Edit: Sâm Sâm
***
Trời tờ mờ sáng, gió sương sớm mát lành từ khung cửa sổ đổ nát thổi vào, tấm rèm cửa nhẹ bay theo làn gió, bức tường trắng đã ngả vàng. Căn phòng ngủ tuy tồi tàn nhưng rất sạch sẽ và ngăn nắp.
Có những cuốn sách khác nhau được đặt ngay ngắn trên chiếc bàn cũ, trên mặt bàn còn có một cuốn sổ tay chưa mở ra, ghi lại một số vấn đề vụn vặt hàng ngày.
Làn gió nhẹ thổi bay trang giấy, làm cây bút ký tên đặt ở trên lăn vài vòng, rồi dừng lại ở bên cạnh.
Đồng hồ báo thức lỗi thời vang lên, tiếng chuông sắc bén phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sáng. Người trên giường khẽ nhúc nhích, bị tiếng chuông đồng hồ chói tai quấy nhiếu giấc ngủ, đang đấu tranh lần cuối trước khi thức dậy.
Người trên giường hiển nhiên không thành công, từ trên giường chậm rãi ngồi dậy.
Úc Thư vừa tỉnh giấc có chút mơ hồ, trên người mặc chiếc áo ngủ màu trắng mua ở chợ bán buôn. Do chất lượng quần áo không được tốt lắm, sau khi giặt nhiều lần thì cổ áo trở nên lỏng lẻo. Mỗi khi cậu rời giường, cổ áo sẽ luôn trượt từ một bên vai xuống, để lộ bờ vai căng mịn hồng hào.
Dưới cổ áo buông lỏng, nụ anh đào hồng nhuận thấp thoáng như ẩn như hiện. Có thể do sáng sớm có hơi lạnh, đầu nụ lộ ra hơi cương lên, nhìn vô cùng đáng yêu.
Úc Thư dụi dụi đôi mắt, vén chăn lên, lộ ra đôi chân thon dài nuột nà. Ngày thường cậu ngủ ở nhà cũng chỉ mặc áo ngủ và quần lót, nên nếu có ai nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ cảm thấy cậu vẫn còn trong trạng thái mơ mơ màng màng này thoạt nhìn vừa dễ thương lại vừa gợi cảm.
......
Úc Thư có một gia đình đơn thân, cha cậu đã mất trong một vụ tai nạn xe hơi khi cậu còn rất nhỏ. Khi đó, Tống Từ vừa mới sinh con chưa được bao lâu đã phải chịu đả kích lớn, nhưng nhìn Úc Thư còn nhỏ trong lồng ngực, y mới có thể kiên cường đối mặt với cuộc sống.
Vì hai người cha của Úc Thư đều là trẻ mồ côi, hơn nữa Tống Từ còn là một Omega, dẫn đến chuyện không thể làm rất nhiều công việc, cho nên cuộc sống của bọn họ rất nghèo khó.
Ba Úc Thư ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn cậu, tạo điều kiện cho cậu đi học.
Vất vả biết bao Úc Thư cuối cùng cũng được mời vào đại học, nhưng y lại ngã bệnh, được chẩn đoán bị bệnh tim do mệt mỏi quá độ. Để có thể gom đủ tiền thuốc men chữa bệnh cho ba mình, Úc Thư đã vừa học vừa làm, đồng thời cũng làm rất nhiều công việc làm thêm cùng một lúc trong thời gian học đại học. Như vậy cậu mới có thể trang trải tiền thuốc thang cho ba.
Nhưng, chi phí làm phẫu thuật càng thêm đắt đỏ lại khiến cho cậu sầu muộn.
Cậu nghĩ chỉ cần tốt nghiệp và đi làm, cậu sẽ có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Tuy nhiên, khi cậu tốt nghiệp, vì thân phận là một Omega nên rất khó để tìm được việc làm.
Vậy nên sau khi tốt nghiệp, nếu muốn tìm được việc thì cậu phải dùng thuốc ức chế để che đậy pheromone của mình và cải trang thành Beta.
Thuốc ức chế không chỉ có thể che giấu hương pheromone mà còn có thể kìm hãm được kỳ phát tình của Omega. Mà độ tuổi phát tình đầu tiên ở mỗi Omega là khác nhau, nhưng phổ biến đều là sau 20 tuổi. Khi đã phát tình, cứ ba đến sáu tháng sẽ có một kỳ phát tình, kéo dài từ ba đến bảy ngày.
Để ngăn cản kỳ phát tình bắt đầu, nhất định phải dùng thuốc ức chế. Nhưng chi phí để mua thuốc ức chế chính quy lâu dài là một gánh nặng đối với cậu. Vì vậy cậu chỉ có thể tìm kiếm những loại thuốc ức chế giá rẻ, thường được bán ở chợ đen và không đảm bảo.
Cậu còn nhớ rõ vào lần đầu tiên cậu mua, bên đó nói tùy cơ địa sẽ có tác dụng phụ, khuyên cậu dùng ít thôi. Úc Thư nghe xong trầm mặc, nếu có thể, cậu cũng không muốn sử dụng những loại thuốc ức chế này.
Sau đó, cuối cùng cậu cũng đạt được mong muốn của mình và nhận được giấy báo gia nhập từ công ty lý tưởng. Cậu cẩn trọng làm việc tại công ty đã được nửa năm, thân phận của cậu cũng không bị phát hiện. Mọi thứ dường như rất suôn sẻ, phúc lợi của công ty đối với nhân viên cũng vô cùng tốt. Cuộc sống của cậu cũng dần đi vào quỹ đạo.
......
Hôm nay, như thường lệ, cậu mang bữa sáng thơm ngon do mình làm đến bệnh viện thăm ba mình.
Hầu như không có y tá nào trong bệnh viện là không biết Úc Thư, bởi vì cậu rất đẹp. Ba nốt ruồi nối thành hình vòng cung dọc theo hình dạng của đôi mắt cậu đặc biệt thu hút.
Theo bọn họ, Úc Thư rất hiền lành và tốt bụng, ngày nào cũng tràn đầy năng lượng, nhìn thấy chị y tá sẽ khen vài câu, miệng ngọt như được rót mật luôn khiến y tá vui lòng.
Khi Úc Thư đi qua bàn lễ tân, các cô y tá nhìn thấy cậu đều vui vẻ chào hỏi: "Chào buổi sáng, Tiểu Thư. Hôm nay em mang món ngon gì tới vậy?"
"Hôm nay em hầm cháo thịt với câu kỷ và táo đỏ, còn mang theo một chút đồ ăn kèm." Úc Thư cười ngọt ngào.
Trong đó có một vị y tá lớn tuổi hơn một chút nhìn theo bóng lưng của Úc Thư nói: "Tiểu Thư thật là hiền lành, nhìn lại đẹp như thế, khiến người ta rất yêu mến. Thật là muốn bảo con mình cưới cậu ấy về mà, cho dù là Beta cũng không sao cả."
Các y tá ở đây đều nghĩ rằng Úc Thư là Beta, mà cậu cũng không giải thích về thân phận của mình. Trong xã hội này, sống như một Beta sẽ thuận tiện hơn nhiều so với một Omega.
Các y tá khác nghe vậy đều không nhịn được cười: "Chị Lưu, chị đừng nói đùa, con trai chị mới học lớp mười, vẫn chưa thành niên đâu đấy."
Úc Thư nhanh chân rảo bước đến phòng bệnh của ba, vừa bước vào cửa liền lễ phép chào hỏi các cô chú ở cùng phòng bệnh với ba cậu.
Cậu đến bên giường bệnh của ba, đặt hộp cơm lên tủ đầu giường, mở nắp, đổ cháo còn ấm ra rồi đưa cho ba ăn.
"Ba, hôm nay có nơi nào cảm thấy không thoải mái không?"
"Không có, vẫn như cũ." Tống Từ cầm lấy bát, dịu dàng nhìn Úc Thư, hai cha con rất giống nhau. Mà Tống Từ cũng không quá già, khi sinh ra Úc Thư mới 20 tuổi, đến nay đã 43 tuổi.
Tuy rằng sắc mặt tái nhợt gầy gò, nhưng có thể nhìn ra được khi y còn trẻ, là một người rất đẹp.
Sau khi nghe được lời Tống Từ nói, Úc Thư mới thở phào, nói: "Ba à, hôm nay khi tỉnh lại, con thấy đóa hoa hồng trong nhà chúng ta chưa từng nở nay đã trổ bông rồi, con vui lắm. Nó cứ mãi không nở làm còn tưởng mình đã mua phải hàng giả rồi chứ."
"Thật sao? Màu gì?"
"Màu vàng ạ."
Úc Thư vui vẻ chia sẻ chuyện của mình với Tống Từ, thi thoảng kể một câu chuyện cười để chọc Tống Từ vui. Cậu nói không to, thỉnh thoảng những bệnh nhân khác nghe thấy cũng sẽ bật cười theo. Hai cha con bọn họ luôn có thể làm cho người ta cảm thấy vô cùng ấm áp và thoải mái.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã đến lúc Úc Thư phải đi làm. Cậu rời khỏi phòng bệnh, vừa ra khỏi bệnh viện thì đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng và nóng lên.
Úc Thư nghĩ thầm, không lẽ buổi sáng hôm nay bị nhiễm lạnh rồi? Có điều cũng may các triệu chứng cũng không nghiêm trọng lắm, đợi lát nữa đến công ty uống ít thuốc cảm là được rồi.
Cậu không cho phép bản thân xin nghỉ chỉ vì chút bệnh này, khi xin nghỉ sẽ bị trừ lương, không có thưởng chuyên cần, điều này rất quan trọng với người thiếu tiền như cậu.
......
Như thường lệ, Úc Thư đến công ty sớm hơn giờ làm việc hai tiếng.
Bởi vì lúc này tòa nhà công ty không có người. Cậu không quen chen chúc với một đám người trong không gian nhỏ, hơn nữa đây là một công ty có tiếng tăm, bên trong cũng có rất nhiều Alpha. Nếu ở trong thang máy cùng rất nhiều Alpha, sẽ khiến cậu cảm thấy bị áp bách.
Vậy nên cậu sẽ cố gắng hết sức để tránh các tình huống mà thân phận của cậu có thể bị phát hiện.
Úc Thư kiên nhẫn chờ thang máy đến, trong đại sảnh thang máy rộng rãi, cậu là người duy nhất đợi thang máy. Khi thang máy đến, cậu bước vào, theo thói quen đứng trong góc, ngay khi cửa thang máy chuẩn bị đóng hết thì có người từ bên ngoài mở ra.
Sau đó năm người đàn ông đi vào với bộ quần áo chỉnh tề, đi giày da bóng loáng, mỗi người trong số họ đều cao ráo và anh tuấn. Không có gì ngạc nhiên khi mỗi người đều tản ra pheromone nồng đậm của Alpha. Điều này khiến Úc Thư sợ hãi theo bản năng, làm cậu phải hạn chế tối đa sự hiện diện của mình.
Không lâu sau, cửa thang máy đóng lại. Khí tức của những người đàn ông mới bước vào quá mạnh mẽ, khiến cho toa thang rõ ràng có thể chứa mười mấy người, trong nháy mắt cảm giác trở nên rất đông đúc. Toàn bộ toa thang đều bị lấp đầy với pheromone dày đặc.
Đối với Úc Thư, mỗi một giây đều là sự dày vò, bị bao vây bởi pheromone mạnh mẽ của Alpha khiến cậu càng thêm bồn chồn lo lắng, thân thể ngày càng nóng lên, dần dần cậu bắt đầu cảm thấy không còn sức lực.
Không phải là bị cảm nặng thêm đấy chứ? Úc Thư mơ hồ nghĩ.
Đột nhiên, Mục Phong cất tiếng trong không gian yên tĩnh: "Sao tôi lại ngửi thấy có mùi hương ngọt ngọt nhỉ?"
