• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiết Cốc vũ(1) vừa đến, thời tiết ngày một ấm hơn, kỳ thi mùa xuân năm Bảo Nguyên thứ 14 rốt cuộc cũng kết thúc. Thi hội kéo dài 15 ngày, bắt đầu từ mùng 9 tháng hai, khiến quan viên Lễ bộ cùng với nhóm giám khảo đều phải vắt chân lên cổ mà chạy, sau đó đến mùng 1 tháng 3 thì thi đình, tận cho đến khi hoàng đế ngự bút định ra thứ bậc khoa giáp, lại ban cho tiệc Quỳnh Lâm yến để ăn mừng, mọi người lúc này mới có thể thở phào một hơi.

(1) Một trong 24 tiết của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên, thường bắt đầu vào khoảng 19 hay 20 tháng 4 dương lịch. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là ‘Mưa rào’. (nguồn: wikipedia)

—— Trạng nguyên Trần Đình Phương, Bảng nhãn Bạch Tồn Lâm, Thám hoa Mạnh Cảnh Xuân. Tên đề bảng vàng, vô cùng nở mày nở mặt.

Hiện tại đang là thời điểm thu hoạch vụ mùa, nhưng ngay cả những gia đình nông dân đang bận rộn cũng vẫn tấp nập vào thành tụ họp, náo nhiệt xem Trạng nguyên diễu hành trên phố. Mẫu đơn khắp thành đã chớm nở, hoa lê e ấp đầy cành, mấy cô nương chưa xuất giá ngượng ngùng cầm khăn che nửa mặt đứng bên tường trắng ngói xanh kiễng chân mong chờ, Trạng nguyên đi đến chỗ nào thì chỗ đó liền ồ lên một trận hoan hô ầm ĩ.

Tân khoa Trạng nguyên Trần Đình Phương, chẳng qua cũng chỉ mới tròn 17, vậy mà lại được Hoàng thượng ngự bút khâm điểm cho đứng đầu khoa giáp, chỉ một chuyện này thôi cũng đã khiến rất nhiều người phải ghen tị gần chết. Huống chi gia thế của Trần Đình Phương lại cực kỳ hiển hách, tổ tiên ba đời đều là trọng thần. Ông cố là Trấn Quốc công , quân công hiển hách; ông nội từng dưới một người trên vạn người, tuy hiện nay đã lui về ở ẩn, nhưng thanh danh vẫn còn rất vang vọng trong giới sĩ tử; phụ thân chính là thái phó của Thái tử, tả tướng Trần Uẩn; chú ruột tuy chưa từng ra làm quan, nhưng cũng là tài tử vang danh khắp thiên hạ.

Thân thế trong sạch hiển hách như vậy, bản thân lại tri thư đạt lễ phong hoa tuyệt đại, tuy không dám nói xưa nay chưa từng có ai, nhưng cũng rất khó có người có thể vượt qua.

Thám hoa Mạnh Cảnh Xuân cưỡi ngựa đi ở bên phải phía sau Trạng nguyên, trong mắt lại có một chút thương tiếc nhàn nhạt. Chưa đến nhược quán(2) đã đoạt đi ánh hào quang của mọi người dễ như trở bàn tay, không giảm thọ mới là lạ. Một đám người qua đường này cũng chỉ có thể nhìn thấy vỏ bề ngoài hào nhoáng, có ai biết những gì mà Trần Đình Phương phải chịu đựng.

(2) Thời xưa gọi thanh niên 20 tuổi là nhược quán.

Trong nhà Mạnh Cảnh Xuân vốn buôn bán dược liệu, từ nhỏ phải ngửi đủ loại mùi tán loạn trong cửa hàng, nên từ lâu đã luyện ra được cái mũi thính như mũi chó. Vào hôm thi đình đó, Mạnh Cảnh Xuân gặp Trần Đình Phương, cho dù hắn giả vờ khỏe mạnh, y phục đã xông hương qua bao nhiêu lần, nhưng Mạnh Cảnh Xuân vẫn có thể ngửi được mùi thuốc đông y thoang thoảng trên người hắn.

Ôm bệnh nhiều năm, kiên trì uống thuốc mà không muốn cho người khác biết được, chỉ có người như vậy mới có thể tận lực giả vờ khoẻ mạnh cho người ta xem. Sau đó Mạnh Cảnh Xuân liền rút ra kết luận, Trần Đình Phương không phải là kẻ trường thọ.

Bảng nhãn Bạch Tồn Lâm đang đi bên cạnh chợt nói với Mạnh Cảnh Xuân: "Mạnh huynh, huynh xem bên kia khó có được một vị cô nương đang vẫy tay với huynh đấy."

Mạnh Cảnh Xuân vội vàng nâng cổ tay áo che mặt.

Bạch Tồn Lâm hà hà cười: "Mạnh hiền đệ, diện mạo của đệ cũng thuộc loại cực tốt, cần gì phải làm ra vẻ không dám gặp người như thế?”

Mạnh Cảnh Xuân nho nhỏ nói thầm: "Diện mạo đẹp đẽ phải là người đi phía trước kia kìa."

Trần Đình Phương nghe vậy thì quay lại nhìn nhìn nàng.

Mạnh Cảnh Xuân ho nhẹ hai tiếng, trái lại ngồi thẳng người lên, thoải mái hào phóng nhìn Trần Đình Phương nói: "Diện mạo của Trạng nguyên lang quả thực là cực phẩm, đây là lời nói thật lòng của Mạnh mỗ."

Bên môi Trần Đình Phương hơi hơi lộ ra ý cười nhẹ, cũng không có nói gì, chỉ quay đầu đi tiếp.

Ba người cưỡi ngựa đi một đường đến cầu Thành Hiền, đi hết phố Ngự mới coi như là hoàn thành.

Lúc đến giữa trưa, thời tiết có phần hơi khô hanh, Mạnh Cảnh Xuân mặc đồ hơi nhiều, lại phơi nắng cả ngày nên bây giờ cảm thấy toàn thân như bị đốt trụi, nói muốn trở về hội quán để đổi bộ quần áo khác, sau đó vội vội vàng vàng thúc ngựa chạy một mình.

Bạch Tồn Lâm phía sau gọi nàng: "Mạnh hiền đệ, tuyệt đối đừng quên Quỳnh Lâm yến tối nay!"

Triều đại nào cũng đều có Quỳnh Lâm yến, do Hoàng thượng đích thân mời, vinh quang tột bậc. Có biết bao nhiêu phần tử trí thức trông mong một ngày này, nhưng trí nhớ của Mạnh Cảnh Xuân cực kỳ tệ hại, lại có thể quên mất. Nàng trở lại hội quán ăn cơm xong, định ngủ một giấc, vốn còn nhớ chuyện dự tiệc buổi tối, kết quả càng ngủ càng ngon, không còn biết giờ giấc gì cả.

Quỳnh Lâm yến năm nay được tổ chức tại Tây Uyển, bách quan được mời tới, hoa đăng sáng như ban ngày, rất là náo nhiệt, không khác gì Tết Nguyên Tiêu. Các sĩ tử mặc áo bào của tiến sĩ, nhao nhao ngồi xuống theo thứ bậc, nội quan liếc mắt nhìn qua, lại phát hiện vị trí của Thám hoa vẫn chưa có ai ngồi!

Bạch Tồn Lâm âm thầm mắng một câu: "Chẳng lẽ tiểu tử này thật sự đã quên mất rồi!"

Trần Đình Phương nghe vậy, nhìn về phía chỗ trống, gọi nội quan tới, nhẹ giọng thăm hỏi: "Bây giờ là canh giờ nào rồi?"

Nội quan đáp lời: "Đã là giờ dậu một khắc."

Giờ Dậu ba khắc sẽ khai tiệc, cho dù bây giờ lập tức sai người đến hội quán gọi Mạnh Cảnh Xuân tới đây thì cũng vẫn không kịp.

Bên kia bách quan cũng ngồi vào chỗ theo thứ bậc, trước khi khai yến Hoàng thượng còn chưa tới, nên mọi người phía dưới nói nói cười cười vô cùng sôi nổi. Mấy vị chủ khảo chấm thi trong đợt thi lần này đang tán dóc với nhau, chợt có một người liếc trộm về một vị trí nào đó phía bên trên, nhỏ giọng nói: "Lẽ nào Thẩm tướng đã trở về?"

Vị trí kia được cố ý chừa ra, nên chắc sẽ có người ngồi chứ?

Người nọ hiểu ý trả lời: "Nghe nói chuyện ở U Châu tiến triển tương đối thuận lợi, nên trở về sớm hơn để phục mệnh.”

Thì ra là thế.

Lại qua một khắc, nội quan tuyên Hoàng thượng đến, bách quan liền ào ào quỳ rạp trên đất, hô "Vạn tuế vạn vạn tuế" nghênh giá.

Hoàng thượng ngồi xuống nói: "Bình thân, đây là yến hội, không phải là thượng triều, đừng quá câu nệ." Nói xong liền dời mắt nhìn về chỗ trống nào đó ở phía bên trái.

"Trẫm nghe nói Thẩm Anh hôm nay đã hồi kinh, sao giờ này vẫn còn chưa tới?"

Ngồi ở chủ vị tả tướng, Trần Uẩn lập tức quỳ xuống trả lời: "Thẩm đại nhân đi đường mệt nhọc, không thể tới kịp, mong Hoàng thượng đừng trách."

Hoàng thượng nhẹ mấp máy môi, lại nhìn thấy chỗ thứ hai bên phải còn trống, giọng điệu hơi không vui: "Thám hoa lang mà Trẫm khâm điểm cũng không có đến sao?"

Phía dưới một mảnh trầm mặc, trong lòng đều thầm mắng, Thám hoa lang này quả thực là không muốn sống nữa, nhưng cũng không ai dám đứng ra nói một tiếng nào.

Cuối cùng, Trần Đình Phương đứng ra quỳ xuống nói: "Bẩm Hoàng Thượng, hôm nay đi qua phố Ngự, Mạnh Cảnh Xuân trong một lúc cao hứng liền uống hai chén, không ngờ tửu lượng cực kém, nôn thốc nôn tháo, chỉ sợ lúc này vẫn còn chưa tỉnh, tuổi trẻ không biết chuyện, xin Hoàng thượng xem xét mà tạm tha cho hắn một lần."

Quả là một đôi phụ tử tốt, đều tận lực giải vây cho người ngoài.

Hoàng thượng vốn cũng không định so đo, hôm nay là tiệc ăn mừng, cần gì phải vì loại chuyện này mà làm hỏng buổi tiệc, mở một con mắt nhắm một con mắt là được. Nhưng bên này Trần Đình Phương vừa dứt lời, bên kia đã có một nội quan vội vàng chạy tới báo, Thám hoa lang cùng Thẩm tướng đến.

***

Lại nói tiếp, Mạnh Cảnh Xuân cái người có trí nhớ ngắn hạn này vừa mở mắt, phát hiện bên ngoài trời đã nhá nhem tối, liền hấp tấp khoác lên áo tiến sĩ chạy ra ngoài, thúc ngựa vội vàng chạy vào trong cung, một khắc cũng không ngừng. Kết quả nàng vừa mới đến cửa cung, liền bị ngăn lại, nói tiệc rượu bên trong đã bắt đầu, không cho vào.

Mạnh Cảnh Xuân gấp đến độ xoay quanh, nói rách cả mồm ra nhưng thủ vệ vẫn một mực không cho vào là không cho vào.

Lúc nàng đang gấp đến độ muốn bứt cả tóc, thì một chiếc xe ngựa ngừng lại ngay tại cửa cung. Người kia xuống xe ngựa, thị vệ giữ cửa lập tức tiến lên nghênh tiếp, khom người hành lễ, sau đó lập tức mở cửa cho hắn vào.

Thừa dịp cửa còn chưa đóng lại, Mạnh Cảnh Xuân lập tức xông tới, nhưng lại bị một thị vệ khác cản lại.

Mạnh Cảnh Xuân lớn tiếng nói: "Vì sao hắn có thể vào còn ta thì không ? Không phải nói tiệc rượu bắt đầu thì sẽ không cho ai vào nữa sao?"

Thị vệ phản bác nói: "Ngươi nói mình là Thám hoa lang sao?"

Mạnh Cảnh Xuân thực hối hận, lúc nãy đi quá vội vàng nên quên mất không mang theo hốt bản(3) được ngự ban.

(3) Hốt bản: Tấm thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre của quan lại, cầm trên tay khi vào chầu.

Thẩm Anh nghe tiếng tranh chấp, xoay người lại.

Hắn đi hai bước về cửa cung, nhìn thoáng qua Mạnh Cảnh Xuân, hỏi thị vệ: "Chuyện gì?"

Thị vệ nói: "Người này nói mình là Thám hoa lang, nhưng chỉ nói miệng mà không có bằng chứng, trong khi tiệc rượu trước đó đã bắt đầu, làm sao có thể để hắn vào trong?"

Thẩm Anh nhìn nhìn nàng, dưới ánh đèn cung đình mờ mờ ảo ảo, người đứng đối diện có thân hình nhỏ gầy, trên khuôn mặt nho nhỏ hiện rõ vẻ bất bình cùng gấp gáp.

Thẩm Anh nhàn nhạt mở miệng: "Ta dẫn hắn vào trong."

Thị vệ kia thấy vậy đành phải cho đi, ánh mắt Mạnh Cảnh Xuân phút chốc sáng lên. Thẩm Anh xoay người sang chỗ khác, Mạnh Cảnh Xuân đi theo phía sau, suy nghĩ miên man, chức quan của người này chí ít phải đến tam phẩm, thế nên lời nói mới có thể có phân lượng như vậy, nhưng nhìn qua hắn lại khá trẻ, theo lý mà nói thì cũng không thể thăng chức nhanh dữ vậy.

Khi nàng đang suy nghĩ, chợt nghe được Thẩm Anh nói: "Ngươi cũng biết là đã đến muộn, nếu Hoàng thượng hỏi vì sao muộn, ngươi định nói như thế nào?"

Mạnh Cảnh Xuân mờ mịt, vừa rồi chỉ nghĩ làm sao qua được cửa cung, ngược lại chưa từng suy nghĩ đến chuyện này. Thẩm Anh thấy nàng bế tắc, cũng không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói: "Nói nhiều nhất định sai, chỉ xin chịu phạt là được."

Mạnh Cảnh Xuân đi phía sau gật mạnh đầu.

Cho nên mới có cảnh hai người cùng nhau bước vào.

***

Thẩm Anh đến sau, nói hai câu khách sáo xin chịu phạt, Hoàng thượng cũng không trách cứ, liền cho hắn ngồi.

Mạnh Cảnh Xuân vội vàng quỳ xuống xin chịu phạt, lại nhìn thấy Trần Đình Phương quỳ trên mặt đất, cũng không biết có chuyện gì xảy ra.

Bách quan và tân khoa tiến sĩ bên dưới đều nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh.

Hoàng thượng nhìn nhìn Mạnh Cảnh Xuân, lại nhìn thoáng qua Trần Đình Phương vẫn đang quỳ trên mặt đất. Tửu lượng cực kém? Say đến bất tỉnh nhân sự?

"Đến muộn, là phải phạt." Ngữ khí của Hoàng thượng không hề giống như đang đùa, "Trẫm phạt ngươi uống ba chén."

Quỳnh Lâm yến còn có cách phạt này sao? Mạnh Cảnh Xuân không dám ngẩng đầu, cho đến khi nội quan bưng ba ly rượu đầy đến trước mặt nàng, lúc này nàng mới nói "Tạ ơn Hoàng thượng ban rượu", quay đầu đi, uống một hơi cạn sạch ba ly rượu.

Tuy là bị sặc rượu mạnh, nhưng vẫn phải nhịn xuống, may mà từ nhỏ nàng đã thích uống trộm chút ít rượu, ba chén này uống xong tạm thời chưa ngã được.

