Edit: Sâm
*
Mục Tu Mục Phong nhìn khuôn mặt đen sì của Phó Hàn Dương, theo lời nói của hắn mà nhìn lại Úc Thư đầm đìa mồ hôi ngất xỉu trên giường, trên thân thể hỗn độn, giữa hai chân dính các loại chất lỏng. Cuối cùng họ mới ý thức được họ thực sự rất ngu ngốc.
Buổi sáng tỉnh lại, Mục Tu vui sướng vì nhìn thấy Úc Thư đang ngủ say bên cạnh, vốn dĩ chỉ muốn hôn cậu thôi, không định làm đến bước cuối. Nhưng Úc Thư thật sự quá đáng yêu, quá ngon miệng, hôn chút thôi liền không kiềm chế được bản thân.
Chốt dục vọng cứ vậy mà bị mở ra, hắn không thể dừng lại được, chỉ muốn đòi hỏi Úc Thư trong vòng tay hắn một cách mãnh liệt, nhìn cậu chìm vào dục vọng trong cơn buồn ngủ, vô tình làm những hành vi dâm đãng đó, khiến hắn muốn ngừng mà chẳng được. Thật sự quá mê người, mê tới mức hắn quên mất ý định ban đầu chỉ là muốn hôn cậu, cũng quên luôn hôn nay cần đưa Úc Thư tới bệnh viện.
Mà Mục Phong thì không cam chịu, chỉ có Mục Tu trộm chơi cùng Úc Thư nên mới tham gia cùng họ. Tuy nhiên, lúc sau đúng là hắn nghịch ngợm muốn chơi xấu, làm Mục Tu càng không kiềm chế được bản thân mới dẫn đến bảo bối không thể chịu được quá nhiều khoái cảm mà ngất đi.
Khuôn mặt lạnh băng của Phó Hàn Dương khiến họ cảm giác được hắn như thật sự biến thành sự áp lực, Phó Hàn Dương lạnh lùng nhìn họ, nói: "Xem ra hai người cũng muốn đi công tác một thời gian, tự kiểm điểm."
"Lão đại, bọn tôi biết sai rồi, sẽ tự kiểm điểm, không cần đi công tác được không?"
Phó Hàn Dương kệ họ, đen mặt lấy chăn quấn Úc Thư rồi bế cậu xuống giường, hừ một tiếng và mang cậu rời phòng.
Khi đi ngang qua cửa phòng ngủ, hắn liếc thấy Tần Hoài Vũ đang dựa vào tường xem kịch, rời đi không nói một lời. Tần Hoài Vũ đợi Phó Hàn Dương rời đi rồi huýt sáo với hai người đàn ông suy sộp trên giường.
"Hai người đoán xem, chuyến công tác lần này sẽ ở đâu?"
Nụ cười phúc hậu và vô hại của Tần Hoài Vũ, cộng thêm giọng điệu sung sướng khi người gặp họa khiến hai người họ tức đến ngứa răng.
"..."
Phó Hàn Dương tắm cho Úc Thư xong thì cậu vẫn chưa tỉnh lại vì vô cùng mệt mỏi, ngay cả khi mọi người đưa cậu đến viện rồi cậu vẫn còn đang ngủ, ngủ rất yên tĩnh trong lòng Phó Hàn Dương.
Úc Thư được đưa đến một khu đặc biệt trong bệnh viện, nơi chứa nhiều dụng cụ tinh vi. Phó Hàn Dương và Mục Tu, Mục Phong đang yên lặng chờ Tần Hoài Vũ dẫn anh họ hắn qua.
Mục Tu càng cảm thấy có lỗi hơn khi nhìn Úc Thư vẫn chưa thức dậy. Hắn lén liếc sang Phó Hàn Dương thì thấy Phó Hàn Dương vẫn giữ vẻ mặt vô cảm như mọi khi.
Nhưng Phó Hàn Dương càng bình tĩnh, hắn càng cảm thấy kinh hãi.
Đúng lúc này, Tần Hoài Vũ dẫn Tần Hoài An và một y tá nam Beta đến. Tần Hoài An cầm giấy báo kiểm tra của Úc Thư, khi nhìn thấy cậu trên giường bệnh thì vô cùng kinh ngạc.
"Đã 10 giờ sáng rồi mà vẫn còn ngủ? Dọc đường đi cũng không tỉnh à?"
Phó Hàn Dương nghe vậy, sắc mặt hắn lại tối thêm. Thấy Phó Hàn Dương không định nói, Mục Phong mới cứng ngắc bảo: "Buổi sáng hôm hay... không cẩn thận để bảo bối mệt nhọc quá độ."
Tần Hoài An nhướng mày, nghĩ thầm, chẳng trách Úc Thư ngủ đến tận bây giờ, chắc hẳn không chỉ buổi sáng hôm nay mệt. Tần Hoài An đã hiểu đại khái về mối quan hệ giữa Úc Thư và bọn họ, nghĩ một người nhỏ xinh như vậy phải đối mặt với năm con dã thú thô tráng, cảm thấy thật là vất vả.
Tần Hoài An đau lòng cho Úc Thư, nhưng cũng nhanh chóng chuẩn bị khám lại thân thể Úc Thư một cách cẩn thận.
Anh ta yêu cầu đám Phó Hàn Dương ra ngoài, chỉ để lại nam y tá Beta hỗ trợ mình. Ban đầu, bọn họ từ chối, nhưng vì cơ thể Úc Thư nên đã đi ra ngoài.
Thấy bọn họ đã đi hết, Tần Hoài An bảo y tá cởi hết quần áo Úc Thư để tiện cho việc kiểm tra thân thể.
Đúng lúc y tá chuẩn bị cởi áo Úc Thư thì cậu tỉnh lại. Cậu hoảng sợ khi nhìn thấy một cậu trai lạ mặt đang cởi quần áo mình, vội vặng giãy giụa hét lên."
"A! Anh định làm gì!"
Y tá và Tần Hoài An cũng bị Úc Thư dọa sợ, sau đó Tần Hoài An nhanh chóng trấn an Úc Thư.
"Cậu bình tĩnh lại đã, tôi là bác sĩ, chúng tôi chỉ đang kiểm tra thân thể cho cậu thôi. Đám Phó Hàn Dương đã đưa cậu đến đây, anh ta chưa nói với cậu à? Đừng sợ, chúng tôi sẽ không làm gì cậu đâu."
Úc Thư nghi ngờ nhìn Tần Hoài An, giống như thật sự không có ai nói cho cậu biết. Cậu nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm bác sĩ và y tá, phát hiện người trước mắt đúng là mặc áo blouse trắng của bác sĩ và đồng phục y tá.
"Kiểm... Kiểm tra thân thể?"
"Nếu cậu không tin thì tôi có thể gọi đám Phó Hàn Dương vào, họ đang ở ngoài chờ cậu đấy."
Nhìn anh ta không giống như đang nói dối, Úc Thư liền tin tưởng.
"Không cần, nhưng không phải lần trước đã kiểm tra lúc ở biệt thự sao, vì sao lại phải kiểm tra lại? Hơn nữa.... Vì sao phải cởi quần áo của tôi."
"Bởi vì theo báo cáo kiểm tra lần trước của cậu, khoang sinh sản của cậu chưa phát triển hoàn thiện, còn độc tố từ thuốc ức chế chất lượng kém trong cơ thể cậu. Chúng tôi cần sử dụng công cụ này để khám cho cậu, cậu chỉ có thể khỏa thân."
Úc Thư liếc nhìn dụng cụ to lớn mà Tần Hoài An nhắc đến, sau đó nắm chặt quần áo mình: "Nhưng... Nhưng... Không thể không cởi quần áo sao? Tôi không quen..."
Tần Hoài An đến trước mặt Úc Thư, cong lưng nghiêm túc nhìn vào mắt cậu: "Trước mặt bác sĩ chuyên nghiệp chỉ có hai thân phận bác sĩ và bệnh nhân, xin hãy tin chúng tôi, tất cả đều vì có thể điều trị tốt bệnh nhân mà thôi."
Mặc dù Tần Hoài An đeo khẩu trang, chỉ có thể nhìn hai mắt của anh ta, Úc Thư không nhìn được mặt anh ta nhưng cậu cảm thấy đôi mắt của anh ta rất giống một người.
"... Tôi cảm thấy đôi mắt của anh rất giống một người..."
Tần Hoài An nở nụ cười, bởi vì nhiều người cũng đã nói như vậy. Anh ta cởi khẩu trang, nói với Úc Thư:
"Cậu nói đến Tần Hoài Vũ à? Tôi là anh họ nó, có điều chỉ có đôi mắt giống thôi."
Sau khi nhìn thấy mặt anh ta, đúng như lời anh ta nói, bọn họ chỉ có đôi mắt giống nhau. Tuy Tần Hoài Vũ luôn nở nụ cười trên môi, nhưng trong lòng rất phúc hắc, cho người ta cảm giác nham hiểm. Mà Tần Hoài An thì giống một người có học thức, vẻ ngoài của anh ta tạo cho người ta cảm giác rất có hơi thở văn hóa.
Nhưng điều Úc Thư không biết là, vào ban đêm, hơi thở văn hóa trên người Tần Hoài An sẽ biến mất sạch sẽ, trở nên phóng túng không kể, thường xuyên đến hộp đêm, hoàn toàn trái ngược với khi anh ta làm việc trong bệnh viện vào ban ngày.
Chỉ những người thân quen với anh ta mới biết được tính cách thực sự của anh ta. Vậy nên đây cũng là lý do đám Phó Hàn Dương không quá muốn đi ra ngoài, thế nhưng y thuật của anh ta thì tuyệt vời.
"Được rồi, nếu cậu tỉnh rồi thì cởi quần áo ra đi. Sẽ rất nhanh, lát nữa là có thể mặc vào. Nếu thật sự không quen thì y tá cũng có thể tránh đi."
Sau đó Tần Hoài An nói với y tá:
"Cậu qua đó tránh đi, nếu cần thì tôi sẽ gọi cậu."
"Một mình bác sĩ sẽ không sao chứ?"
"Không sao đâu, đi đi. Nhưng đừng ra ngoài hẳn, nếu không mấy vị bên ngoài thấy cậu đi ra sẽ nghĩ tôi mưu đồ gây rối bảo bối của họ khi ở cùng một phòng riêng mất, chắc chắc sẽ phá cửa xông vào."
"..."
Y tá và Úc Thư nghe vậy nhất thời không biết nên nói gì, Úc Thư cúi đầu xấu hổ, y tá cũng tránh vào phòng bên cạnh.
Úc Thư không còn cách nào khác, đành chịu đựng sự xấu hổ mà cởi quần áo, chỉ để lại chiếc quần lót. Cậu đỏ mặt ngồi trên giường bệnh, Tần Hoài An lại lên tiếng:
"Quần lót cũng phải cởi đó."
Tần Hoài An nhìn dấu hôn trên người Úc Thư, vài dấu còn rất tươi mới, dấu yêu mới cũ đan xen làm anh ta không khỏi thở dài.
Úc Thư đỏ bừng mặt khi nghe phải cởi cả quần lót, loay hoay một hồi mới từ từ cởi quần lót ra. Sau đó Tần Hoài An không nhịn được mà huýt sáo, bởi vì dấu vết giữa hai chân cậu càng nhiều, còn có cả dấu răng, một số đã nhạt đi, hẳn là không dấu của hôm nay.
"Nào, nằm xuống, chúng ta chuẩn bị bắt đầu, cậu nhắm mắt lại."
Úc Thư nằm trên giường, toàn thân ửng hồng vì thẹn thùng cực độ, cậu nhắm chặt mắt chuyển hướng sự chú ý. Còn Tần Hoài An thấy bộ dáng Úc Thư nhút nhát sợ sệt quá đáng yêu, nhưng anh ta không dám có ý gì với Úc Thư, anh ta không muốn bị Phó Hàn Dương đuổi giết đâu.
Anh ta đẩy dụng cụ đến cạnh giường bệnh, ấn vài lệnh trên đó, dụng cụ bắt đầu tự hoạt động. Việc kiểm tra này thật sự không mất nhiều thời gian.
"Được rồi, cậu có thể mặc áo vào, nhưng đừng mặc quần vội, đợi lát nữa còn phải dùng dụng cụ khác tiến vào khoang sinh sản của cậu nhìn xem."
Tiến.... Tiến.... Vào....
Úc Thư nghe có thể mặc quần áo thì lập tức cầm quần áo mặc vào, nhưng vừa định xỏ quần thì lời nói của Tần Hoài An làm cậu cứng đờ. Cậu có hơi ảo não, không hiểu sao mình lại tỉnh dậy, loại kiểm tra này được thực hiện lúc cậu không có ý thức thì tốt biết mấy... Bây giờ cảm giác xấu hổ vô cùng này chỉ khiến cậu muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Tần Hoài An nghiêm túc xem báo cáo kiểm tra vừa rồi của Úc Thư, thấy Úc Thư dừng lại, cho rằng cậu sợ đau nên giải thích:
"Yên tâm, không đau đâu. Nào, nằm nghiêng đưa lưng về phía tôi."
Tần Hoài An rất chuyên nghiêm bảo Úc Thư nằm lại trên giường, điều chỉnh tư thế thích hợp rồi cầm chất bôi trơn đỏ đầy cửa động của Úc Thư.
Lúc này đầu óc Úc Thư trống rỗng, trong lòng tràn đầy cảm giác xấu hổ, vô lực, để mặc Tần Hoài An làm việc.
Lúc đầu, cậu cảm nhận được một ống rất nhỏ cắm vào trong mình, sau đó chuyển động trong cơ thể như đang tìm kiếm thứ gì. Ống nhỏ kích thích vách tràng mẫn cảm của Úc Thư, cậu vội bịt miệng mình lại để phòng ngừa tiếng rên rỉ của mình tràn ra.
Tần Hoài An đang tìm lối vào khoang sinh sản của Úc Thư, anh ta nhanh chóng tìm được nó. Anh ta nhẹ nhàng thử đẩy vào bên trong, Úc Thư cảm nhận được khoái cảm càng mãnh liệt. Khi ống vào khoang sinh sản, đỉnh ổng bắt đầu phồng lên khiến Úc Thư cảm thấy hơi đau.
"Chịu đựng một chút, sắp xong rồi."
"Ừm..."
Tần Hoài An quan sát tình hình khoang sinh sản trên màn hình trước mặt, không phát hiện biến chứng hay tương tự mới yên tâm. Anh ta cẩn thận làm dụng cụ trở về trạng thái ban đầu rồi rút ra.
Sau đó để Úc Thư mặc quần vào, gọi y tá tiếp tục tiến hành kiểm tra hạng mục tiếp theo.
Mà bốn người đang căng thẳng chờ đợi ngoài cửa cũng không biết bên trong Úc Thư phải trải qua chuyện gì. Nhưng nếu họ biết, sau khi đưa Úc Thư về nhà, bọn họ nhất định sẽ không tự chủ được mà khử trùng toàn thân cho cậu.
____________________
Sâm: Sẽ có màn khử trùng đó mọi người (。'∀`)