thành người có vị trí cao, gã làm sao cam tâm cho được?

"Đại sư, vì sao ngài muốn con yêu quái đó tự tế sống ở ngôi mộ máu trong núi kia?" Mục Bội Vân kích động thất thường, gã phần nào cũng cảm thấy hổ thẹn với người đã sinh ra mình, giọng nói có chút oán hận, "Nó nảy sinh oán khí sau khi đọc được những bức thư kia, chỉ cần giết nó là có thể khiến nó hóa thành ác quỷ..."

Đại sư cười lạnh một tiếng.

"Ta muốn tế sống chứ không phải ác quỷ. Nếu như ngươi có thể sống đến ngày cửa mộ mở ra, mang đến hai khúc âm nhãn còn lại, ta sẽ mang ngươi vào xem, bí mật bất tử."

Mục Bội Vân cố hết sức giữ bình tĩnh, nhưng vẻ tàn nhẫn lóe lên trong đáy mắt rồi biến mất vẫn vạch trần nội tâm của gã.

Bất tử?

Từ xưa đến nay, có ai mà không muốn bất tử? Nhưng nếu bí mật bất tử có thật, ai lại đồng ý chia sẻ với người khác đây?

Mục Bội Vân mang theo đồ rời đi.

Dưới nguyền rủa của Tô Thanh, toàn bộ Mục gia đều chết sạch. Mục Bội Vân vẫn sống, trốn xa khỏi quê nhà, dựa vào âm nhãn mà tu hành, tốc độ cực nhanh, lại còn sở hữu rất nhiều tà thuật, giết người quất thi, muốn làm gì thì làm. Khi không còn bị giới hạn bởi thế tục, sự tà ác của lòng người được giải phóng cực đại, mức độ hung ác còn cao hơn cả ác quỷ ngàn năm.

Nhưng càng tu hành, gã càng phát hiện, khúc xương được gọi là âm nhãn là tà vật hiếm có của thế gian.

Lúc gã tu hành nhờ vào âm nhãn, âm nhãn đã không ngừng hấp thụ sức sống từ trên người gã. Chỉ mới có vài năm ngắn ngủi, bề ngoài của gã vẫn không thay đổi, nhưng bên trong đã mục nát không thể tả, gần đất xa trời, gần như bị hút khô cạn, cuối cùng, gã đã hiểu rõ ý định nham hiểm của đại sư.

Đúng vào lúc này, Mục Bội Vân đến Hải thành, phát hiện một khúc âm nhãn khác ở Lâm gia.

Sau khi quan sát, gã biết với tu vi của gã, gã sẽ không lấy được khúc âm nhãn này, nhưng gã lại tham lam tột độ, không muốn nói cho đại sư mà muốn nuốt riêng bảo bối này. Gã cảm thấy nếu chỉ có một khúc âm nhãn thì nó sẽ là tà vật kịch độc, nhưng nếu là hai khúc, hoặc là ba khúc hoàn chỉnh thì đây sẽ là bảo vật hiếm có trên thế gian.

Gã là dân cờ bạc, muốn đánh cược một lần này.

Thế là, gã mở âm nhãn ở Lâm gia, thả âm khí, chỉ đợi đến lúc phần lớn âm khí bay đi hết, gã sẽ đến lấy đi âm nhãn suy yếu.

Đồng thời, vì để người trong Lâm gia không nghi ngờ âm khí quỷ dị này, Mục Bội Vân dùng người giấy đẩy Lâm Tĩnh Huyên còn bé xuống cầu thang, lừa gạt Lâm Tĩnh Thủy, luyện Lâm Tĩnh Huyên thành xác sống.

Âm dương điên đảo, đời tồn địa ngục.

Nơi này bị âm khí quấy nhiễu một cách hoàn mỹ, cho dù đạo sĩ của Phụng Dương quán có xuống núi và đi ngang nơi này, phát hiện bất thường, thì cũng chỉ cho rằng đây là khu vực không cân đối của âm gian và dương gian, không muốn dính dáng tới nhân quả mà quan tâm tới việc này.