Hoàng thượng thấy nàng uống xong, nói: "Tửu lượng của Thám hoa lang xem ra không tệ."

Nàng đần độn gật gật đầu.

"Đã uống xong thì đi xuống lĩnh phạt đi thôi. Mạnh Cảnh Xuân 10 trượng, Trần Đình Phương 5 trượng."

Mạnh Cảnh Xuân lờ mờ, còn Trần Đình Phương bên cạnh thì lại hiểu rõ, dập đầu thêm một cái, thản nhiên nói: "Tạ chủ long ân."

Quỳnh Lâm yến, Trạng nguyên và Thám hoa bị lĩnh gậy, thật là lần đầu được chứng kiến. Thật ra thì Trần Đình Phương đã phạm vào tội khi quân, đáng lẽ phải phạt nặng, nhưng Hoàng thượng lại chỉ phạt 5 trượng, có thể thấy được là vẫn còn dung túng.

Vốn Trần Đình Phương chắc chắn khi tiệc rượu bắt đầu thì cửa cung cũng lập tức bị khóa lại, bất kể thế nào Mạnh Cảnh Xuân cũng không thể vào được, nên mới bịa chuyện thay nàng. Nhưng như thế nào cũng không ngờ đến giữa đường lại lòi ra một Thẩm Anh.

Tuy hôm nay phải lĩnh bao nhiêu đó trượng, nhưng bù lại cũng đã khiến Mạnh Cảnh Xuân nợ hắn một nhân tình.

Xong hết mười trượng, Mạnh Cảnh Xuân nằm liệt một hồi, quay đầu sang Trần Đình Phương cũng đang giống mình, nói: "Ta bị ăn đòn thì cũng thôi đi, nhưng sao huynh cũng......"

Trần Đình Phương nghĩ, đầu đuôi chuyện này vẫn nên để người khác nói cho nàng biết thì tốt hơn, nên chỉ nhịn đau cười yếu ớt, hời hợt nói: "Chẳng qua là nói vài lời xằng bậy, chọc Hoàng thượng không vui."

"Nga." Hiện tại rượu hơi ngấm vào người nên Mạnh Cảnh Xuân có phần mê man, cảm thán trong lòng, thật là đau chết người, chẳng biết lúc nào mới có thể khỏe lại đây, may mà lúc nãy vừa mới uống rượu, không thì chẳng phải càng thấy đau hơn sao.

Thân thể xương cốt của Trần Đình Phương tuy yếu ớt, nhưng người hành hình thấy hắn là con trai độc nhất của tả tướng, lại từng là thư đồng của hoàng tử, xuống tay cũng nhẹ hơn nhiều, cho nên chỉ bị thương chút da thịt.

Trần Đình Phương thấy Mạnh Cảnh Xuân nằm bò trên ghế hành hình không động đậy nổi, liền đi qua đỡ nàng.

Không ngờ Mạnh Cảnh Xuân lập tức đứng lên. Nhưng eo nàng chân nàng đều đã tê dại, nhất thời đứng không vững, ở trước mặt hắn lung la lung lay. Mắt thấy sắp ngã xuống, Trần Đình Phương đã nhanh chóng duỗi tay đỡ nàng, Mạnh Cảnh Xuân liền thuận tiện ngả vào trên người hắn.

Quần áo vào ngày xuân vốn mỏng, lại thêm do vội vàng ra ngoài mà Mạnh Cảnh Xuân cũng chưa kịp quấn ngực lại. Còn Trần Đình Phương thì rất nhạy bén, dù cho không hiểu nhiều lắm về chuyện nam nữ, nhưng cũng nhận ra có điều gì đó không đúng.

Mạnh Cảnh Xuân nhanh chóng đứng lên: "Thật sự xin lỗi, rượu bây giờ mới ngấm." Mạnh Cảnh Xuân khoát tay nói: "Huynh đi trước đi."

Trần Đình Phương chỉ im lặng, bên kia Nhị điện hạ nghe nội quan trong cung bẩm báo, vội vàng chạy tới, dìu hắn đi về phía tây.

Tân khoa Thám hoa, là nữ nhân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang