Edit: Sâm
*
Úc Thư nằm trên giường phòng Phó Hàn Dương, đắp chăn ngủ vô cùng say giấc. Giấc này ngủ đến tận trưa, Úc Thư mơ mơ màng màng mở mắt, ánh mắt đờ đẫn, tựa hồ còn chưa tỉnh hẳn, chửa mở mắt được bao lâu thì nó đã nhắm vào.
Nhưng cậu cũng không ngủ tiếp, chỉ là cậu cảm thấy mệt mỏi không muốn dậy. Trong cơn mơ mòng, cậu nhớ tới lời Mục Tu đã nói với mình, rằng họ rất thích cậu. Lúc đó cậu không thể tin nổi, giờ nhớ lại mà lòng không ngừng đập rộn ràng. Cậu nghĩ, trước sau gì cậu cũng sẽ chìm đắm trong sự dịu dàng của họ.
Cậu biết, chắc chắn mình không thể trốn thoát. Nếu vậy thì không bằng cậu cứ bình thản đối mặt với tất cả, sống theo con tim của mình.
Nghĩ đến đây, Úc Thư cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Mười phút trôi qua, người hầu đẩy xe thức ăn vào phòng khách nhỏ trong phòng Phó Hàn Dương, bày biện bữa trưa thịnh soạn lên bàn rồi đứng trước cửa phòng ngủ, gọi người bên trong:
"Cậu Úc, cậu đã dậy chưa ạ? Bữa trưa của cậu đã được chuẩn bị xong rồi."
Cậu lờ mờ nghe được tiếng ngoài cửa, bèn mở mắt, mền mệt nói:
"Được, tôi ra ngay đây."
Úc Thư đấu tranh để đứng dậy, bắp thịt khắp người đều đau nhức vô lực, đặc biệt là phần eo và hai chân cậu, cảm giác chúng không còn là của mình nữa. Cậu khổ não xuống giường, đỡ eo rên rỉ:
"Ưm... Đau eo quá..."
Úc Thư chậm chạp đi vào phòng tắm. Mặc dù Phó Hàn Dương đã rửa sạch cơ thể giúp cậu nhưng lỗ thịt vẫn còn cảm giác chứa dị vật rõ rệt làm nó thường co rút lại, như để xác nhận xem có thứ gì bên trong hay không. Cậu đã khắc sâu cái nỗi đau thể xác này rồi, dù cho cậu đã nghĩ thoáng, muốn bình tĩnh đối mặt nhưng loại năm người cùng giày vò cậu như này thì thôi, cố gắng đừng có nữa. Cậu thật sự không thể chịu đựng nổi đâu, nhưng mà, nếu hai người cùng nhau thì vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận được...
Nghĩ thế, cả người Úc Thư hóa đá, thầm mắng mình là đồ biến thái. Bản thân Úc Thư cũng không biết từ lúc nào mà ý nghĩ của cậu đã ngày càng dâm đãng.
Mặt cậu đỏ nhừ, nóng phừng phừng, cậu rửa mặt bằng nước lạnh một lúc lâu mới bình tĩnh lại được. Sau đó cậu mặc bộ đồ ngủ rồi ra khỏi phòng. Người hầu thấy cậu ra thì lập tức đưa thuốc và nước cho cậu, để cậu uống thuốc trước.
"Thưa cậu Úc, đây là thuốc bác sĩ kê đơn, cần uống trước bữa ăn. Cậu uống rồi hãy dùng bữa."
"Ừm."
Úc Thư sợ tiêm nhưng không sợ uống thuốc, nhanh nhảu uống xong thuốc. Ngay lúc cậu ngồi xuống chuẩn bị ăn, Lục Xuyên mở cửa đi vào. Úc Thư thất thần nhìn hắn, vì Lục Xuyên là con lai nên gương mặt hắn rất có chiều sâu. Hắn có đôi mắt màu xanh lục đậm, kết hợp với mái tóc đen đặc biệt ưa nhìn, nhuốm màu phong tình dị chủng. Hắn mặc một bộ âu phục đen giản dị, không cà vạt, để bung cổ áo sơ mi trắng, quanh hắn luôn toát ra khí chất lưu manh, nhưng điều ấy không gây khó chịu.
