Một giọt máu nhỏ rơi lên lông mi của hắn, lăn dọc theo phần rìa hẹp dài, rơi bất thình lình, như một giọt mưa máu tanh không ai hay biết.
Nhiệt độ cao của màn lửa làm cho mặt của Dung Phỉ vặn vẹo mơ hồ.
Nhưng Cố Kinh Hàn lại thấy rõ sự phẫn nộ, lo lắng, đau đớn, thậm chí là oán hận trên gương mặt đó.
Hắn chẳng thể giải thích, cổ họng bị nướng khô nứt nặn ra một câu nói: “Em nhớ ra rồi.”
Dung Phỉ liếc hắn một cái, ngón tay chỉ vào ấn đường, sợi khí công đức màu vàng nhạt được thả ra ngoài, vờn quanh người Dung Phỉ. Ngọn roi trong tay cậu cũng bị mạ một màu đỏ rực rỡ, bỗng nhiên vung lên, nghiệp hỏa trước mặt bị chém ra một khe hở nhỏ.
Song, gần trong nháy mắt, ngọn lửa lại cắn nuốt khe hở, tụ lại kín kẽ.
“Đừng vào…”
Cố Kinh Hàn vừa mới nói ra miệng, lập tức bị Dung Phỉ cắt ngang.
“Em nhớ ra rồi,”
Dung Phỉ nhướng mắt, không biết là bị khói hun hay là gì khác, đôi mắt cậu đỏ bừng, đúng như hoa đào vào tháng ba mùa xuân, tươi đẹp nóng rực, “Nếu em không nhớ ra thì làm sao biết được anh là một tên khốn kiếp thích làm ra vẻ như thế? Ơ kìa, đừng nói gì hết… ngàn vạn lần đừng tiết lộ thiên cơ nữa, nâng đỡ em lên làm Hoàng đế làm Chúa cứu thế lần nữa… Em sợ em không nhịn được cắn chết anh đấy!”
Câu cuối cùng kia bật ra mạnh mẽ, Dung Phỉ thừa dịp Cố Kinh Hàn cau mày, một roi bay ra, rền vang vọt vào.
“Dung Phỉ!”
Nghiệp hỏa như hoa sen đỏ, chợt nuốt người vào trong.
Ngọn lửa liếm lên, tuy có khí công đức hộ thân nhưng Dung Phỉ cũng bị đốt, quần áo tả tơi, hai chân chảy máu.
Cố Kinh Hàn vươn tay kéo người đến bên mình, không đoái hoài đến Thiên Ma, vội cúi đầu xem xét vết thương của Dung Phỉ.
Ấy mà Dung Phỉ chẳng thèm để ý, ném đi cái áo bành tô ướt đẫm tuyết, dựa vào Cố Kinh Hàn đứng lên, cản hắn lại: “Đừng xem, em còn đi đứng được… Có điều đau lắm, về nhà em không ngồi xe lăn đâu, anh ôm em đi…”
Giọng điệu trêu đùa quen thuộc mang theo chút ngả ngớn, rồi lại ấm áp tràn vào lòng.
Trái tim kiên định, lạnh lẽo và vững vàng trong nhiều ngày qua thoáng cái bị đánh tan tác, ấm nóng đến chín rữa.
Thứ thật sự có thể xé rách tim người chưa bao giờ là sóng to gió lớn, mà là khe nhỏ sông dài.
Hắn nghĩ thầm, với một người tốt như vậy, vì sao lúc trước hắn lại cam lòng để người đó lẻ loi sống hết quãng đời còn lại?
Sắc đỏ tươi ẩn sâu trong đáy mắt chậm rãi chìm xuống, ý cười chảy ra.
“Em còn chưa ăn hết kẹo hồ lô anh làm, lúc quay về chắc đã hỏng hết rồi, anh phải làm cái mới cho em đó…”
Dung Phỉ liếm đi giọt máu rỉ ra từ vết roi dài mảnh trên mặt Cố Kinh Hàn, bàn tay như chậm lại như nhanh kết từng pháp ấn, “Xử lẹ việc ở đây thôi anh, em nói đến bụng đói luôn rồi.”
“Được.”
Cố Kinh Hàn sờ tóc Dung Phỉ, đột nhiên trở tay đánh úp ra sau.
“Ầm ____!”
Một âm thanh vang dội, quả nhiên Thiên Ma thừa dịp Cố Kinh Hàn phân tâm mà lặng lẽ tới gần, muốn tập kích bất ngờ.
