Edit: Sâm
*
Ngày hôm sau, Lục Xuyên đưa Úc Thư tới phim trường của Hạ Nghi Chu. Hạ Nghi Chu có mái tóc đen dài, trang phục màu đỏ sẫm, thắt lưng đeo kiếm, đứng giữa rừng trúc đối diễn với người khác, nghiêm túc nói lời thoại của mình. Úc Thư nhìn thấy người thật, chỉ cảm thấy Hạ Nghi Chu còn đẹp trai hơn cả trên màn ảnh nữa.
Lần đầu gặp người nổi tiếng nên Úc Thư hơi kích động, nhưng cũng không bao lâu thì bắt đầu mất tự nhiên. Bởi vì quay xong cảnh này, tất cả nhân viên đều phát hiện Lục Xuyên tới, ngoại trừ Hạ Nghi Chu thì những người khác lần lượt dừng việc, lại gần đây chào hỏi Lục Xuyên. Họ lập tức bị mọi người vây quanh.
Nhà sản xuất phim nịnh nọt Lục Xuyên: "Lục tổng, sao ngài tới mà không nói với tôi một tiếng, không thì tôi đã cử người đến đón ngài rồi."
"Không cần, tôi dẫn bảo bối của tôi đến xem Hạ Nghi Chu quay phim thôi." Lục Xuyên lộ ra vẻ nghiêm túc hiếm thấy, dang tay quàng vai Úc Thư, ôm cậu vào trong ngực. Mọi người lập tức hiểu rõ thân phận của Úc Thư, lén quan sát cậu.
Nhà sản xuất phim là một người sáng suốt, vừa nhìn đã biết Úc Thư trong mắt Lục Xuyên không hề tầm thường, vội nịnh hót: "Vị thiếu gia này trông cũng rất đẹp, vô cùng xứng đôi với Lục tổng." Những người khác cũng phụ họa theo, có người khen Úc Thư xinh xắn, có người chúc phúc. Lục Xuyên cực kỳ hưởng thụ mấy lời xu nịnh này, tất cả niềm vui sướng đều để lộ trên mặt.
Úc Thư không hề thoải mái khi bị nhiều con mắt nhìn chằm chặp như thế, cậu túm chặt áo Lục Xuyên. Bấy giờ Lục Xuyên mới nhận ra Úc Thư bất an, thầm chửi bản thân, ôm Úc Thư sát lại, nghiêm mặt: "Được rồi, mọi người làm việc tiếp đi."
Ý của Lục Xuyên rất rõ ràng, nhà sản xuất phim cũng rất biết cách nhìn mặt đoán ý, vội nói với những người khác: "Rồi, đi làm việc đi, giải tán."
Đám đông nhanh chóng giải tán, Úc Thư thở phào nhẹ nhõm. Nhà sản xuất nhìn chung quanh nhưng không thấy Hạ Nghi Chu, bèn tìm người để hỏi rồi nói với Lục Xuyên: "Lục tổng, thầy Hạ đã đi nghỉ ngơi rồi. Cảnh quay hôm nay của cậu ấy cũng xong rồi, chắc sẽ không việc gì nữa. Tôi dẫn hai người đi tìm thầy Hạ nhé."
"Ừ, đi đi." Lục Xuyên gật đầu ra hiệu nhà sản xuất dẫn đường, còn Úc Thư biết mình sắp được gặp hạ nghi chi thì tim đập thình thịch, phấn khích đến nỗi mặt đỏ ửng, quên mất việc tránh khỏi cái ôm của Lục Xuyên. Bàn tay siết áo Lục Xuyên của cậu khẽ run lên, bị Lục Xuyên ôm tới tận phòng nghỉ.
Gọi là phòng nghỉ nhưng thực ra chỉ là một cái lều đơn sơ đựng dựng tạm gần đó.
"Lục tổng, ngài hãy đợi một chút nhé. Sợ là thầy Hạ đang thay quần áo nên không thể vào luôn được, để tôi hỏi trước đã."
Lục Xuyên không nói gì, coi như đồng ý. Tuy để một nhà đầu tư như hắn chờ bên ngoài rất không hợp lý nhưng nếu Hạ Nghi Chu đang thay đồ thật mà xông vào thì sẽ không thích hợp.
Lục Xuyên nhận ra người sản xuất phim rất biết cách làm người, nể mặt Hạ Nghi Chu, cũng không dẫn họ xông vào một cách tùy tiện mà đứng ngoài hỏi với vào trong: "Thầy Hạ, Lục tổng tới gặp thầy, không biết bây giờ thầy có tiện không?"
Hạ Nghi Chu đang để chuyên viên trang điểm tẩy trang, lúc vừa quay cảnh diễn xong thì anh thấy Lục Xuyên tới. Chỉ là anh không thích góp vui nên đã dẫn trợ lý và chuyên viên trang điểm về phòng nghỉ. Hiếm khi anh không bận việc việc gì, không bằng về khách sạn gọi video với người yêu. Hai người đã xa nhau tận một tháng rồi, lòng vô cùng mong ngóng được gặp đối phương. Nhưng vì đối phương quá bận nên không có cơ hội được gặp.
Mà, anh và Lục Xuyên cũng coi như là bạn bè, ừm... Nói đúng ra, Lục Xuyên là bạn của chồng anh.
Hạ Nghi Chu nghe thấy lời nói của nhà sản xuất thì sắc mặt cũng không có dao động gì mấy, cũng không đứng dậy nghênh đón hắn, vẫn ngồi trước gương trang điểm, nhắm mắt để chuyên viên trang điểm tẩy trang giúp mình.
"Không sao, vào đi."
"Ầy, được. Lục tổng, hai người vào đi, tôi còn có việc phải làm nên không quấy rầy mọi người nữa." Nhà sản xuất thức thời tìm cơ hội rời đi, Lục Xuyên ôm Úc Thư vào phòng nghỉ. Trợ lý của Hạ Nghi Chu nhanh nhảu lấy ghế cho họ ngồi, nhưng Lục Xuyên không ngồi vì hắn còn đang tận hưởng cảm giác được ôm Úc Thư vào lòng, ngồi xuống sẽ không ôm được nữa.
Sau khi vào phòng, Úc Thư ngây người chăm chú nhìn Hạ Nghi Chu, tay nắm áo Lục Xuyên càng lúc càng siết chặt. Lục Xuyên không hề ngại bộ âu phục của mình bị Úc Thư làm nhàu nát, nếu không phải hắn không muốn để Úc Thư chờ đợi thì chắc chắn sẽ không mở mồm nói sớm như thế, để hắn có thể hưởng thụ cảm xúc ấm áp trong vòng tay mình lâu hơn một chút.
"Khụ khụ, Hạ Nghi Chu, tối nay chúng ta đi ăn cùng nhau đi." Lục Xuyên mời anh đi ăn, lại không hỏi anh có thể đi hay không, cũng không hỏi anh có muốn không. Cái giọng điệu ra lệnh này làm Hạ Nghi Chu cau mày, lúc này mới mở mắt ra.
"Lục tổng... Hửm?" Hạ Nghi Chu vốn đang tỏ vẻ bất mãn với việc Lục Xuyên tự chủ trương, định từ chối lời mời thì phát hiện Úc Thư trong lòng Lục Xuyên. Anh nhướng mày, đây là lần đầu anh thấy Lục Xuyên không kiêng nể gì mà dắt người như thế, còn là một người đẹp nữa.
Hạ Nghi Chu vẫn luôn thích cái đẹp thu lại lời từ chối sắp nói ra. Chuyên viên trang điểm vừa lúc tẩy trang xong cho anh, rời khỏi phòng nghỉ. Hạ Nghi Chu đứng dậy, đi đến trước mặt Úc Thư. Hiện giờ Úc Thư mới phát hiện Hạ Nghi Chu không chỉ trông không giống Omega, mà ngay cả chiều cao cũng không giống Omega, hẳn là cao sêm sêm Lục Xuyên...
Nếu không nhờ hương pheromone Omega mê người toát ra từ Hạ Nghi Chu, Úc Thư đã hoài nghi Lục Xuyên lừa mình. Rồi Úc Thư cảm thấy mùi pheromone trên người Hạ Nghi Chu quá thơm, bất giác buông lỏng áo Lục Xuyên, tim đập thình thịch, chằm chặp nhìn hạ nghi chi đang dần đến gần.
Quanh Hạ Nghi Chu có đủ loại người, cho nên sau khi nhìn thấy Úc Thư là anh đã biết Úc Thư là một cậu bé ngoan. Anh cong lưng, nở một nụ cười quyến rũ, đưa tay nâng cằm Úc Thư lên, nói với Lục Xuyên: "Lục Xuyên, cậu tìm đâu ra được một bảo bối đáng yêu thế này?"
Úc Thư nghe thần tượng khen mình đáng yêu, mặt lại càng đỏ hơn. Hạ Nghi Chu hài lòng nhìn phản ứng của Úc Thư, nhưng chẳng được bao lâu, tay Hạ Nghi Chu đã bị Lục Xuyên giật ra.
"Nói chuyện cho tử tế, một Omega còn động tay động chân thì ra thể thống gì, không biết dè dặt hơn chút à." Câu cuối như muốn nói cho Úc Thư nghe, nhưng cũng giống như là nói cho Hạ Nghi Chu nghe. Lục Xuyên quan sát toàn bộ phản ứng của Úc Thư, trong lòng dần dâng lên cảm giác nguy cơ, nhìn ánh mắt si mê của Úc Thư, hắn dường như hơi hối hận vì đã mang Úc Thư đến gặp Hạ Nghi Chu.
"Ha, Lục tổng, cậu còn sợ tôi làm gì với một Omega chắc, cũng không phải cậu không biết tôi đã có chồng rồi, cảm tình rất tốt, nhưng... Người trong lòng cậu đúng là quá đáng yêu, làm tôi không nhịn được mà muốn bắt nạt một chút." Hạ Nghi Chu nói nhỏ câu cuối vào tai Lục Xuyên, không để Úc Thư nghe thấy.
"Anh!" Trong lòng Lục Xuyên tràn ngập lửa giận không tên: "Quên đi, tối nay không ăn cùng nhau nữa..."
*P/s: Hình như Hạ Nghi Chu lớn hơn Lục Xuyên, nếu sai thì mình sẽ sửa lại sau nhé.
Lục Xuyên vừa dứt lời, áo hắn đã bị Úc Thư túm lấy, đôi mắt tràn đầy sự xin xỏ. Thấy Úc Thư như thế, Lục Xuyên đâu nỡ từ chối được, chỉ là cơn giận trong lòng hắn không cách nào trút ra ngoài được.
Hạ Nghi Chu nhìn Lục Xuyên kiềm chế cơn nóng giận, cảm thấy vô cùng thú vị. Anh biết rằng Úc Thư chính là điểm yếu của hắn, cố tình giành Úc Thư từ vòng tay của Lục Xuyên.
"Bé con, em tên gì?"
"Úc Thư, em tên là Úc Thư... Em... Em rất thích xem phim anh đóng!" Úc Thư căng thẳng nói chuyện. Mà Hạ Nghi Chu nghe vậy thì bày ra vẻ rất thất vọng, nói với Úc Thư: "À...Thì ra bé con chỉ thích phim mà thôi..."
Úc Thư thấy Hạ Nghi Chu hiểu lầm ý mình bèn vội vàng giải thích: "Không phải... Không phải, em cũng thích... thích anh..." Loại thích mà Úc Thư nói chính là loại thích đối với thần tượng, nhưng trong mắt Lục Xuyên thì chuyện không chỉ có vậy. Hạ Nghi Chu mất nết tỏ ra đắc ý dạt dào trước mặt Lục Xuyên.
Hiện giờ, lòng ghen ghét của Lục Xuyên bùng cháy. Đã lâu vậy rồi mà Úc Thư chưa từng nói thích bọn họ, trái lại đi nói thích người khác. Điều này làm cơn ghen tuông mọc tràn lan trong hắn mà hắn chẳng thể làm được gì Úc Thư.
Hắn không nhịn được mà khóc rên trong lòng.
Lão đại ơi... Tôi hối hận vì đã bắt cóc bảo bối, dẫn em ấy tới gặp Hạ Nghi Chu rồi...