Lời vừa nói ra, Úc Thư giật mình cúi đầu, lấy tay che kín miệng, cơ thể càng ngả về phía sau để giảm bớt cảm giác tồn tại và nhịp thở.
"Tôi cũng ngửi thấy, mùi hương rất thơm và ngọt." Mục Tu ở bên cạnh cũng hưởng ứng. Úc Thư núp ở phía sau bọn họ một khoảng, hơn nữa lúc họ đi vào cũng không để ý tới thang máy có người hay không, cho nên khi ngửi được mùi pheromone có vị ngọt thì có chút ngạc nhiên.
Mấy Alpha không nói thì còn không sao, nhưng vừa nói, pheromone của Alpha càng đậm hơn. Nhiều loại pheromone mạnh mẽ tấn công các giác quan của Úc Thư khiến cậu không chống đỡ được mà ngồi co quắp ở dưới đất. Sắc mặt cậu bắt đầu đỏ bừng một cách dị thường, mồ hôi toát ra làm ướt đẫm chiếc áo lót trong bộ tây phục, pheromone Omega trên người cậu như dã thú được phóng thích, ồ ạt tỏa ra một cách gấp gáp và dữ dội.
Giờ phút này, trong đầu Úc Thư chỉ còn một suy nghĩ. Cậu phát tình, đây là một chuyện vô cùng nguy hiểm.
Mọi người rất nhanh chóng bị thu hút bởi pheromone của Úc Thư. Trong đó, Tần Hoài Vũ nhìn Úc Thư đang ngồi xụi lơ trên mặt đất, nói: "Thì ra ở đây còn có một bé dễ thương như vậy."
"Hôm nay vốn dĩ tôi còn đang buồn bực vì thang máy chuyên dụng hỏng mất rồi, xem ra là có thu hoạch ngoài ý muốn." Tần Hoài Vũ nhếch miệng, tựa hồ như đã phát hiện ra một thú vui to lớn.
Lục Xuyên như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào Úc Thư, liếm môi, như thể đang chuẩn bị thưởng thức một món ăn ngon vậy, hắn nói: "Nhưng mà, sao công ty của chúng ta lại có Omega đi làm vậy?"
Mỗi người đều xuất phát từ bản năng muốn mạnh mẽ xâm phạm cậu, nhưng đây là báo trước ngày đầu kỳ phát tình của Úc Thư, pheromone không quá nồng, bọn họ vẫn có thể giữ một cái đầu tỉnh táo mà nhìn Úc Thư đang ngồi trên mặt đất.
Lúc này, Phó Hàn Dương vẫn luôn trầm mặc không nói ôm lấy Úc Thư đang bắt đầu rên rỉ vì khó chịu trên mặt đất. Mặc dù hắn vẫn luôn giữ im lặng, nhưng lại dùng hành động để thể hiện dục vọng chiếm hữu của mình.
Những người còn lại nhìn thấy hành động của người đàn ông, tiếc nuối nhìn lướt qua Úc Thư bị hắn ôm vào trong lồng ngực.
Nếu lão đại muốn, bọn họ cũng chỉ đành từ bỏ. Có điều bọn họ không ngại chơi cùng nhau đâu...
Nghĩ đến đây, Lục Xuyên nóng lòng muốn thử, nói: "Lão đại à, cậu ấy được chúng ta cùng nhau phát hiện, đều bị cậu ấy gợi lên cũng vô cùng khó chịu, không bằng chúng ta..."
____________________
Sâm: Bản raw đã có thay đổi so với bản CV, mình làm theo bản raw nên sẽ khác nhé.
Vẫn như cũ, mình 10 chương mình úp đết trên wattpad một lần nhé.
À với truyện này tui sẽ giữ nguyên vài (nhiều) từ Hán Việt nhé TT.
Mấy chương sau toàn H hí hí, nên mọi người có thể vào wordpress để đọc nhé, hoặc vào group facebook. Ở đây tui sẽ đăng chương giả (là bản CV nhé).