Trang Yến Bắc vểnh môi cúi đầu nhìn một cái, nhất thời sửng sốt, sau đó cậu ngẩng đầu lên dùng ánh mắt không thể tin nổi hướng về phía Chu Nam Quân: “Anh mười chín tuổi?”
Chu Nam Quân gật đầu: “Làm sao? Cậu không nhìn ra được à?”
Trang Yến Bắc mím môi: “Tôi còn tưởng anh với tôi không cách nhau bao nhiêu…”
Chu Nam Quân nghiêm trang nói: “Trông tôi cũng tương đối trẻ hơn so với tuổi, mọi người đều nói vậy, tôi nghe quen rồi.”
Trang Yến Bắc: “…”
Chu Nam Quân chỉ cho Trang Yến Bắc nhìn một chút rồi nhanh chóng cất thẻ đi, sau đó cậu nhíu mày nhìn Trang Yến Bắc: “Vừa thấy thẻ căn cước rồi, bây giờ cậu mới mười sáu sao? Nhỏ hơn tôi nhiều như vậy, lại đây, gọi anh xem nào.”
Trang Yến Bắc mặt lạnh lùng, cật lực từ chối: “Không gọi.”
“Mau gọi.” – Chu Nam Quân bước lên trước ôm cổ Trang Yến Bắc, “Tôi hơn cậu nhiều tuổi như vậy, phải gọi anh xưng em, mau gọi, phải tôn trọng trưởng bối có hiểu không?”
Lúc cánh tay Chu Nam Quân vừa đặt lên, Trang Yến Bắc nhất thời cứng đờ, sau đó mới rụt cổ lại, cau mày đẩy tay Chu Nam Quân ra: “Đừng có dựa gần vào tôi.”
Chu Nam Quân sửng sốt, cậu không ngờ Trang Yến Bắc sẽ có phản ứng lớn như vậy, có chút lúng túng sờ sờ mũi: “Được rồi, không cần gọi… Tôi còn có bạn cùng đi thử vai, tôi đi tìm họ đây, gặp lại sau.”
Vừa dứt lời, không đợi Trang Yến Bắc đáp lời, liền xoay người đi xuống lầu để tìm Tạ Nghiêu Thần và Lâm Trạch An.
Kết quả lúc gần xuống đến nơi, cậu đã nhận được điện thoại gọi tới từ Lâm Trạch An: “Chu Nam Quân, cậu đi đâu đấy? Sắp đến lượt chúng ta rồi, mau lên, có phải cậu rớt xuống bồn cầu không hả? Có muốn bọn tôi vào gắp cậu ra không?”
Chu Nam Quân cười khan một tiếng, lặng lẽ kể lại chuyện cậu vừa mới đi gặp đạo diễn.
“Đệt mợ! Bọn tôi ở đây xếp hàng hơn nửa ngày chờ thử vai, thế nào mà cậu đã đi gặp đạo diễn rồi? Cậu có bản lĩnh lớn như vậy từ bao giờ?” – Giọng điệu Lâm Trạch An hết sức kinh ngạc, “Cậu vào như thế nào? Sao cậu lại biết đạo diễn? Cậu biết đạo diễn sao không gọi bọn tôi cùng vào?”
“Chuyện này nói ra rất dài dòng.” – Chu Nam Quân mơ hồ, “Các cậu vào thử vai trước đi, tôi đợi ở ngoài.”
“Tại sao cậu không gọi bọn tôi đi cùng?” – Lâm Trạch An vẫn có chút nghi ngờ.
“Vừa nãy không phản ứng kịp.” – Chu Nam Quân xoa xoa mũi, xảy ra chuyện như này, chẳng lẽ cậu rất vui mừng sao? “Như vậy đi, tôi ra ngoài đợi các cậu, mời các cậu uống nước chuộc tội, cậu uống gì?”
Lâm Trạch An hừ một tiếng: “Được rồi, coi như tha cho cậu, tôi muốn uống trà sữa, có muốn tôi hỏi Tạ Nghiêu Thần không?”
“Không cần, tôi biết cậu ấy thích uống gì.”
Sau khi cúp điện thoại, Chu Nam Quân liền đi qua đám người đang đứng đợi thử vai, chạy đến tiệm trà sữa đối diện.
Tạ Nghiêu Thần và Lâm Trạch An đương nhiên không thể thử vai nhanh như vậy được, cho nên cậu đành ngồi một chỗ vừa uống trà sữa vừa mở điện thoại di động. Đang lướt weibo, đột nhiên có tin nhắn gửi từ số lạ vào máy cậu.
Cậu thờ ơ mở ra nhìn một cái, nhất thời sửng sốt: Đây là số điện thoại của tôi, nhớ lưu vào.
Chu Nam Quân đầu óc mơ hồ, người này là ai a? Ngay cả một câu tự giới thiệu cũng không có…
Nhưng rất nhanh, trong đầu cậu xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc, khóe miệng cậu giật giật, dò xét gửi một tin nhắn: Cậu là Trang Yến Bắc?
Không bao lâu, bên kia liền phản hồi: Đương nhiên là tôi, nếu không thì anh nghĩ là ai?
Khóe miệng Chu Nam Quân lại nhếch lên một chút, cậu không hề thấy lạ khi Trang Yến Bắc biết số điện thoại của mình, dù sao lúc ký hợp đồng cậu cũng đã để lại phương thức liên lạc, Trang Yến Bắc chỉ cần hỏi nhân viên ở đó là biết được. Thế nhưng cậu không hiểu được vì sao Trang Yến Bắc lại muốn liên lạc với cậu, bọn họ mới vừa quen biết, đây cũng quá kỳ lạ đi.
Trang Yến Bắc có lẽ không không đến mức ghét cậu, nhưng cũng tuyệt đối không thích cậu, nếu như vậy, lý do gì lại muốn liên lạc với cậu?
Nghi ngờ thì vẫn nghi ngờ, nhưng cậu chỉ yên lặng gõ chữ: Tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi, đại minh tinh như cậu lại biết số điện thoại của tôi, khiến tôi có chút thụ sủng nhược kinh(*).
(*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà sinh ra lo sợ.)
Một lúc sau, Trang Yến Bắc trả lời: Anh đừng hiểu lầm, tôi cũng không muốn hỏi, chẳng qua giữa chúng ta là quan hệ hợp tác, đương nhiên phải có số điện thoại của nhau mới trao đổi được dễ dàng.
Chu Nam Quân nhịn không được bật cười, từ đây cậu cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lúc Trang Yến Bắc gõ dòng chữ kia có bao nhiêu vặn vẹo, bao nhiêu phách lối. Cậu cười một hồi, tiếp tục gõ: Cậu yên tâm, tôi không hiểu lầm, tôi cũng cảm thấy cậu ghét tôi, nên sau này ở đoàn phim tôi nhất định sẽ cách xa cậu, tuyệt đối không đến gần cậu trong bán kính một mét.
Sau khi Chu Nam Quân gửi tin nhắn này đi, Trang Yến Bắc trầm mặc hơn nửa ngày, cho đến khi Chu Nam Quân nghĩ rằng cuộc trò chuyện của bọn họ đến đây là kết thúc, đang chuẩn bị tiếp tục lướt weibo thì một tin nhắn từ Trang Yến Bắc lại gửi tới.
Chu Nam Quân thờ ơ liếc một cái:…Chẳng lẽ anh tức giận vì chuyện khi nãy?
Cậu nhếch môi, gõ trả lời: Đương nhiên là không, tôi là người dễ giận dỗi như vậy sao? Cậu đừng hiểu nhầm, tôi đã quên chuyện này, nếu như cậu không nhắc đến, tôi cũng không nhớ.
Một phút sau, tin nhắn của Trang Yến Bắc lại gửi tới: …Không phải tôi không muốn anh tới gần, chẳng qua là cổ tôi tương đối nhạy cảm, không chịu được người khác đụng vào, không chỉ có một mình anh, nếu như anh không tin, có thể lên mạng tìm, trong phỏng vấn tôi cũng đã nói qua về chuyện này.
Rất nhanh, cậu ta lại bổ sung thêm một tin nhắn nữa: Anh cũng đừng hiểu lầm, không phải là tôi để ý đến việc anh có giận dỗi hay không, chẳng qua là tôi chú ý đến hình tượng của mình, đỡ cho người khác lại cho rằng tôi xấu tính vân vân.
Chu Nam Quân bị hành động nghĩ một đằng nói một nẻo vô cùng ngạo kiều của Trang Yến Bắc làm cho buồn cười, cậu cười hắc hắc, trả lời: Cậu yên tâm, tôi không hiểu nhầm.
Trang Yến Bắc đáp: Vậy thì tốt.
Chu Nam Quân sờ sờ cằm, bỗng nhiên lại gửi một tin nhắn: Những người nói cậu xấu tính chắc chắn đều không biết gì về cậu, rõ ràng cậu rất đáng yêu.
Hồi lâu sau, Trang Yến Bắc lạnh lùng gửi lại một chuỗi dấu chấm lửng:......
Vừa nhận được tin nhắn đầy dấu chấm lửng của Trang Yến Bắc, Chu Nam Quân không nhịn nổi ôm điện thoại cười sằng sặc: “Hahahaha!” Cái người này cũng thật là đáng yêu!
Nhưng vào lúc này, một thanh âm trên đỉnh đầu cậu đột nhiên vang lên.
“Cậu nói chuyện với ai thế, sao lại cười vui vẻ như này? Chẳng lẽ lẽ.... Bạn gái?”