Mà pheromone của Lục Xuyên cũng rất thơm, có mùi gỗ đàn hương, trưởng thành chững chạc mà cũng có phần hoang dã, không hiểu sao rất hợp với Lục Xuyên. Nói đến đây, Úc Thư lại nhớ đến mùi pheromone của Phó Hàn Dương, một mùi rượu whisky rất nồng, rất đáng sợ nhưng cũng làm người không kiềm chế được mà say đắm.
Mỗi khi Úc Thư nhớ đến Phó Hàn Dương, cậu đều bất giác đỏ mặt tim đập. Úc Thư không chắc mình có thích Phó Hàn Dương hay không, nhưng dù có thích thì cũng không hiểu được vì sao mình lại thích Phó Hàn Dương đầu tiên chứ không phải là Tần Hoài Vũ.
Thật ra Úc Thư không biết, sự dịu dàng thỉnh thoảng được bộc lộ bởi một người đàn ông lạnh lùng mới là thứ chết người nhất.
Thấy Úc Thư ngẩn người nhìn mình, Lục Xuyên còn tưởng cậu bị vẻ ngoài của mình mê hoặc, hắn nhếch miệng, ngồi cạnh cậu rồi nói:
"Bảo bối, có phải em thấy anh quá đẹp trai nên đã bị mê hoặc rồi không?"
Nói xong còn thừa dịp Úc Thư không để ý mà hôn trộm lên mặt cậu một cái, hài lòng nhìn Úc Thư đã đỏ mặt nay lại càng đỏ hơn. Lục Xuyên bảo người hầy mang thêm một bộ bát đũa, hắn mới trốn việc ở công ty để về, cũng chưa ăn cơm nên đúng lúc có thể ăn cùng Úc Thư.
Úc Thư che lại mặt vừa bị Lục Xuyên hôn, liếc nhìn Lục Xuyên tự luyến bên cạnh, tức giận nghĩ:
Thì đẹp trai thật đó... nhưng rất trơ trẽn...
Đương nhiên Lục Xuyên sẽ không biết lời chửi thầm của Úc Thư. Hắn cầm bát đũa người hầu đưa, gắp thịt cho Úc Thư, rồi đau lòng bảo:
"Nào, bảo bối, tối qua em vất vả rồi. Em ăn nhiều thịt vào, bồi bổ sức khỏe."
Lời nói đen tối trăm phần này vừa phát ra thì người đỏ mặt không chỉ có mỗi Úc Thư nữa, ngay cả đám người hầu đang chờ bên cạnh cũng đỏ ửng mặt, cúi đầu không dám nhìn.
Úc Thư không dám trả lời, đành bưng bát ăn cơm. Thấy phản ứng của Úc Thư quá đáng yêu, Lục Xuyên cố ý ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ:
"Nếu không phải tối qua lão đại không cho, anh rất muốn làm thêm vài lần nữa đấy. Đều do chỗ đó của bảo bối quá sung sướng, luôn khiến anh cảm thấy không đủ. Mà chắc chắn tối qua lão đại ăn vụng nhiều lần rồi, anh ấy làm vậy chẳng công bằng gì cả, đuổi hết bọn anh đi rồi tự mình ăn vụng thôi."
Mặt Úc Thư đỏ đòng đọc, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả vào lỗ tai làm cơ thể cậu trở nên nhạy cảm hơn, cảm giác dị vật trong lỗ thịt dường như càng rõ ràng.
"Không... Không có, bọn tôi chỉ một lần thôi..."
"Thật ư? Anh không tin."
"Ừm... Thật sự chỉ một lần thôi."
Úc Thư chẳng biết vì sao mình lại thảo luận chuyện này với Lục Xuyên, cậu chỉ trả lời theo phản xạ. Lục Xuyên quan sát phản ứng thú vị của Úc Thư đủ rồi mới không đùa nữa, cười bảo:
"Được rồi, anh tin bảo bối mà."
"..."
Biết mình lại bị trêu, cậu hạ quyết tâm phớt lờ Lục Xuyên, tập trung ăn cơm. Bấy giờ Lục Xuyên nói tiếp:
"Chốc nữa em ăn no rồi anh sẽ dẫn em đi gặp Hạ Nghi Chu."