Cú đánh này được Cố Kinh Hàn đỡ, Thiên Ma cũng không ẩn trốn nữa, khí công đức của Dung Phỉ làm nó không dám tạm thời giữ lại không đánh hết lực nữa, lúc này phân hóa thành vô số khuôn mặt nhỏ, như gió độc lít nhít, nhào tới từ bốn phương tám hướng tấn công Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ, tiếng gào thét vù vù chấn động màng tai.
Ánh mắt của Cố Kinh Hàn lẫm liệt, khua tay điều khiển xiềng xích, đánh bay toàn bộ đám mặt nhỏ đang cắn tới.
“Đi!”
Phía sau truyền đến tiếng quát chói tai, Dung Phỉ hành động.
Khí công đức lướt qua cơ thể Cố Kinh Hàn rồi tràn ra như sóng lớn, núi thét biển gào đánh về phía Thiên Ma.
“Là ngươi!”
Một âm thanh trầm thấp phẫn nộ và hoảng sợ vang lên.
Đám mặt rậm rạp chằng chịt vặn vẹo, vô cùng dữ tợn, như tre già măng mọc đánh về phía khí công đức của Dung Phỉ, có một số bổ vọt tới, hòng tập kích Dung Phỉ.
Nhưng Dung Phỉ cũng không phải ngồi không.
Một sợi roi dài xé gió, cắn xé mặt Thiên Ma.
Nhưng những gương mặt này diệt không bao giờ hết, lúc đánh tan thì sẽ nhanh chóng ngưng tụ thành một gương mặt mới, tiếp tục nhào lên, có một số sẽ trực tiếp phân thành hai, biến thành hai gương mặt nhỏ hơn.
Cố Kinh Hàn ở phía trước, ngăn lại rất nhiều mặt Thiên Ma ào ào vọt tới, vừa không ngừng điều chỉnh xiềng xích, cảm ứng vị trí thật của Thiên Ma.
Lúc này, đột nhiên có một tiếng hô to truyền tới từ ngoài nghiệp hỏa.
“Tỏa Long đỉnh, trấn!”
Hóa ra là đám Trường Thanh.
Trường Thanh là yêu tu hóa từ núi Trường Thanh, tu hành nhiều năm nhưng tu vi lại không cao, điều khiển Tỏa Long đỉnh phong tỏa chỗ này không cho Thiên Ma chạy trốn đã là cực hạn.
Nhưng lúc này có đám Vân Chương, Vân Chương có nghiên cứu về Tỏa Long đỉnh, ngay lập tức mở ra tầng thứ nhất của Tỏa Long đỉnh, từ ngoài giúp đỡ Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ.
Chữ “Trấn” vừa ra, Tỏa Long đỉnh đột nhiên chấn động.
Một tiếng rồng gầm rộng lớn nổ tung bên trong đỉnh, ầm ầm khuếch tán.
Như cơn lốc cuốn đi tất cả, trong nháy mắt, Phụng Dương quán phòng hủy cây đổ, mấy người Trường Thanh cũng suýt bị thổi ngã, gắng gượng ổn định cơ thể, giương mắt nhìn vào trong trận.
Trong trận không có gió, nhưng có một con rồng nhỏ màu vàng kết thành một chữ “Trấn” vàng ở giữa không trung, kèm theo tiếng rồng gầm cao vút, lập tức nện xuống.
Toàn bộ mặt Thiên Ma đều bị đâm tán loạn, vèo vèo tháo chạy.
Cố Kinh Hàn đảo mắt, lập tức phát hiện có một cái mặt tuy đang đong đưa, nhưng không hề sợ hãi, chỉ là có chút kiêng dè.
Vừa mới xác định, xiềng xích của Cố Kinh Hàn đã di chuyển, thoáng cái quấn tới.
Lực hút trong cơ thể càng thêm mãnh liệt, Cố Kinh Hàn không quan tâm, giẫm chân vọt tới nghiệp hỏa, xông thẳng về phía Thiên Ma.
Dung Phỉ đã nhận ra động tác của Cố Kinh Hàn, lập tức ngầm hiểu, toàn bộ khí công đức vặn thành một luồng, theo Cố Kinh Hàn đánh ầm ầm tới.
Khí đen vô biên lập tức cuộn trào mãnh liệt, ánh sáng vàng và lửa nóng cũng xông lên, ầm ầm vang dội.
Bên ngoài, con ngươi của Vân Chương co lại, quyết định cực nhanh: “Ngay bây giờ! Tỏa Long đỉnh, luyện!”
Tu vi của tất cả đều trút xuống, Tỏa Long đỉnh rầm rầm tiếng rồng gầm.
Khí đen và ánh vàng đang giằng co trở nên cứng đờ, bất thình lình, ánh sáng vàng áp đảo hoàn toàn khí đen, chật vật nhưng vững vàng hướng xuống dưới, phối hợp ăn ý với lực hút điên cuồng của Tỏa Long đỉnh, dồn khí đen vào bên trong đỉnh đồng.
Phong Yêu quyết trên cổ Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ bay ra, hai hợp thành một, trải ra một đồ án Thái cực, chậm rãi hạ xuống, chặn lại miệng đỉnh.
Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ nhìn nhau, nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm.
Song, cảm giác nhẹ nhõm này còn chưa kéo dài được nửa phút, nghiệp hỏa bên cạnh đột nhiên dâng lên, thoáng cái có vô số ngọn lửa quấn lấy cơ thể Cố Kinh Hàn.
“Người đại công đức không thể chết, vậy thì ngươi làm đệm lưng cho ta đi!”
Giọng nói yếu ớt chứa đầy oán hận của Thiên Ma truyền đến từ bên trong đỉnh, “Nỗi đau đớn luyện hóa đốt người, ngươi cũng nếm thử đi!”
Giọng nói kia nhanh chóng bị bao phủ, nghiền thành tro tàn sau một tràng tiếng gào thét thống khổ.
Thiên Ma sắp phản pháo, nghiệp hỏa ngập trời.
Dung Phỉ lại không rảnh quan tâm, trong khoảng khắc ngọn lửa kia xuất hiện, trong đầu cậu trống rỗng, trong lòng còn chưa kịp suy nghĩ thì cơ thể đã xông tới ôm chặt lấy Cố Kinh Hàn.
“Cố thiên sư!”
“Đại sư huynh, nhị sư huynh _____!”
Ánh lửa như biển, sáng khắp trời cao.
Gió dừng, trời đổ tuyết lớn, trăm năm không dễ gặp.
…
Nửa năm sau.
Hải thành, biệt thự nhà họ Chu.
Lúc này đang mùa hè, nắng như đổ lửa, gió mát yếu ớt, khắp nơi đều là tiếng ve kêu, ẩn núp sau đám lá xanh, réo gọi ngày hè oi bức và hanh khô.
Ngày ngã về Tây, cánh cửa đóng chặt của biệt thự nhà họ Chu chậm rãi mở ra.
Chu lão gia tiễn một thanh niên tới trước cửa, vẻ mặt luôn kiêu căng lúc này lại hơi dè dặt, ánh mắt nhã nhặn nhìn về phía thanh niên lộ ra vẻ kiêng kỵ và cung kính: “Chuyện này phải làm phiền Cố đại sư rồi, bằng không cơ nghiệp nhiều năm của Chu gia sợ phải hủy hoại chỉ trong chốc lát… Cố đại sư, hôm nay không ở lại dùng cơm thật sao? Lão phu ngưỡng mộ tài học và kiến thức của đại sư từ lâu, còn muốn xin chỉ bảo một ít.”
Thanh niên thân cao ngọc lập, tuấn mi tu mục, là tướng mạo khó gặp.
Chỉ là tuổi thanh niên không bao lớn nhưng đầu đã xen lẫn tóc bạc, dưới ánh sáng chiều, mái tóc trông mềm mại như nước chảy xuôi.
“Không cần, có người đã chờ đến sốt ruột.”
Thanh niên thản niên nói, giọng nói thấp lạnh, ánh mắt chuyển về hướng chiếc xe cổ dần dần dịu dàng lại.
Quả thật chờ đến sốt ruột.
Dung Phỉ vừa thấy bóng dáng Cố Kinh Hàn, lập tức hết nhịn nổi, xách lấy cây gậy ba-toong nhỏ kiểu Tây được đặc chế, giơ chân đạp mở cửa xe, mất kiên nhẫn cầm gậy gõ gõ, trừng mắt nhìn Chu lão gia: “Được rồi, được rồi, lão Chu! Vợ của ông hay vợ của tôi hả? Cứ lằng nhằng hoài… Muốn ăn cơm muốn tám chuyện thì đi tìm vợ của ông đi, đừng xen vô chuyện chồng chồng người ta được không? Ông nói xem ông như vậy có đáng ghét không hả…”
Chu lão gia bị nghẹn đến râu mép bay lên bay xuống, nhưng không thể cãi lại.
Mọi người trong Hải thành đều biết rằng Dung thiếu gia là một vại giấm còn to hơn Thái Bình Dương. Tuyệt đối không được tìm chồng của cậu ta túm yêu bắt quỷ hay uống rượu.
Kể từ năm trước, chẳng rõ đã có chuyện gì xảy ra với hai người, sau khi ở lại bệnh viện hai ba tháng, tật xấu này của Dung thiếu gia lại càng tệ hơn, hận không thể tìm dây thừng buộc Cố Kinh Hàn vào người mình.
Nhiều người thương cảm cho Cố đại thiếu, một chàng trai trẻ đẹp trai tốt bụng như vậy mà lại rơi vào tay một người chồng ghen tuông, một chút tự do cũng không có.
Có điều, Chu lão gia chẳng thể thương xót Cố đại thiếu.
Bởi vì Cố đại thiếu đã nhanh chóng bước đi ngay lúc Dung Phỉ vừa xuất hiện, sờ mặt một cái, hôn nhẹ một cái, ghé vào lỗ tai nói gì đó.
Vẻ mặt không thay đổi bao nhiêu, nhưng với cảm tình dịu dàng này thì không biết là ai không thể rời bỏ ai.
Chu lão gia bĩu môi, trừng Dung vại giấm một cái rồi đóng cửa, mắt không thấy lòng không phiền, hứ, dám hôn nhau giữa đường, chẳng biết xấu hổ!
“Em đến lúc nào? Trong xe oi bức như vầy, vì sao không gọi anh?”
Cố Kinh Hàn nói, khởi động xe.
Dung Phỉ nhìn sườn mặt Cố Kinh Hàn, lười nhác nói: “Em vừa tới thôi, em có canh giờ. Trong cửa hàng buồn qua, bứt rứt không yên… ngày mai anh đi với em đi, chân em đau, anh nhớ cõng em đấy.”
Cố Kinh Hàn nghe vậy, không khỏi nhìn về phía hai chân Dung Phỉ.
Nửa năm trước, trừ bỏ trận đánh với Thiên Ma thì cũng coi là mọi chuyện đã trong chuẩn bị, tương đối thuận lợi. Nhưng lại không ngờ rằng, Thiên Ma sắp chết không cam lòng, dùng ma khí kéo trận Nghiệp Hỏa, khiến cho Cố Kinh Hàn suýt nữa thật sự bị nghiệp hỏa thiêu chết.
Nhưng chỉ là suýt nữa.
Cố Kinh Hàn không chết, khoảng khắc Dung Phỉ nhào tới đó đã hoàn toàn bị đốt sạch công đức kim thân.
May sao trời đổ tuyết đúng lúc, dập tắt nghiệp hỏa.
Bọn hắn chẳng rõ vì sao Thiên đạo đột nhiên cho tuyết rơi dập tắt lửa, nhưng cái mạng này được giữ lại vẫn khiến kẻ khác cảm thấy cực kỳ may mắn.
Song vẫn để lại nhiều di chứng, tỷ như mái tóc bạc và vết roi trên mặt Cố Kinh Hàn, khiến cho gương mặt vốn thanh chính lạnh lùng thêm vẻ tuấn mỹ yêu dị lạ kỳ, thần bí và sức hấp dẫn. Lúc quay về Hải thành không chỉ thu hút các tiểu thư danh giá, mà ngay cả quỷ quái yêu tinh cũng thử quyến rũ hắn.
Hay tỷ như Dung Phỉ cũng bị thương, cậu bị đốt sạch công đức kim thân, trở thành một người thường không có tu vi, không có khí công đức hộ thể, hơn nữa chân còn bị thiêu đốt, bước chậm thì sẽ không nhìn ra, cũng không đau, nhưng lúc đi nhanh thì có chút mất khập khiễng.
Cố Kinh Hàn đặc biệt vung tiền dùng đào mộc tâm ngàn năm làm gậy cho cậu, có thể cõng ôm thì tuyệt đối không để hai chân của Dung thiếu gia chạm đất.
Nếu không phải Dung Phỉ sợ bản thân sẽ thật sự quên mất cách đi, thì e rằng Cố Kinh Hàn có thể nâng Dung thiếu gia trên người mỗi ngày.
Hai người đều đã lấy lại ký ức kiếp trước, trước kia đã cùng nhau trải qua biết bao nhiêu năm, song lúc này dường như vẫn không đủ, chẳng muốn rời khỏi người trước mặt dù chỉ một lúc.
Sau khi Thiên Ma bị tiêu diệt, Trường Thanh tự đưa tiễn Vân Chương, Ôn Dương, Nghiêm Tử Kỳ và Lục Trầm Uyên đầu thai.
Tuy nói Nghiêm Tử Kỳ từng bị Lục Trầm Uyên ngược đãi đến nản lòng thoái chí, thề rằng muốn Lục Trầm Uyên kiếp sau phải là cún, nhưng khi chuyện tới trước mắt thì vẫn không nỡ.
Vì vậy Trường Thanh vẫn không gây khó dễ cho Lục Trầm Uyên, đưa hắn đi theo quy củ.
Sư đệ Trường Thanh chuyên nghiệp dọn dẹp cục diện rối rắm làm xong tất cả, lại hầu hạ hai sư huynh tạo nghiệp chướng nửa tháng, rồi vội vã chuồn mất.
Đã lâu không được ngủ một giấc thư thái, lúc này không ngủ thì còn đợi khi nào?
Phụng Dương quán bị tàn phá, Dung thiếu gia bỏ tiền, hiện tại đang tu sửa lại.
Tất cả đều gọn gàng ngăn nắp, lại vui vẻ phồn vinh.
Xe không chạy về Dung gia, mà dừng lại trước một tiểu viện ở phía Bắc Hải thành, đây là kim ốc tàng kiều do Dung thiếu gia mua.
Cố Kinh Hàn rất tán thành, dù sao trong Dung gia có quá nhiều người, có một số việc không thể phát triển, không thể tận hứng, vậy thì không tốt cho lắm.
Tiểu viện này chỉ có hai người bọn họ, thỉnh thoảng Dung gia sẽ cho người đến quét dọn, bọn họ cách vài ngày sẽ về Dung gia thăm hỏi và dùng cơm.
Từ sau khi Cố Kinh Hàn xuất hiện, Cố gia đã không còn xuất hiện, có người nói cả nhà bọn họ đã dời đến Bắc Bình. Cố Thời Thu có ghé tới một lần trước khi đi, lòng đau xót không thôi, tuy Cố Kinh Hàn và bọn họ không coi là thân thiết, nhưng lúc Cố Thời Thu còn bé bị âm quỷ bám thân, đều là Cố Kinh Hàn không quan tâm đến bản thân, kéo đứa em trai là cậu ra ngoài nên bản thân mới mắc phải bệnh nặng.
Có thể Cố Kinh Hàn không còn nhớ rõ việc này, nhưng Cố Thời Thu sẽ nhớ cả đời.
Trước đi khi, Cố Thời Thu để lại rất nhiều thứ, sợ rằng Cố Kinh Hàn bị chèn ép. Song khi tận mắt chứng kiến Dung thiếu đánh khắp Hải thành không kẻ địch quấn trên người Cố Kinh Hàn như không có xương cốt giữa ban ngày ban mặt, thì Cố Thời Thu mới biết người bị chèn ép… có thể là Dung thiếu gia.
Thật ra Dung thiếu gia cũng không uất ức gì, ngược lại cảm thấy rất thích.
Trở về tiểu viện, Dung Phỉ thong thả đi vào dưới giàn nho, ngả người nằm lên tháp quý phi, tay duỗi ra, Cố Kinh Hàn đúng lúc đưa tới chùm nho ướp lạnh.
Bàn tay lành lạnh kia cũng phủ lên mặt cậu, có âm thanh của người mang theo hương lạnh bay tới: “Nóng lắm hả?”
Dung Phỉ ngẩng đầu sượt lên môi Cố Kinh Hàn, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, thấp giọng nói: “Em còn muốn nóng hơn nữa kìa… Có cho em không, sư huynh?”
Giọng nói thấp dần, bị hơi thở hỗn loạn nuốt hết.
Khay thủy tinh lật, nho đỏ lăn xuống bậc thang.
Dưới giàn nho, bóng râm mát mẻ, chợt có gió thổi qua, lá cây to hơi lay động, tạo thành những vệt sáng lốm đốm. Vệt sáng tiến vào song cửa sổ bên cạnh, rọi sáng tấm bảng gỗ và Âm dương diệp hai màu đen trắng.
Cuối cùng, vệt sáng tụ lại khẽ lay động, tràn qua phân nửa hộp gấm mở toang, sưởi ấm lọn tóc một đen một trắng.
Sau đó, lọn tóc đen cũng dần dần biến trắng, lại quấn vào nhau một lần nữa, chẳng thể phân biệt, tựa như Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ _____
Bọn họ ở bên nhau cả đời, sẽ không lìa xa nữa.