Lâm Trạch An ngượng ngùng nhún vai: “Rồi rồi, tôi đi đây. A… Thiếu chút nữa quên, mẹ Tạ làm sao có thể cho Chu Nam Quân tham gia đóng phim đam mỹ, cậu đừng có tưởng thật nha, tôi chỉ đùa Chu Nam Quân một chút thôi, đừng vội nóng giận, lần sau giáo viên điểm danh nhớ giúp tôi a!”
Sau khi nói xong, cậu ta liền xoay người đi về phía phòng tắm.
Chu Nam Quân còn đang chìm đắm trong lời nói của Lâm Trạch An, có chút không lý giải được: “Đi đóng phim đam mỹ? Cậu nghĩ thế nào? Dù sao cũng không sợ bị bạn bè và cha mẹ nghĩ mình là gay…”
Cậu vừa ngẩng đầu, mới phát hiện không thấy Lâm Trạch An: “… Người đâu?”
“Đi tắm rồi.” – Tạ Nghiêu Thần liếc mắt nhìn Chu Nam Quân: “Cậu muốn thử sao?”
“Làm sao có thể.” – Chu Nam Quân lập tức kiên định lắc đầu: “Đùa cái gì vậy, tôi là trai thẳng, sao có thể đi đóng cái kia, chỉ cần tưởng tượng mình cùng một người con trai khác nói chuyện yêu đương, kể cả là đóng phim tôi cũng cảm thấy vô cùng không tốt. Cả người nổi đầy da gà đây này.”
Cậu là trai thẳng chính hiệu a!
Tạ Nghiêu Thần cười cười: “Nếu đối tượng là tôi thì sao?”
“Cậu á?” – Chu Nam Quân ngừng lại một chút, cậu bắt đầu hồi tưởng lại đoạn thời gian ở chung với Tạ Nghiêu Thần, bọn họ thường xuyên cùng một chỗ, tình cảm cũng không có gì là không đứng đắn, dù có hẹn ước thì về sau cũng là ai về nhà nấy (!?), mà bọn họ ở cùng một phòng ký túc xá, ngoại trừ hôn môi và hành động thân mật thì quả thực so với tình nhân cũng không khác biệt lắm: “Chắc cũng không quá xấu hổ, mặc dù chúng ta đều rất thân thiết, nhưng nếu có diễn cũng tuyệt đối không giống với bạn tình.”
Tạ Nghiêu Thần không nói chuyện, cứ nhìn chằm chằm Chu Nam Quân, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Sao, chẳng lẽ cậu muốn đi thử vai? Lâm Trạch An một lòng muốn đi làm đại minh tinh, không phải cậu cũng muốn đấy chứ?” – Chu Nam Quân buồn bực nhìn Tạ Nghiêu Thần.
Tạ Nghiêu Thần cười cười nói sang chuyện khác: “Ngày mai là sinh nhật tôi, cậu không nghĩ sẽ tặng tôi cái gì sao?”
“Làm gì có ai trực tiếp yêu cầu người ta tặng quà sinh nhật, cậu có xấu hổ hay không?” -Chu Nam Quân liếc mắt nhìn Tạ Nghiêu Thần: “… Chưa nghĩ ra, cậu muốn cái gì?”
“Nói là sẽ có chút kinh hỉ (ngạc nhiên lẫn vui vẻ).” – Tạ Nghiêu Thần nhíu mày: “Bất quá…”
Chu Nam Quân cầm lấy chén nước uống một hơi, nhưng mà ngay sau đó, câu nói của Tạ Nghiêu Thần suýt chút nước khiến toàn bộ nước trong miệng cậu phun ra ngoài.
“… Tôi bỗng nhiên rất muốn nhìn cậu mặc đồ nữ.”
Chu Nam Quân: “…”
Chu Nam Quân thật vất vả mới trở lại bình thường, đem nước trong miệng nuốt sạch, cậu hung hăng mà trừng mắt nhìn Tạ Nghiêu Thần: “Mặc quần áo của nữ? Đừng nói đùa, tôi không có nghiện mặc đồ nữ! Tôi cảm thấy chúng ta chỉ nên làm bạn đến cuối còn đường!”
Tạ Nghiêu Thần trầm ngâm nói: “Khi tình bạn kết thúc, bắt đầu tình yêu?”
Chu Nam Quân: “…”
“… Tôi chỉ đùa một chút.” – Tạ Nghiêu Thần cười vỗ vỗ vai Chu Nam Quân: “Đừng bảo là cậu tưởng thật nhé?”
Chu Nam Quân biểu tình hung tợn nói: “Có đánh chết tôi cũng không mặc đồ nữ.”
Tạ Nghiêu Thần cười cười, cũng không tức giận: “Ừ.”
“Hơn nữa tôi khẳng định tôi mặc đồ nữ không hợp.” – Chu Nam Quân biểu tình thập phần nghiêm túc: “Tuy rằng tôi biết tôi trông rất được, nhưng là đẹp trai, là đại nam nhân anh tuấn tiêu sái, chứ không phải xinh đẹp giống con gái, tuyệt đối không thể mặc đồ nữ, OK?”
Tạ Nghiêu Thần cười gật gật đầu: “OK.”
Nhưng vào lúc này, Lâm Trạch Anh từ phòng tắm đi ra, cậu ta hiển nhiên chỉ dội nước qua loa vài cái. Không giống với Tạ Nghiêu Thần hay một số nam sinh khác, Lâm Trạch An là một người tương đối tùy tiện không câu nệ tiểu tiết, tắm rửa xong thậm chí khăn tắm cũng không quấn, cứ một thân trần truồng bước ra ngoài.
“Các cậu đang nói cái gì? Mặc đồ nữ cái gì? Chẳng lẽ hai cậu muốn mở sạp bán đồ nữ?”
Tạ Nghiêu Thần nhìn Lâm Trạch An thân thể trần truồng nghênh ngang đi ra, lập tức chắn trước tầm mắt Chu Nam Quân, đồng thời ném quần áo của Lâm Trạch An: “Mặc quần áo vào. Một chút cũng không xấu hổ.”
Lâm Trạch An theo bản năng bắt lấy quần áo Tạ Nghiêu Thần ném, một bên bắt đầu thay quần áo, một bên phun tào: “Cậu là con gái sao? Hay Chu Nam Quân là con gái? Cái gì các cậu có tôi cũng có, cái gì tôi có các cậu cũng có, sợ cái gì.”
Tạ Nghiêu Thần thản nhiên nói: “Nhìn đau mắt.”
“Chúng tôi sợ nấm kim châm của cậu chọc mù mắt.” Chu Nam Quân ngồi ở sau lưng Tạ Nghiêu Thần oán Lâm Trạch An.
Lâm Trạch An không phục: “Nấm kim châm chỗ nào, cậu tự nhìn xem!”
“Không nhìn, đau mắt.” Chu Nam Quân lạnh lùng cự tuyệt.
Lâm Trạch An thập phần ủy khuất, nhưng sau đó vẫn yên lặng mà mặc quần áo tử tế, còn tốt bụng nhắc nhở đám người lãnh khốc vô tình kia một chút: “Xế chiều hôm nay là lớp của thầy Trương, mỗi tiết ông ta đều gọi điểm danh, các cậu đừng có trốn học.”
Chu Nam Quân gật gật đầu, dù sao hắn trong khoảng thời gian không được chơi game, cho dù trốn tiết cũng không biết làm gì, thôi thì cứ ngoan ngoãn mà lên lớp.
Tạ Nghiêu Thần bình thường rất ít trốn tiết, mỗi giờ học giáo viên đều điểm danh, hắn đương nhiên không có khả năng.
Về học bá duy nhất trong ký túc xá Triệu Ngải Học, đương nhiên càng không thể trốn tiết.
Đến khi các tiết học của buổi chiều kết thúc, cả bốn người bọn họ cùng xuất hiện trong ký túc xá..
“Phòng ký túc xã của chúng ta thật lâu không có đông đủ như này.” Lâm Trạch An bưng chén đĩa ngồi xuống, nhìn mặt ba người còn lại đáy lòng dâng lên chút cảm khái: “Đúng là hiếm thấy a.” Bọn họ bình thường tuy rằng không lên lớp nhiều lắm, nhưng Triệu Ngải Học là một vị học bá ngày ngày đóng đô tại thư viện, Chu Nam Quân thì mỗi ngày đều cày game đến nghiện, nếu muốn tụ tập cùng hai vị này, kể ra đúng là có chút khó khăn.
Triệu Ngải Học đẩy kính mắt, không nói chuyện.
Làm học bá duy nhất trong ký túc xá, khuôn mặt của cậu ta không giống như những tên mọt sách thông thường, lớn lên cũng không tệ lắm, nhã nhã nhặn nhặn, cũng coi như là một tiểu soái ca.
“Không đúng, Chu Nam Quân, hôm nay cậu không chơi game sao?” Lâm Trạch An bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp, Chu Nam Quân tên này lúc bình thường nghiện game đến mức ngay cả nhu cầu cần thiết như ăn cơm cũng có thể bỏ, đúng là rất không thích hợp.
Chu Nam Quân nhún vai, vẻ mặt buồn bực: “Tôi tạm thời không dám mở game …”
“Làm sao vậy?” Lâm Trạch An hiếu kỳ.
Chu Nam Quân thở dài: “Bị người ta đuổi giết.”
Lâm Trạch An vui sướng khi người khác gặp họa: “Cậu cướp trang bị của người ta hay cướp vợ của người ta?”
Chu Nam Quân tiếp tục thở dài: “Chỉ sợ rằng vị kia vẫn muốn so đo…”
Lâm Trạch An tiếp tục vui sướng: “Đáng đời!”
Chu Nam Quân không khỏi ủy khuất: “Làm sao có thể trách tôi…”
Nhưng vào lúc này, Tạ Nghiêu Thần nãy giờ vẫn còn vùi đầu vào điện thoại bỗng nhiên mở miệng.
Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Chu Nam Quân, nhẹ nhàng mỉm cười: “Chỉ sợ người kia tạm thời không đủ sức đuổi giết cậu.”
Chu Nam Quân cắn chiếc đũa nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”
Tạ Nghiêu Thần đem di động màn hình đưa tới trước mặt Chu Nam Quân, thản nhiên cười: “Cậu xem đi.”
Chu Nam Quân cúi đầu nhìn, trên màn hình điện thoại là một trang weibo, nội dung có vẻ như rất thú vị, lượt xem phi thường kinh người, khoảng chừng mấy chục vạn.
Cậu nghiêm túc nhìn một chút, tự nhiên cảm thấy trong lòng rất không xong.
Đây là một bài viết mang nội dung phơi bày, nói rằng trong game có một tra nam (tên con trai xấu xa) chuyên lừa gạt tình cảm của người khác, cực phẩm tra nam này chính là bang chủ của một bang hội lớn trong 《 Giang hồ 》, không chỉ lừa gạt tình cảm trong game, mà còn cả ngoài đời, sau khi sự việc được phát giác, tra nam liền bị em gái kia đá một cước, không chỉ chặt đứt liên lạc ngoài đời, trong game cũng phủi mông bỏ đi. Đến khi game cập nhật phiên bản mới hắn liền mở một bang hội, sau đó tiếp tục lừa gạt tình cảm em gái khác.
Mà cực phẩm tra nam này, trong game gọi là Yến Quy Lai, tên thật là Trang Yến Bắc.
Chu Nam Quân: “…”
Đậu má? Chờ một chút!
Cậu không nhìn lầm đi?
Tên tra nam kia là… Yến Quy Lai?