Cố Kinh Hàn dẫn Dung Phỉ đi dọc theo sông, ngồi thuyền nửa ngày mới đến nơi.
So với Hải thành, tuyết ở Nguyễn thành dày hơn nhiều, tuy đã ngừng rơi hơn một ngày nhưng lớp tuyết đọng trên đường vẫn dày khoảng một tấc. Cố Kinh Hàn mua một tiểu viện dựa vào núi, đi khoảng mười phút là có thể đến suối nước nóng ở sườn núi.
“Sao anh lại muốn đến đây?”
Trời chưa sáng đã bị đào lên từ trong chăn, Dung Phỉ ngủ gà ngủ gật trên người Cố Kinh Hàn cả quãng đường, đợi vào đến tiểu viện rồi mới hé mắt hỏi.
Mọi thứ trong tiểu viện đều đã sẵn sàng, không cần phải thu dọn. Cố Kinh Hàn dẫn Dung Phỉ vào nhà, nghe vậy quay đầu nhìn cậu, nói: “Lúc ở núi Trường Thanh, anh có hứa với em khi về sẽ viên phòng*…”
*Viên phòng: chỉ người con dâu được nuôi từ nhỏ cùng chồng chưa cưới bắt đầu cuộc sống vợ chồng.
Giọng của hắn bỗng trở nên trầm thấp và mập mờ, tay giữ chặt eo Dung Phỉ, từ từ kéo người lại gần, nối tiếp nửa câu sau, “Trong nhà… sợ không thể hưởng thụ hết mình.”
Khí sắc của một người lãnh đạm càng thanh cao, càng khiến người đắm chìm không lối thoát, khống chế chẳng được, quả nhiên không phải lời nói dối. Dung Phỉ chỉ cảm thấy hương thơm lạnh lẽo này xoay chuyển một vòng, quấn lấy trái tim của cậu, sau đó xuyên qua lỗ tai cậu, khiến cho cả người cậu vừa ngứa ngáy vừa khó nhịn.
Dung thiếu gia chưa bao giờ là người kìm nén tính khí của mình và chịu đựng nó.
Cậu tiến lên một bước, môi kề sát, đầu lưỡi ướt át duỗi ra, liếm lên vành môi lạnh mềm của Cố Kinh Hàn, nâng mắt mỉm cười: “Trong nhà quả thật không thoải mái… ngoại trừ trên giường, em còn muốn thử ở sân thượng… anh ấn em xuống đó, đè lên từ phía sau, hôn em, làm em… phòng khách cũng tốt, hoa tử đằng và hải đường rơi xuống, làm cho anh trông càng đẹp hơn…
Nói xong, Dung Phỉ im lặng, nhẹ nhàng chạm vào bên dưới, liếm láp đi vào trong môi Cố Kinh Hàn, nói bằng giọng khàn: “Anh đến đi, anh Hàn…”
Cố Kinh Hàn thật sự muốn suy ngẫm vì sao trên đời này lại có tinh quái quyến rũ đến như vậy, nhưng hắn hiện tại không rảnh suy ngẫm, chỉ lo làm theo cảm xúc của bản thân mà hôn tới, hôn người khiêu khích này cả trong lẫn ngoài.
Hai người thân mật âu yếm nhau, sau đó chợp mắt một buổi chiều.
Sau khi thức dậy, Dung thiếu gia hoàn toàn lấy lại tinh thần, phấn khởi thu dọn đồ đạc, đi cùng Cố Kinh Hàn đến suối nước nóng.
Một tiểu viện khác nằm cạnh suối nước nóng cũng được Cố Kinh Hàn thuê lại, song đa phần vật dùng hằng ngày đều không có, nên không thích hợp ở lâu. Càng đi lên cao, càng gần suối nước nóng, nhiệt độ càng cao, hai người vốn là người khỏe mạnh và kháng lạnh, khi đi vào suối nước nóng trong sân, Dung Phỉ chỉ còn mặc áo lót và áo sơ mi.
Xung quanh khoảng sân này đều là bể nước nóng, không nhiều, chỉ có khoảng bốn, năm bể to và nhỏ.
Mây mù lượn quanh, hơi nước bốc lên.
Cố Kinh Hàn đi tới, vừa cởi áo ngoài vừa nói: “Tại sao lại chọn chỗ này? Bể này nhỏ mà.”
“Vậy mới tốt,” Dung Phỉ nằm nhoài trên đá cuội, chìa tay nắm lấy cổ chân của Cố Kinh Hàn, “Được ở gần anh hơn. Nếu như anh không thích chen chúc, vậy thì oan ức anh chen với em vậy.”
Dưới sự nuông chiều của Cố Kinh Hàn, cậu túm được mắt cá chân của Cố Kinh Hàn như mong muốn, nhanh chóng hôn một cái chụt rồi buông ra.
Bể rất nhỏ, một người ngâm thì rất dư dả, nhưng hai người thì ngay cả xoay người cũng khó khăn.
Có điều, Cố Kinh Hàn không ngại, để có thêm không gian, hắn dùng đầu gối đẩy hai chân Dung Phỉ, để Dung Phỉ nửa ngồi trên người hắn, để hai cơ thể này kề sát nhau giống như một người.
“Ở đây hả?” Dung Phỉ cau mày.
“Vài ngày nữa, chờ đến sinh nhật anh.” Cố Kinh Hàn nhẹ nhàng vuốt ve cậu, không mang theo quá nhiều ham muốn, pha lẫn chút yêu thương và dịu dàng, “Anh muốn em là quà sinh nhật của anh.”
Dung Phỉ đã đợi được mấy tháng, nhưng lại không thể đợi thêm vài ngày. Song, sau khi tự kiểm điểm, cậu cảm thấy gần đây bản thân có hơi lẳng lơ quá mức, tốt quá hóa dở, đợi mấy ngày thì đợi mấy ngày vậy.
Nói tới quà sinh nhật, Dung Phỉ nhớ đến một chuyện: “Đúng rồi, anh từng nói với em tấm mộc bài trắng trong huyết mộ và Âm dương điệp đều là quà sinh nhật mà anh đã tặng em trước kia à?”
Cố Kinh Hàn và cậu vướng mắc mấy đời không biết rõ, Dung Phỉ luôn sử dụng hai từ “Trước kia” để khái quát. Dù sao đối với cậu mà nói, đó là trước kia của bọn họ, mặc dù cậu chỉ có thể nghe được từ trong miệng Cố Kinh Hàn.
“Thật ra mộc bài là một phần của đào mộc tâm ngàn năm, có tác dụng phòng thân phong hồn, người bình thường cũng có thể sử dụng. Thế nhưng, trong lúc anh chế tạo, anh chỉ cầu nguyện có thể bảo vệ em, vì thế hiệu quả phòng thân chỉ hữu ích với em. Ban đầu, Âm dương điệp là Định phong ba, dùng xoay chuyển âm dương, phân tách và phong ấn linh hồn, phòng hộ, tìm bảo vật, vân vân, một lời khó nói hết. Năm đó, bởi vì em đang tu hành nên anh mới làm cho em món pháp khí này, có thể tạo điều kiện thúc đẩy người có tu vi. Nhưng còn chưa hoàn thiện thì em đã đi rồi. Sau khi hoàn thiện nó, nó liền trở thành Âm dương điệp.”
Cố Kinh Hàn giải thích, giọng hơi khàn: “Không có món quà nào được anh tận tay đưa vào ngày sinh nhật em cả.”
Một bàn tay lắc lắc cằm của hắn, Cố Kinh Hàn nghiêng đầu, chỉ thấy Dung Phỉ mỉm cười nhìn hắn, đôi mắt đào hoa chứa sắc nước mênh mông, như hồ như biển.
Dung Phỉ cười nói: “Ai nói anh không đưa tận tay món quà nào? Anh quên rồi hả… năm nay anh đến Dung gia, ngày hôn ước anh nói với em chính là ngày 18 tháng 9.”
“Lúc đó, em nhìn thấy anh, em đã nghĩ rằng mỹ nhân thế này, chắc chắn là món quà sinh nhật tốt nhất em được nhận trong năm nay. Em rất thích, vô cùng thích, còn có thể thích cả đời nữa kìa…”
Nói xong, Dung thiếu gia ôm lấy quà của cậu, hôn một cái chóc.
Lòng như được rót súp mật ong, căng đến tràn đầy.
Cố Kinh Hàn hôn lại.
Trong vô số thời gian đã qua, Cố Kinh Hàn cũng không rõ bản thân đã phá giới và yêu Dung Phỉ khi nào. Vì thế, hắn quy kết cảm tình là một chuyện đến tự nhiên, không thể tìm kiếm.
Nhưng hiện giờ nhớ lại, có lẽ chính là từ thiện cảm gặp nhau lần đầu tiên, đến ngày qua ngày bị hấp dẫn bởi sự thẳng thắn và chân thành tuyệt đối, vì thế mới sa vào không lối thoát.
Sóng nước dập dờn, sắc trời dần tối.
Cố Kinh Hàn thắp sáng đèn lưu ly mang theo, kéo Dung Phỉ đi vào nhà thay quần áo.
“Đường núi nơi này rất khó đi, đêm nay ở lại, sáng mai lại về ha.” Dung Phỉ nói.
Cố Kinh Hàn cũng có ý định như vậy, vuốt cằm nói: “Ở đây có chút gạo và mỳ, buổi trưa anh có bảo người đưa lên, lát nữa sẽ nấu chút cháo cho em.”
Dung Phỉ đặt mông lên ghế, sắc đỏ trên mặt đã phai, véo mặt Cố Kinh Hàn: “Cháo trắng hả? Không mùi không vị, em không muốn ăn cho lắm. Em thấy cái chòi ở phía sau có gà, cũng được đưa lên phải không anh? Em từng học món gà xào ớt của thím Lưu, để em làm cho anh ăn, anh nghỉ ngơi đi.”
Tay còn đặt lên vai Cố Kinh Hàn, rồi đè xuống.
Dung Phỉ nói đến chân thật đáng tin, Cố Kinh Hàn đã thuận theo cậu. Từ trước đến giờ, Dung Phỉ chính là người như vậy, bạn đối xử tốt với cậu ấy một phần, cậu ấy sẽ đền đáp bạn bằng cả tấm lòng. Cố Kinh Hàn không từ chối mà còn muốn nhiều hơn.
“Được, anh sẽ dọn đường bên kia bể, sau khi tuyết tan sẽ rất lầy lội, trời tối đi đường trơn trượt.”
Sau khi phân công lao động, hai người nghỉ ngơi thêm một lúc rồi mới bắt tay vào làm.
Dung Phỉ đi ra nhà bếp ở phía sau, Cố Kinh Hàn tìm xẻng và chổi, đi dọn dẹp những khu vực gần bể nước nóng.
Thật ra, hắn đã cho người dọn dẹp sau khi mua lại ngôi nhà này ngày hôm qua, nhưng chung quy vẫn có thiếu sót, không quá hợp ý, Cố Kinh Hàn không muốn có người đến làm phiền nên tự mình quét dọn lại từ đầu.
Khi quét đến cái bể mà hai người ngâm mình khi nãy, Cố Kinh Hàn nhìn thấy có một cái khăn rơi xuống bể từ lúc nào.
Trước đó chỉ mở đèn lưu ly nên không chú ý, hiện tại đèn lồng ở xung quanh đã được thắp lên, ánh sáng rực rỡ, hắn liền nhìn thấy một cái khăn trắng trôi nổi bên cạnh bể.
Cố Kinh Hàn đi đến vớt khăn lên, lúc định xoay người tiếp tục dọn tuyết, ánh mắt chợt ngưng lại.
Hơi nước nóng ẩm được đẩy ra theo gợn sóng, ánh đèn sáng ngời rọi rõ xung quanh.
Một gương mặt tuấn tú phản chiếu trên mặt nước, đầu hơi nghiêng, gió thổi khô mái tóc, bên trong mái tóc đen dày có ẩn giấu vài sợi tóc bạc, khiến cho Cố Kinh Hàn chấn động.
Tu giả sắp chết, thiên nhân ngũ suy.
Một trong số đó là xuất hiện tóc bạc.
Bởi vì hơi nóng của bể nước nóng nên gió ngày đông không lạnh lắm, thế nhưng lúc này thổi tới lại lạnh xuyên đến đáy lòng của Cố Kinh Hàn, như dao sắc lạnh, cạo lên xương cốt của Cố Kinh Hàn.
Hắn chưa bao giờ là một người tính toán hoàn hảo, đồng thời thích gì làm nấy, sự sắp xếp của kiếp trước đã hao tốn rất nhiều, đến kiếp này, hắn không còn tuổi thọ để trở lại một lần nữa.
Hắn là được ăn cả ngã về không.
Thiên Ma đã bị kích phát trước thời hạn và đang từng bước xâm chiếm cơ thể của hắn, chậm nhất là nửa năm, nhanh nhất là vài ngày.
Thế mà, khâu quan trọng nhất trong kế hoạch của hắn ____ Dung Phỉ vẫn chưa nhớ lại, hắn còn từ bỏ cơ hội cưỡng ép Dung Phỉ nhớ lại.
Cố Kinh Hàn cũng từng do dự, dù sao một câu không yêu có lẽ sẽ đổi được một đời rồi lại một đời tuổi già có nhau, đây là cuộc mua bán rất có lời, là một tính toán cá nhân.
Thế nhưng, hắn không tính rõ ràng.
Bên trong được ăn cả ngã về không của Cố Kinh Hàn chưa bao giờ bao gồm Dung Phỉ.
Hắn đã nghĩ xong, hắn sẽ rời khỏi Dung Phỉ vào cái ngày hắn phải sống mái với Thiên Ma.
Khi Thiên Ma bị tiêu diệt, Dung Phỉ có thể sống một cuộc đời không lo không nghĩ.
Tuy không có hắn.
“Ầm ____!”
Đột nhiên có một tiếng vang thật lớn truyền đến từ sân sau, hình như là thứ gì đó nổ tung.
Cố Kinh Hàn chợt bừng tỉnh, hắn thả đồ vật trong tay xuống, dọc đường đi, hắn cắt ngón tay, nhanh chóng vẽ một lá bùa, sau đó đốt thành tro bụi rồi cầm ở trong tay.
“Không sao không sao! Em làm cơm xong rồi… Khụ khụ!”
Đúng lúc Dung Phỉ cũng chạy đến, tay bê một nồi gà xào ớt đỏ chói, đặt xuống chiếc bàn trong sân, mắt và mặt đều đỏ, “Em bất cẩn chọc thủng bếp lò, mợ nó không đắp kỹ gì hết… nồi gà của em suýt rơi xuống đất, may là em nhanh chân hơn nên thức ăn mới không sao…”
“Uống nước.”
Cố Kinh Hàn dùng một ly nước chặn lại Dung thiếu gia đang dồn sức giải thích, đồng thời lau mặt lau tay cho cậu.
“Anh nếm thử coi.” Dung Phỉ gắp thức ăn đưa đến bên miệng Cố Kinh Hàn, “Tuyệt đối đúng vị! Bổn thiếu gia vẫn phải có cái thiên phú làm cơm này chứ.”
Cố Kinh Hàn há miệng, bất ngờ là ăn ngon thật. Cay nhưng ngon, ngoài hơi cháy trong lại mềm, tuy không phải hương vị gà xào cay chính cống nhưng rất có phong cách nhà họ Dung.
“Ngon lắm.” Cố Kinh Hàn dùng miệng dính mỡ hôn Dung Phỉ một cái.
Dung Phỉ nhướng mày, vô cùng đắc ý.
Cơm tẻ làm rất tốt, song vẫn còn một bếp lò.
Cố Kinh Hàn dọn dẹp thảm kịch do Dung thiếu gia gây ra, đoán chừng do Dung thiếu gia dùng quá nhiều sức khi cho củi vào lò, lại còn chặt củi rất dài nên thoắt cái chọc thủng luôn lò bếp bằng đất sét.
Sau khi nấu cơm xong bằng một bếp lò khác, Cố Kinh Hàn chần chờ chốc lát, cuối cùng vẫn rải nắm tro bùa định dính lên người Dung Phỉ ban nãy vào trong chén cơm.
Dung thiếu gia có cảm giác thành tựu khi ăn bữa cơm này, quyết định bảo Cố Kinh Hàn truyền lại bí kíp món cá nướng cho mình, để về sau cậu sẽ làm thử.
Dưới sự khích lệ này, Dung Phỉ một hơi xử trong vài chén cơm, no đến đau bụng, kéo Cố Kinh Hàn ra ngoài tản bộ.
Đi được một đoạn, Dung Phỉ chợt ngạc nhiên nói: “Sao ngọn núi này đen thui vậy ta? Hay là do em già rồi nên mắt cũng yếu đi…”
Cố Kinh Hàn đi sau cậu nửa bước, ánh mắt phức tạp và lặng ngắt như tờ.
Hắn nhìn sườn mặt của Dung Phỉ, rủ mắt nói: “Là trời tối thôi.”
Hết chương 60