Nàng đã sớm biết diện mạo của hắn tốt, không ngờ cạo đầu đi tu xong, lại càng cảm thấy hắn thanh tú, dáng vẻ thật sự đoan chính, khiến người ta cực kỳ hâm mộ. Mạnh Cảnh Xuân đột nhiên lấy lại tinh thần, Trần Đình Phương đã mở miệng nhẹ nhàng nói: “Mời hai vị thí chủ ngồi."
Hắn nói ra lời này, Thẩm Đại Duyệt mới tỉnh lại được, lập tức theo Mạnh Cảnh Xuân ngồi xuống trước bàn thấp. Trần Đình Phương ngồi đối diện ngâm trà cho các nàng, tuy vẻ mặt vẫn bình tĩnh như xưa, nhưng Mạnh Cảnh Xuân nhìn ra được vài phần yên bình trong đó. Sau khi một người được giải thoát sẽ có dáng vẻ này sao? Nàng không biết. Nhưng bộ dạng hiện giờ của Trần Đình Phương, hình như sống thật sự rất thoải mái, người ở trong thiền đường thanh tịnh này cũng có vẻ không màng danh lợi.
Trong mắt hắn bây giờ bớt đi vẻ tính toán, khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều. Mạnh Cảnh Xuân ôm lấy chén sứ để làm ấm tay, nhẹ nhàng hỏi: "Gần đây thời tiết chuyển lạnh, trong chùa khá là vắng lặng lạnh lẽo, bộ tăng y này nhìn cũng phong phanh, không biết hiền đệ ——" Nàng ý thức được mình nói sai, lập tức sửa lời: “Không biết thân thể của tiểu sư phụ gần đây có tốt không?”
Trần Đình Phương hơi hơi cong môi, trả lời: "Ở một hồi, đã tốt hơn rất nhiều.”
Thẩm Đại Duyệt ngồi một bên thấy tình hình này, đã đoán được vị hòa thượng có pháp hiệu Vô Tâm này là một người quen cũ nào đó của Mạnh Cảnh Xuân.
Người này nhìn còn trẻ vô cùng, nàng yên lặng nhìn, đoán hắn cũng chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi, phong thái khá lạnh nhạt, có vẻ rất có giáo dưỡng, chắc xuất thân cùng với gia giáo cũng không tệ. Người trần xuất gia tất nhiên là có lý do, Thẩm Đại Duyệt đoán không ra vì sao người thanh niên đang độ tuổi sung sức này lại lựa chọn xa rời khỏi hồng trần thế tục.
Nàng hiếm khi cảm thấy tò mò đối với người lạ, nhưng khi đối mặt với vị tiểu sư phụ này, những lời nàng muốn hỏi lại nhiều vô hạn. Chỉ là, nhìn tình hình trước mắt, sao nàng có thể mở miệng hỏi cho được? Nàng nhìn Mạnh Cảnh Xuân bên cạnh một cái, cũng không biết tẩu tẩu có thể tiết lộ một chút chuyện về vị tiểu sư phụ này hay không.
"Hôm nay vào chùa xin bùa bình an, vốn định ăn xong cơm chay liền trở về, thật sự không ngờ có thể gặp được ngươi." Từ ngày chia tay ở Trần phủ, tính đến nay cũng đã được hơn nửa năm. Mạnh Cảnh Xuân thấy dáng vẻ bình thản đạm bạc của hắn bây giờ, lại thấy cực kỳ an tâm. Nàng cũng có lòng tiếc tài, lúc đó còn lo Trần Đình Phương sẽ vì luẩn quẩn nhất thời mà đi theo Nhị điện hạ. Hắn giống như bây giờ, cũng tốt.
Trần Đình Phương nhàn nhạt trả lời: “Có duyên sẽ gặp, hôm nay cũng là trùng hợp biết được ngươi vào chùa cầu bình an. Chắc hiện giờ sống rất tốt phải không?”
“Ừ.” Mạnh Cảnh Xuân chỉ đáp lại một tiếng, cũng không cần phải đi nhiều lời miêu tả rốt cuộc là sống tốt như thế nào. Trần Đình Phương là người thông minh thông hiểu, hiển nhiên không cần nghe những lời thừa thãi.
“Vậy thì tốt rồi.” Giọng điệu Trần Đình Phương vẫn nhàn nhạt như cũ, giống như trên đời này không có chuyện gì là quan trọng: “Trà này tuy là trà cũ, nhưng càng cũ càng có hương vị, nếm thử một chút đi.”
“Bây giờ ngươi rời khỏi hầm rượu Trần phủ, ngược lại bắt đầu đi nghiên cứu trà sao?" Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu nhấp một ngụm, khi nói chuyện lại thoáng có âm mũi: “Ừ, rất thơm.”
Thẩm Đại Duyệt ngồi bên cạnh chỉ lo nhìn, ngay cả trà cũng chỉ vội vàng uống một ngụm, may mà Trần Đình Phương không bị ánh mắt này của nàng dọa đến.
Trần Đình Phương chậm rì rì thưởng thức trà, ngoài buồng truyền tới tiếng bước chân, hình như là bước chân của con nít, vội vàng vội bộp chộp. Người ngoài phòng gõ gõ cửa: "Sư thúc, con tới xin một ít trà để uống.”
Trần Đình Phương nhàn nhạt đáp lời: “Vào đi.”
Tiểu hòa thượng kia lập tức đẩy cửa trượt ra, ngó ngó vào trong, thấy hai vị khách nữ ngồi đó, hơi cúi người bắt tay chữ thập hành lễ, xong rồi mới sung sướng vui vẻ chạy đến trước mặt Trần Đình Phương, cũng không kéo đệm qua lót, trực tiếp ngồi lên lớp chiếu cói, cười hì hì nói: "Sư thúc......"
Trần Đình Phương cười nhẹ, rót chén trà cho hắn. Tiểu hòa thượng cuống cuồng cầm lên, uống xong nói một tiếng: "Trà ở chỗ sư thúc vẫn là thơm nhất, trà trong phòng khách thật sự là khó uống."
Tiểu hòa thượng này chỉ khoảng bảy, tám tuổi, trên mặt vẫn còn nét ngây thơ, khi cười lên cực kỳ rực rỡ, cũng chưa thay răng xong, lúc nhe răng cười còn bị thiếu một cái răng cửa, nhìn hết sức thú vị.
“Ừ.” Trần Đình Phương cũng khẽ nhấp một ngụm trà, không nói thêm lời dư thừa nào.
Tiểu hòa thượng này uống xong trà, vẫn không chịu buông tha, cũng không chú ý đến chuyện lúc này trong buồng còn có hai vị nữ thí chủ, bỗng chốc níu chặt lấy tay áo của Trần Đình Phương, làm nũng nói: "Sư thúc...... Con muốn ăn canh đậu hũ. Sư thúc nấu canh đậu hũ ngon nhất, con muốn sư thúc nấu canh đậu hũ cho con ăn.”
"Viên Tuệ." Trần Đình Phương khẽ gọi pháp hiệu của hắn, lại nhìn Mạnh Cảnh Xuân cùng Thẩm Đại Duyệt, giọng nói hết sức dịu dàng: "Khách vẫn còn ở đây."
Tiểu hòa thượng Viên Tuệ ngó ngó Mạnh Cảnh Xuân cùng Thẩm Đại Duyệt, lập tức nói: "Hai vị nữ thí chủ có muốn nếm thử món ăn chay mà sư thúc nấu không? Sư thúc rất lợi hại, nghe đâu lúc còn ở tục gia luôn cách xa nhà bếp, sau đó chỉ đi theo sư huynh ta học nửa tháng, liền trò giỏi hơn thầy, nấu cực kỳ ngon.” Miệng hắn rất lanh lợi, tiếp tục thuyết phục hai người Mạnh, Thẩm: “Ở lại ăn đi, canh giờ này cũng nên ăn cơm rồi.”
Mạnh Cảnh Xuân vừa định nói không muốn phiền toái, Thẩm Đại Duyệt ngồi bên cạnh lại khẽ kéo tay áo nàng bên dưới bàn thấp một cái. Mạnh Cảnh Xuân nhìn nàng, thấy ánh mắt nàng có vẻ trông mong, trực tiếp biểu đạt ý nguyện muốn nếm thử của mình. Mạnh Cảnh Xuân nghĩ chắc là nàng cảm thấy mới lạ, bèn nói với Trần Đình Phương: “Nói vậy, thật sự là quá làm phiền Vô Tâm sư phụ rồi."
Tiểu hòa thượng Viên Tuệ chớp mắt nói: “Cứ quyết định thế đi, khẳng định là sư thúc rất vui sướng, đúng không?"
Trần Đình Phương cười nhạt đứng dậy: “Ừ, lập tức đi nấu cho con đây.”
Trong chùa có hòa thượng chuyên phụ trách nấu cơm chay, nhưng nếu mấy hòa thượng còn lại muốn tự tay nấu, cũng không có gì là không thể. Viên Tuệ thích cơm chay do Trần Đình Phương làm, lại thấy hắn xuất khẩu thành thơ rất có tài năng và học vấn, cảm thấy sư thúc thực đúng là không gì không làm được, càng thêm sùng bái hắn.
Hắn rạo rực theo sát Trần Đình Phương đi ra ngoài buồng, quay lại thấy hai người Mạnh Thẩm cũng đã đến, cười cười với hai người, nhỏ giọng nói: "Có lộc ăn nha.”
Một câu này khiến Mạnh Cảnh Xuân dở khóc dở cười, Thẩm Đại Duyệt cũng cúi đầu cười nhẹ.
Trần Đình Phương đi làm cơm chay, Viên Tuệ mang hai nàng vào một phòng khác bên cạnh nhà bếp. Hắn thấy Thẩm Đại Duyệt nhu thuận đáng yêu, bày ra dáng vẻ người lớn, hỏi: "Nữ thí chủ tới đây để cầu nhân duyên sao?"
Thẩm Đại Duyệt trả lời không phải, Viên Tuệ lại nhìn Mạnh Cảnh Xuân, lanh lợi nói: “Ồ, là đi cùng với nữ thí chủ này tới đây sao?” Hắn hơi suy nghĩ một chút: “Vị nữ thí chủ này là tới cầu con à?”
Mạnh Cảnh Xuân vẫn dở khóc dở cười như trước, quả thực không biết đáp lại hắn thế nào.
Tuy Viên Tuệ còn nhỏ nhưng lại rất giỏi ăn nói, nói từ chuyện trên trời đến dưới đất với hai người Mạnh Thẩm, đề tài nhảy cực kỳ nhiều, mà cũng không có lúc nào bị lúng túng mắc kẹt.
Hắn đang định nói vài chuyện lý thú trong chùa của Trần Đình Phương, Trần Đình Phương đã bưng một cái khay màu nâu đậm đi vào. Hắn đặt khay xuống, lại quay ra ngoài, kéo cửa đóng lại rồi ngồi xuống.
Hiện giờ ở chùa vẫn ăn theo phần, món ăn trước mắt mỗi người đều giống nhau, nguyên liệu nấu ăn đơn giản, cách nấu cũng cực kỳ gản dị. Lúc Trần Đình Phương đưa phần thức ăn kia cho Thẩm Đại Duyệt, Thẩm Đại Duyệt cũng không dám nâng đầu, hơi khẩn trương bưng bát sứ, không biết nên bắt đầu ăn từ dĩa nào.
Trước khi ăn cơm phải niệm kinh cúng bái thức ăn cho chư Phật Bồ Tát, Mạnh Cảnh Xuân cũng không vội ăn, chắp tay học theo bộ dạng của hai người đối diện, cầu nguyện một phen, bấy giờ mới bắt đầu thong thả ăn cơm.
Ăn cơm trong chùa, giữa bữa ăn không thể nói chuyện. Thẩm Đại Duyệt càng cảm thấy lúng túng nặng nề, cảm thán nguyên liệu nấu ăn tuy đơn giản, chế biến giản dị, nhưng lại ngon tuyệt vời. Nàng nhịn không được ngẩng đầu nhìn Trần Đình Phương đang nghiêm túc ăn cơm.
Vẻ bình thản trên mặt hắn, nàng hiếm khi được nhìn thấy ở những người khác. Trần Đình Phương thần bí, hờ hững, ung dung trầm tĩnh, khiến nàng càng thêm hiếu kỳ, nhịn không được mà muốn tìm hiểu đến tận cùng, nhưng rốt cuộc lại bị ngăn trở bởi thể diện cùng lễ tiết, ngại ngùng mở miệng.
Ăn xong, tiểu hòa thượng Viên Tuệ dùng củ cải muối quét sạch bát sứ, một hạt cơm cũng không thừa lại, sau đó ngốn hết miếng củ cải muối kia rồi mới thỏa mãn xoa xoa bụng, nhìn sang hai người Mạnh Thẩm, ngẩng cằm cười nói: “Sư thúc ta nấu ngon không?”
Thẩm Đại Duyệt hơi gật gật đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào Trần Đình Phương như trước.
Tiểu hòa thượng Viên Tuệ đột nhiên nhìn nàng chăm chú: “Sao nữ thí chủ lại nhìn chòng chọc sư thúc ta như thế? Bởi vì sư thúc ta xinh đẹp à?”
Trên mặt Thẩm Đại Duyệt hiện vẻ quẫn bách, mặt đỏ bừng bừng. Nàng cúi đầu nâng tay vén sợi tóc rơi xuống bên tai, vội vàng nói: "Không có."
Mạnh Cảnh Xuân nhìn Thẩm Đại Duyệt bên cạnh, không dấu vết cau mày. Dáng vẻ đỏ mặt lúng túng của nàng lọt hết vào trong mắt Mạnh Cảnh Xuân, mà một câu phủ nhận này, lại càng lộ vẻ giấu đầu lòi đuôi.
Dù sao tiểu nha đầu cũng còn nhỏ tuổi, số người lạ được gặp ít đến đáng thương, mà Trần Đình Phương vốn xinh đẹp, đợt diễu phố khi đậu Trạng nguyên năm đó, không biết trở thành người trong mộng của bao nhiêu cô nương trong kinh thành. Bây giờ tiểu nha đầu gặp Trần Đình Phương, e là đã bị diện mạo đẹp đẽ của hắn làm mờ mắt.
Huống chi ngôn hành cử chỉ của Trần Đình Phương cũng tao nhã khéo léo, vừa nhìn liền biết hắn là con cháu thế gia vọng tộc, lại thêm trên người hắn có hương vị thư sinh nồng đậm, sợ là vừa đúng với sở thích của Thẩm Đại Duyệt.
Dường như Trần Đình Phương đã quá quen với loại ánh mắt này, cũng không cảm thấy lúng túng gì, cúi đầu dọn dẹp dĩa cơm trên bàn, nghiêng đầu nói với Viên Tuệ: "Theo sư thúc đi rửa chén thôi." Rồi lập tức đứng lên.
Viên Tuệ vội vàng đứng dậy theo, hấp tấp bám theo hắn đi ra khỏi phòng. Sau khi hai người bọn họ rửa chén xong quay lại, Mạnh Cảnh Xuân nói: "Thời gian không còn sớm, hôm nay quấy rầy hơi lâu, xin được cáo từ trước.”
Viên Tuệ vội vàng chắp tay thành chữ thập hành lễ với hai người, Trần Đình Phương cũng thủng thỉnh làm theo, hành lễ xong, lại nói: “Có duyên sẽ gặp lại."
Mạnh Cảnh Xuân đáp lễ cáo từ, dẫn Thẩm Đại Duyệt đến cửa chùa. Thẩm Đại Duyệt do dự cả buổi, cuối cùng mở miệng hỏi: “Vị Vô Tâm sư phụ này là người quen cũ của tẩu tẩu ở kinh thành sao?”
“Ừ.” Mạnh Cảnh Xuân chỉ khẽ đáp lại một tiếng.
Thẩm Đại Duyệt kéo căng da mặt, hỏi tiếp: “Tên của Vô Tâm sư phụ lúc còn ở tục gia là gì?”
Mạnh Cảnh Xuân thoáng suy nghĩ, quyết định nói đúng sự thực. Nhất định là Thẩm Đại Duyệt thấy Trần Đình Phương vô cùng thần bí nên muốn tìm hiểu đến ngọn nguồn, nếu nàng vén bức màn thần bí này lên, cho Thẩm Đại Duyệt được nhìn thấy Trần Đình Phương thật sự, chắc nàng ấy sẽ không còn hiếu kỳ như thế nữa.
Vì thế nàng nói: “Tên Trần Đình Phương, con trai duy nhất của Trần tả tướng tiền nhiệm, thi cùng khóa với tẩu, là Trạng nguyên năm Bảo Nguyên thứ mười bốn.”
Nàng vừa nói xong, Thẩm Đại Duyệt lại càng thêm ngạc nhiên. Còn trẻ mà đã trúng Trạng nguyên, đáng lẽ phải là vinh quang vô hạn, tiền đồ tốt đẹp. Huống chi đã tham gia thi cử, đương nhiên là có lòng muốn theo đuổi công danh, sao đột nhiên lại buông bỏ tất cả, trốn vào cửa Phật? Với sự từng trải ít ỏi đến đáng thương của nàng, hiển nhiên là không thể hiểu được.
Mạnh Cảnh Xuân chậm rãi mở miệng, một chậu nước lạnh tưới thẳng xuống đầu nàng: “Sau khi Nhị điện hạ qua đời, hắn gần như trở thành một phế nhân. Sau đó, lúc tẩu gặp lại hắn lần nữa thì nghe nói, hắn quyết định xuất gia."