Trong những năm chờ đợi mỏi mòn, Mục Bội Vân không hề nhàn rỗi, gã sắp chết nhưng gã vẫn chưa chết.

Du lịch bốn phương, liên tục thay đổi địa điểm giết hại hồ yêu. Gã lâm vào cảnh khốn khó như hiện tại đều là do con hồ ly nhỏ đã vô tình đâm sầm vào lòng gã.

Không có nó, có lẽ gã sẽ không có cơ hội tu hành, cũng sẽ không bị đại sư hại, càng sẽ không bị hút cạn sức sống, có thể tắt thở bất cứ lúc nào. Trong quá trình giết hại hồ yêu, Mục Bội Vân bắt đầu hấp thụ tinh khí và đạo hành của những con hồ yêu này, đồng thời cũng mê mệt với mùi hồ hương khác biệt.

Mỗi loại hồ hương, thiên kỳ bách quái. Nhưng không có loại nào giống như đúc với Tô Thanh lúc trước.

Với đôi tay dính đầy máu tươi, gã bắt đầu điều hương, dùng tinh hồn của hồ yêu, liều mạng điều chế loại hương thơm làm gã nhớ thương kia. Thế nhưng, không lần nào gã thành công.

"Nguyền rủa... đúng là nguyền rủa!" Mục Bội Vân đập nát tất cả hương liệu, co giật cười gằn, gần như điên cuồng.

Gã chậm rãi già đi, nhưng cũng yêu chuộng vẻ ngoài tươi trẻ, bèn bắt đầu tìm kiếm một thú vui khác. Gã lựa chọn một vài lớp da mặt xinh đẹp hoặc là anh tuấn, giết người lột da, dùng tà thuật đổi mặt cho chính mình.

Mấy năm nay, gã gieo họa vô số sinh linh, nhưng nhờ vào khúc âm nhãn quỷ dị đó, gã vẫn tàn tạ sống sót đến hôm nay.

Lúc nhìn thấy Lâm Tĩnh Huyên xuất hiện ở Bắc Bình lần thứ hai, Mục Bội Vân biết thời cơ đã đến.

Gã trở lại Hải thành, lấy đi âm nhãn, nhưng lúc rời đi thì gặp phải hồ yêu tu thành hình người, ông chủ Ngũ. Ông chủ Ngũ quỳ xuống xin tha, còn đồng ý dẫn Mục Bội Vân đi săn giết nhiều hồ yêu hơn, vì để báo thù chúng hồ yêu lúc trước đã cười nhạo ông tướng mạo xấu xí.

Cặp mắt oán độc của ông chủ Ngũ dường như đã tạo ra chút hứng thú cho Mục Bội Vân. Gã đưa viên ngọc cho ông chủ Ngũ, rồi tận hưởng niềm khoái cảm đầy thú tính.

Sau đó, có một ngày, viên ngọc phát sáng.

Mà ông chủ Ngũ cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh ngộ từ trong hận thù, vắt óc tìm kế sưu tập mộng Phật Đà, quyết định giết chết Mục Bội Vân.

Chuyện xảy ra tiếp theo giống như Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ nhìn thấy.

"Trông như thể anh là khắc tinh của tên cặn bã này ấy nhỉ, anh vừa xuất hiện, gã liên tục thất bại..."

Dung Phỉ giễu cợt, chợt nghiêm mặt, nhìn sang Cố Kinh Hàn, chần chờ nói, "Lẽ nào, anh đúng là..."

Cố Kinh Hàn vốn không định lừa Dung Phỉ chuyện của chín hũ tro cốt, lập tức dăm ba câu nói xong, vô cùng hời hợt.

"Trước đó tôi có nói là sau khi kết hôn, tôi sẽ nói cho cậu biết. Nhưng hiện tại xem ra, có lẽ cậu cũng liên quan đến việc này, cẩn thận trước vẫn hơn." Cố Kinh Hàn nhíu mày nói.

Tất cả vẻ mặt trên mặt Dung Phỉ đều vụt tắt sạch sành sanh.

Cậu im lặng trong chốc lát, sắc mắt thẫm lại, nhìn Cố Kinh Hàn: "Còn ba tháng nữa là anh hai mươi ba rồi, nói cách khác, anh chỉ còn một năm lẻ ba tháng. Cố Kinh Hàn, anh mà dám để tôi thành kẻ góa vợ, ông đây sẽ cho anh thành góa phụ trước cho coi."

Giọng nói đóng băng dừng lại một chút, hòa hoãn một chút, Dung Phỉ buồn bực nhíu mày, nói: "Dù sao tôi cũng không có chuyện gì làm, cả ngày chơi bời lêu lỏng, tôi sẽ chăm sóc anh, ở bên anh, cho dù không giúp anh được thì cũng sẽ không gây cản trở. Hơn nữa... nói không chừng việc kết hôn của hai ta cũng có quan hệ với chuyện của anh, không thì... lúc trở về, anh để tôi ở trên trước xem thế nào?"

Cứ cho Dung Phỉ che giấu khá tốt, nói chêm vài câu chọc cười, nhưng vẻ đau đớn và kiên định không thể gọi tên này vẫn bị Cố Kinh Hàn nhìn thấy hết.

Chữ Lâm vẫn luôn im lặng, giờ lại hừ hừ nói: "Nhìn nghị lực của vợ ngươi, rồi nhìn lại bộ dáng tiêu cực trớt quớt của ngươi xem! Mạng là của bản thân ngươi, nếu ngươi đã không muốn sống vậy thì lão tử đợi thêm một năm, rồi quay trở lại, trước khi hồn phi phách tán sẽ cắn chết ngươi, dễ như ăn cháo chứ gì..."

Từ đầu đến cuối, Cố Kinh Hàn không hề đếm xỉa đến ông ta, đưa mắt nhìn Dung Phỉ, rồi đưa tay đè lên chính xác nửa miếng phong yêu quyết trên cổ Dung Phỉ.

"Tôi sẽ không chết," Cố Kinh Hàn nói, "Có điều, tốt nhất là cậu nên tỉnh khỏi giấc mộng gà tơ đó đi."

Dung thiếu gia suýt chút nữa nhảy dựng lên, "Ai mẹ nó là gà tơ hả?! Lẽ nào anh không phải?!"

"Tôi hiển nhiên không phải," Cố Kinh Hàn cụp mắt, bóp đậu chu sa vẽ bùa, từng lá bùa nhanh chóng bắn ra từ ngón tay của hắn, ảo giác đong đưa sắp vỡ. Hắn vừa vẽ bùa vừa hờ hững bổ sung thêm một câu nữa dưới ánh mắt u ám của Dung Phỉ, "Tôi từng dùng tay."

Trong giọng nói ê hề có một cảm giác ưu việt nhàn nhạt.

Dung Phỉ cười phì, đây xem như là gà tơ mổ nhau sao? Chó chê mèo lắm lông!

Qua vài câu nói ngăn ngắn, Cố Kinh Hàn đã vẽ xong bùa phá ảo trận.

Bùa bay ra, ảo trận theo tiếng nát tan.

"Hang động năm trăm bước bên trái!"

Gần như cùng lúc đó, giọng của chữ Lâm nổ tung trong đầu Cố Kinh Hàn, báo ra cảm ứng vị trí của điều hương sư.

Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ đuổi theo.

Quả nhiên như trong dự liệu của chữ Lâm, điều hương sư thật sự là đèn cạn dầu, hơn nữa, còn bị Cố Kinh Hàn làm bị thương, giờ khắc này, nửa người đã biến thành than tro. Đào mộc tâm ngàn năm chuyên khắc đồ vật âm tà, điều hương sư tu luyện con đường này, bị khắc chế gắt gao, không có sức chống cự.

Mục Bội Vân loạng choạng ngã vào hang núi đen ngòm, nửa bên than tro lả tả, nửa bên ra sức giãy giụa, một tay còn lại siết chặt lấy khúc ạm nhãn, da mặt bong tróc, máu thịt buồn nôn liên tục rớt xuống.

Gã sụp đổ gầm nhẹ, "Không... không... tôi sẽ không chết! Tôi sẽ không chết! Tôi bất tử... Tôi không phải là con người, tôi sẽ không chết!"

"Mày đúng không phải là người!"

Dung Phỉ đá bay đá vụn ngoài cửa hang, nòng súng nhắm thẳng vào Mục Bội Vân, vẻ mặt lạnh lẽo, "Thứ cặn bã như mày xứng làm người sao?"

Mục Bội Vân đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, đôi mắt đen ngòm không còn đồng tử nhìn Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ đi vào, tiếng gầm nhẹ dừng lại, chuyển thành hơi thở dồn dập: "Các người... thoát thật rồi!"

Gã nhìn về phía Cố Kinh Hàn, "Là mày... nhất định là mày!"

Cố Kinh Hàn nhìn chằm chằm vào cơ thể sắp bị hóa thành tro bụi của Mục Bội Vân, tạm thời không ra tay, mở miệng nói: "Còn một khúc âm nhãn nữa, nó đang ở đâu?"

"Âm nhãn?"

Mục Bội Vân cười ha ha, "Mày cũng muốn âm nhãn hả? Cho mày nè... cho mày nè! Tao chỉ còn lại một khúc này, một khúc khác dùng chặn miệng lão bất tử kia rồi, cho mày đó... mày cầm đi, đồ tốt lắm..."

Bàn tay run rẩy gắng sức chìa về phía Cố Kinh Hàn, giọng cười của Mục Bội Vân cực kỳ quái lạ, âm dị quỷ quyệt.

Cố Kinh Hàn đặt một lá bùa vàng ở lòng bàn tay, tay vừa nhấc, âm nhãn bị hút tới. Sau đó, hắn móc hũ tro ra, mở nắp hũ, ném âm nhãn vào.

Trong chớp mắt nắp hũ được mở ra, hũ tro cốt to cỡ chai thuốc hít đột nhiên phun ra một làn sóng âm khí màu đen, nồng nặc gần như ngưng tụ thành chất rắn. Vạn quỷ rít gào như ở ngay bên tai, chấn động tâm thần, người nghe thấy trở nên hoảng hốt, như thể bị một mũi tên nhọn đâm thủng lồng ngực, lạnh lẽo thấu xương.

Dung Phỉ đã được Cố Kinh Hàn dán cho bùa định thần từ sớm, hiển nhiên không có phản ứng quá lớn, nhưng Mục Bội Vân trực tiếp bị âm thanh này làm vỡ nát gần hết phần cơ thể còn lại, chỉ còn dư lại một cái đầu và nửa lồng ngực, nhưng vẫn có thể nói chuyện.

"Mày... mày..."

Chữ Lâm co lại, đắc ý ôm lấy xương của mình, khinh thường nói: "Trò mèo, mượn xương lão phu tu luyện, lại còn muốn giở trò phản kích lão phu? Không thử rắc nước tiểu rồi soi xem mình là ai? À, đúng rồi, tiểu tử, ngươi hỏi xem cái thứ chó giấu đầu lòi đuôi kia đang ở đâu, vừa nãy ta có nhìn thấy hắn ở trong ảo trận, hình như nhớ tới cái gì đó..."

Cố Kinh Hàn theo lời hỏi thử.

Mục Bội Vân chỉ còn một hơi bật ra nụ cười giả tạo, oán độc và yếu ớt: "Mày cầu xin tao đi... Cầu xin tao thì tao sẽ nói cho mày biết... Mày có biết không, tao vốn có thể... nguyên vẹn trở ra... nhưng đều tại mày hết, đều tại mày hết! Tu vi mày cao... thì có ích gì... mày sẽ không cứu được ai đâu, chờ chết đi... chờ chết hết đi!"

Dung Phỉ vô cùng chán ghét liếc nhìn gã, quay đầu nói với Cố Kinh Hàn: "Đừng hỏi nữa, cái thứ chó này không nói anh biết đâu? Tôi biết chỗ đó. Lúc trước thấy có hơi quen mắt, giờ thì nhớ ra rồi, đó là Kỳ Sơn, một phố núi xây dựa vào Kỳ Sơn. Có người nói cả phố núi này là một ngôi mộ lớn."

"Tuy chuyện trong ảo trận đã trôi qua rất nhiều năm, nhưng tôi cảm thấy người kia vẫn trông coi ngôi mộ kia. Rõ ràng là hắn muốn có một cái gì đó."

Dung Phỉ vừa dứt lời, chỉ nghe thấy vài âm thanh kinh dị phát ra từ cổ họng của Mục Bội Vân, ngay sau đó, ánh sáng vàng bao phủ từ cổ đến mặt, cuối cùng, cả người Mục Bội Vân biến thành tro bụi, rơi lả tả trên đất.

"Hại người vô số, chết không có chỗ chôn vẫn còn hời cho gã lắm." Dung Phỉ cười gằn.

Cố Kinh Hàn nói: "Cơ thể gã tan thành mây khói, hồn phách cũng như vậy. Lời nguyền rủa oán hận của quỷ hồ, tà thuật cắn thể, tuyệt đối không có kiếp sau. Thiện ác cuối cùng cũng có báo."

"Nhưng người hiền lành thường bị bắt nạt, người tốt thường chết sớm." Dung Phỉ buông tiếng thở dài, châm chọc nở nụ cười.

"Câu này hay thật. Vợ của ngươi rất hợp khẩu vị của lão phu!" Chữ Lâm khen một câu, rồi lặng im không nói nữa, còn yên tĩnh hơn lúc bị hạ chú cấm nói, gọi cũng không trả lời.

Cố Kinh Hàn đành phải đè xuống tạm thời những chuyện muốn hỏi.

Xử lý xong chuyện trong hang núi, hai người rời đi.

Số người vây núi đã được thu lại, tuy thiệt hại vài người nhưng có thể cứu đều đã cứu hết, coi như mọi chuyện tạm có một kết thúc, ba khúc xương của chữ Lâm cũng có manh mối, dù sao vẫn khiến người ta thở phào nhẹ nhõm.

Một ngày một đêm không được nghỉ ngơi, Cố Kinh Hàn là người tu đạo nên còn chịu được, nhưng vành mắt của Dung Phỉ đã phủ một lớp màu đen nhạt, rõ ràng chuyện lần này đã tiêu hao rất nhiều năng lượng của Dung thiếu gia.

Hai người trở lại Dung phủ, tắm rửa nghỉ ngơi.

Dung Phỉ được Cố đại thiếu vung tiền như rác dán cho một lá bùa định thần, trước khi tinh thần và thể lực hoàn toàn khôi phục thì dù cho sập giường cũng không tỉnh lại. Cố Kinh Hàn nghỉ ngơi một lúc, sau đó dùng cơm rồi ra khỏi Dung phủ.

Mây đen bay đi, mùi mưa dần biến mất.

Mặt trời lại tiếp tục treo ở trên cao, nước đọng trong ổ gà trên mặt đường, bóng người trên phố vội vàng lướt qua nhau, xen lẫn bảng hiệu đá quý trong veo như tắm, tất cả phồn hoa của Hải thành tụ vào một chỗ.

Cố Kinh Hàn bước xuống xe kéo, đi vào một rạp chiếu phim ở Hải thành.

Ở Hải thành có vài rạp chiếu phim đã mở cửa kinh doanh được vài năm, Cố Kinh Hàn có nghe nói qua nhưng vẫn chưa đến xem bao giờ. Lần này, thuận theo ước hẹn với Dung thiếu gia, hắn cần phải sắp xếp một ngày thật tốt.

Cố Kinh Hàn đi đến quầy bán vé, ánh mắt hờ hững đảo qua một loạt báo ảnh, cuối cùng dừng lại trên mặt cô bán vé ở sau quầy.

Mặt cô bán vé đỏ lên, có chút hồi hộp nói: "Anh, anh muốn xem gì? Gần đây có Quý phi túy tửu của bậc thầy kinh kịch Lạc tiên sinh tới từ Bắc Bình, còn có vài bộ phim điện ảnh..."

Cố Kinh Hàn bình tĩnh, thờ ơ nói: "Bộ phim nào dạy hôn môi?"

Hết chương 19

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK