Mùa xuân ở G thị có chút lạnh, cho dù là mặt trời nhô lên cao chiếu đại giữa trưa, độ lạnh trong không khí vẫn tràn ngập như trước, thời điểm Tạ Nghiêu Thần mang theo một thân lạnh cóng mệt mỏi xách hai cái hộp cơm còn tỏa nhiệt trở lại ký túc xá, Chu Nam Quân vẫn cứ nằm ở trên giường gắt gao bọc chăn quanh người ngủ đến là ngon.
Tạ Nghiêu Thần lắc đầu cười, đối với cách làm việc và giờ nghỉ ngơi của Chu Nam Quân có chút bất đắc dĩ, hắn buông đồ trong tay xuống, ngẩng đầu đi gọi Chu Nam Quân đang ngủ ở giường trên.
“Chu Nam Quân, rời giường.”
Trên giường Đại Bánh Chưng vẫn thờ ơ, không chịu nhúc nhích.
Tạ Nghiêu Thần gọi một lần nữa: “Chu Nam Quân, rời giường, mặt trời chiếu đến mông rồi.”
Trên giường Đại Bánh Chưng rốt cục cũng động một cái, sau một lát, thanh âm mơ mơ màng màng vang lên: “Hiện tại… Mấy giờ?”
Tạ Nghiêu Thần cúi đầu nhìn vào điện thoại, bẩm báo chi tiết: “Mười một giờ.”
“Mười một giờ? …Vẫn còn sớm, cho tôi ngủ thêm nửa giờ nữa.”
Cậu hàm hàm hồ hồ nói.
Tạ Nghiêu Thần nhíu mày: “Mười một giờ còn sớm? Cậu tối hôm qua lại ba, bốn giờ mới ngủ? Muốn tu tiên à?”
“Cậu cũng không phải không biết…” Thanh âm Chu Nam Quân rầm rì cất lên, “Thức đêm tu tiên, cảm giác thân thể rất mệt mỏi… Ai da, tôi thật sự còn muốn ngủ tiếp năm trăm năm…”
“Đừng có ngủ, tôi mua sườn chua ngọt, món cậu thích ăn nhất, lúc đồ ăn còn nóng thì mau đứng lên, để thêm một lúc nữa nguội là không thể ăn.” Tạ Nghiêu Thần bắt đầu dụ dỗ, thành công hấp dẫn người đang làm biếng trên giường, hắn thậm chí còn mở nắp hộp cơm khiến hương vị của sườn chua ngọt tràn ngập khắp gian phòng.
“Thơm quá…”
Người trên giường trở mình, có vẻ như đang lâm vào thống khổ, rối rắm một hồi lâu sau đó, rốt cục đem đầu từ trong ổ chăn dò xét đi ra.
Chiếc màn màu trắng bị một bàn tay tùy ý vén lên.
Ánh mắt Tạ Nghiêu Thần không tự chủ được mà dừng ở bàn tay đang vén màn, cái tay kia thực xinh đẹp, màu da trắng nõn, năm ngón thon dài, đăng lên Weibo tuyệt đối sẽ có người khen ngợi, nhưng mà rất nhanh, lực chú ý của hắn liền chuyển đến khuôn mặt từ trong màn lộ ra.
So với bàn tay vừa rồi, khuôn mặt này cũng không kém cạnh chút nào.
Chu Nam Quân lớn lên thực thanh tú, thậm chí sự thanh tú dường như nằm ở cảnh giới giữa nam và nữ, khuôn mặt cậu bỏ xa những nam sinh nhẵn nhụi, nhất là ánh mắt hoàn hảo hơn nhiều so với nữ sinh, vô cùng đẹp, đuôi mắt cong lên rất giống hoa đào, đôi mắt như cánh hoa, lúc an tĩnh tựa như hoa đào trong gió xuân, một khi cười rộ lên, lại giống nguyệt nha quải ngọn liễu.
Chu Nam Quân cận thị nặng nhưng lại cố tình không đeo kính mắt, mỗi lần nhìn, mắt cậu sẽ hơi hơi híp lại, cho nên ánh mắt có chút mê ly, hơi nước mông lung tự say phi say, dường như nhìn ai cũng đầy tình ý.
Hiện tại Chu Nam Quân đang dùng ánh mắt như thế nhìn Tạ Nghiêu Thần.