Hạ Nghi Chu là nam chính của bộ phim dạo này Úc Thư đang mê mẩn. Tối qua lúc cậu xem phim thì Lục Xuyên đã nhìn thấy, không ngờ hôm nay hắn lại nói với cậu sẽ đưa cậu đi gặp Hạ Nghi Chu. Úc Thư còn choáng ngợp bởi tin này, nhìn Lục Xuyên với vẻ không thể tin nổi:
"Thật sao? Tôi... Tôi..."
Lục Xuyên nhìn Úc Thư nói tôi nửa ngày mà chẳng nói xong, bất đắc dĩ đặt bát đũa xuống, vươn tay véo hai má Úc Thư sang hai bên, cười:
"Anh còn phải nói dối chắc? Em còn nghi ngờ anh thì cẩn thận buổi tối anh làm em khóc lóc van xin đấy."
"Tôi tin anh, thả tôi ra mau, đau mặt quá."
Mặt Úc Thư méo xẹo, nói cũng không rõ chữ, vừa nghe được lời đe dọa của Lục Xuyên thì đâu dám không tin nữa. Lục Xuyên cảm thấy Úc Thư như vậy quá đáng yêu rồi, hắn đổi thành nựng mặt cậu làm môi cậu chu lên. Hắn cúi đầu ngậm lấy môi Úc Thư, liếm láp một chút rồi buông ra, để cậu ăn uống tử tế.
Úc Thư lại đỏ hỏn mặt lên, không dám nói nữa. Sau khi họ ăn no nê, Úc Thư vui vẻ ăn đồ ngọt người hầu mang lên, còn Lục Xuyên dặn người hầu:
"Sửa soạn mấy bộ quần áo cho bảo bối vào vali đi, bọn tôi ra ngoài mấy ngày, đừng quên lấy thuốc cho bảo bối."
"Nhưng... Phó thiếu gia..."
Lục Xuyên ngắt lời, âm u lạnh lẽo nhìn người hầu:
"Tôi đã nói trước với lão đại rồi, còn câu hỏi gì không?"
"Không... không có ạ, tôi đi ngay đây."
Người hầu lạnh hết sống lưng, không dám hỏi nữa, lập tức đi thu dọn hành lý.
"Vì sao phải xếp vali vậy? Chúng ta định đi đâu ư?"
Úc Thư nhíu mày, khó hiểu nhìn Lục Xuyên, miệng cậu còn ngậm thìa nhỏ, khóe miệng dính kem bơ. Lục Xuyên dùng tay lau đi rồi bỏ vào miệng mình, ám muội nhìn Úc Thư:
"Hạ Nghi Chu đang quay phim ở tỉnh khác, anh dẫn em đến thăm. Gần đây anh ta quay một bộ cổ trang do bọn anh đầu tư."
Úc Thư không để ý đến ánh mắt đen tối cùng động tác liếm láp gợi tình của Lục Xuyên, hỏi tiếp:
"Vậy... Hạ Nghi Chu là nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty chúng ta sao?"
*P/s: Úc Thư làm cho công ty của mấy ổng.
"Ừ, tối qua anh thấy em rất thích anh ta nên mới dẫn em đi gặp cậu ta. Anh ta giống em, cũng là một Omega."
Úc Thư kinh hãi khi biết Hạ Nghi Chu là một Omega, bởi vì chiều cao dáng người cộng với đường nét sắc sảo trên khuôn mặt của Hạ Nghi Chu trông không giống Omega chút nào. Úc Thư tạm thời không thể tiêu hóa nổi thông tin này, cậu tưởng rằng Omega đều giống như cậu...
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Úc Thư, Lục Xuyên nhướng mày:
"Không thì sao, em nghĩ anh sẽ dẫn em đi gặp Alpha khác à? Có điều, em yên tâm, Hạ Nghi Chu có bạn đời rồi, là người ngoài giới. Họ đã kết hôn rồi, chỉ có hình tượng của anh ta với bên ngoài là Alpha mà thôi."
Đương nhiên, hắn có dụng ý khác. Mục đích chính của hắn là bắt cóc Úc Thư, để mình hắn độc chiếm Úc Thư mà thôi.