Đôi mắt đào hoa, gọi là “Tình mắt”.
Tạ Nghiêu Thần trước đây còn lấy việc này ra trêu chọc Chu Nam Quân: “Người sinh ra có được đôi mắt đào hoa, đã định trước nhân sinh đào hoa, phong lưu đa tình, xem ra cậu cả đời này đã định trước □□, đường tình lận đận.”
□□, đường tình lận đận.
Lúc ấy Chu Nam Quân còn cười nhạt với Tạ Nghiêu Thần, cho rằng người này nói chuyện không đáng tin, nhưng cận vạn lần không ngờ tới… những lời này của Tạ Nghiêu Thần không phải không đáng tin, chỉ là tương đối không đáng tin, đừng nói cái gì □□, cậu lớn như vậy, ngoài nhận được mấy phong thư tình ra, hoa cậu một đóa cũng không gặp.
Chẳng lẽ mấy phong thư kia không tính là đào hoa?
… Vấn đề là mấy cái thư tình kia đều là cậu cùng nam nhân đồng tính khác a!
Chu Nam Quân híp mắt đánh giá Tạ Nghiêu Thần nửa ngày, thẳng đến khi ánh mắt Tạ Nghiêu Thần nhịn không được dời đi chỗ khác, cậu mới không cam lòng mà mở miệng: “Này, cậu lại cao thêm một chút phải không?”
Tạ Nghiêu Thần nghe vậy nhếch môi: “Ừ, ngày hôm qua đo một chút, hiện tại một mét tám tư, cao hơn một centimet.”
Chu Nam Quân liền khó chịu: “Đệt mợ! Sao cậu lại cao hơn?”
Cậu cùng Tạ Nghiêu Thần từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ngay từ đầu chiều cao của hai người không sai biệt lắm, nhưng cậu phát triển sớm, sau đó thân cao liền ngừng lại ở một mét bảy mươi sáu, Tạ Nghiêu Thần lớn lên lại khả quan hơn, không chỉ một phát lên tận mét tám, sau khi lên đại học chiều cao vẫn không ngừng tăng thêm khiến Chu Nam Quân vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen tỵ, hai người sinh cùng năm, cậu so Tạ Nghiêu Thần còn nhỏ mấy tháng, như thế nào cậu không thể cao thêm mà Tạ Nghiêu Thần vẫn tiếp tục cao?
“Này đại gia, một mét tám không là rất vừa sao? Lớn lên làm cán bộ cao cấp đi! Cậu lại không chơi bóng rổ, ” Chu Nam Quân một bên nắm tóc một bên thì thào tự than thở, “Một mét tám tư, hừ, như thế nào không chia cho tôi bốn centimet, ông đây cũng có thể vừa được một mét tám!”
Tạ Nghiêu Thần lắc lắc đầu, nhịn không được mỉm cười bất đắc dĩ, Chu Nam Quân người này chỉ hoàn hảo khi không nói một lời nào, an an tĩnh tĩnh mà đứng trước mặt người khác cũng là bức tranh cảnh đẹp ý vui, nhưng một khi cậu hé miệng thì hình tượng chắc chắn sẽ sụp đổ toàn bộ.
“Nhanh chóng xuống dưới ăn cơm, ăn cơm thật ngon, nói không chừng còn có thể lủi một chút.”
“Tôi đều trường hoàn.”
Chu Nam Quân tà tà liếc Tạ Nghiêu Thần một cái, xoay người dọc theo thang dây đi xuống.
“Cẩn thận một chút, ngã bây giờ.”
Tạ Nghiêu Thần cười cười.
Một lần trước đây Chu Nam Quân hơn nửa đêm đứng lên đi nhà cầu, lúc hạ thang dây mơ mơ màng màng mà té xuống, ầm một tiếng vang thật lớn, trực tiếp khiến ba người còn lại trong ký túc xá tỉnh lại, sau đó bọn họ liền lấy việc này trêu ghẹo Chu Nam Quân không ít lần.
Chu Nam Quân cho Tạ Nghiêu Thần ánh mắt xem thường, sau đó xoay người đi rửa mặt.
“Mỹ nhân không hổ là mỹ nhân, đến cái xem thường cũng vẫn đẹp như thế.”
Tạ Nghiêu Thần nhìn bóng dáng Chu Nam Quân, tiếp tục cười trêu chọc.
Chu Nam Quân ngậm bàn chải đánh răng lại hướng Tạ Nghiêu Thần tiếp tục đưa ra bộ mặt xem thường.
Chu Nam Quân khi còn bé là một đứa nhỏ mập mạp, nhưng lớn lên lại có khuôn mặt rất đẹp, được rất nhiều người yêu thích, lúc học sơ trung còn có chút đầy đặn, trung học bắt đầu gầy đi triệt để, biến thành một thiếu niên thanh tú, sau đó dáng người cậu ngày càng gầy, tóc cũng dài ra, thế cho nên sau khi lên đại học, cậu cư nhiên thần kỳ mà biến thành “Hệ hoa” trong miệng người khác, khi đi học ngẫu nhiên sẽ có những sinh viên khoa khác đến vây xem.
Tuy rằng về sau cậu cực kỳ giấu mình(*), không tham gia hoạt động của lớp cũng như hoạt động của trường, lại càng không tham gia tổ chức xã đoàn hội học sinh, ngoại trừ lên lớp thì rất ít xuất hiện trong trường học, nhưng trong lớp vẫn như trước có không ít người thích lấy danh hiệu “Mỹ nhân”, “Nữ thần” linh tinh trêu chọc cậu, thậm chí còn gọi cậu là “Hoa khôi của lớp” … Chu Nam Quân đương nhiên không tin những người đó là thật lòng khen cậu, cậu là sinh viên khoa nghệ thuật, phần chính là thiết kế, nữ sinh khoa nghệ thuật tương đối nhiều, trong lớp mỹ nữ da trắng xinh đẹp đếm không hết, hán tử như cậu đây bị coi là cái gì?
(*Nguyên văn QT: điệu thấp)
Sau khi tẩy xong mặt, Chu Nam Quân dùng mười ngón tay cào cào vài sợi tóc, sau đó dùng chiếc vòng màu đen trên cổ tay tùy ý cột mái tóc dài ngang vai thành một cái đuôi ngựa, xoay người về lại trong ký túc xá.
“Tôi có cần đi cắt tóc không?”
Cậu lúc trước để tóc dài hoàn toàn là bởi vì cậu cho rằng nam sinh học nghệ thuật nên để tóc dài, nhưng kỳ thật nam sinh tóc dài có nhưng không nhiều, tuy rằng cảm thấy bản thân để tóc dài rất đẹp nhưng lại hay bị nhầm với nữ sinh, cậu vẫn có chút buồn bực.
Tạ Nghiêu Thần nhìn Chu Nam Quân kẹp kẹp hai lọn tóc mỏng, nhíu mày: “Không cần, rất xinh đẹp.”
“Tôi biết tôi rất đẹp, ” Chu Nam Quân rất tự tin vào vẻ bề ngoài của mình, “Nhưng có phải nhìn giống con gái không?”
“Không, ” Tạ Nghiêu Thần mặt không đỏ tim không đập mà nói dối, “Rất MAN, đúng chuẩn một hán tử.”
“Nhưng hôm qua dì còn bảo tôi giống nữ sinh…” Chu Nam Quân canh cánh trong lòng, phải biết a di đối với nữ sinh múc cơm ít hơn nửa muôi so với nam sinh, dù sao lượng cơm nữ sinh ăn không nhiều.
Chu Nam Quân nhận phần sườn chua ngọt Tạ Nghiêu Thần đưa tới, nhất thời cả kinh: “Sao lại nhiều như vậy?” Thức ăn chiếm một phần ba đã là tốt lắm rồi, nhưng một phần này, đồ ăn so với cơm còn nhiều hơn, mà tất cả đều là xương sườn!
Tạ Nghiêu Thần thản nhiên nói: “Vừa rồi lúc tôi đi mua cơm, ông chủ hàng cơm nói ông ta thường xuyên thấy chúng ta đến đó, hỏi có phải cậu là bạn gái của tôi không, tôi nói không, chẳng biết vì cái gì mà bỗng nhiên trông ông ta rất vui vẻ… Kết quả là thức ăn của cậu thành như thế này.”
Chu Nam Quân chớp chớp đôi mắt, sau đó vẻ mặt cậu nghiêm túc hướng Tạ Nghiêu Thần nói: “Tôi nghĩ bộ dáng hiện tại rất tốt, không cần đi cắt tóc nữa.”