Ngưu quản gia sợ Mạnh Cảnh Xuân bị cảm lạnh, vừa định tiến lên đánh thức nàng, lại thấy Thẩm Anh về tới. Thẩm Anh vào phòng, nhìn thấy Mạnh Cảnh Xuân gục xuống bàn ngủ say sưa, thức ăn còn chưa được động đũa, hắn đè giọng lại, nói với Ngưu quản gia: “Đem xuống hâm nóng rồi mang lên.”
Ngưu quản gia vâng dạ rồi thu dọn mấy dĩa thức ăn, đang định đi thì Thẩm Anh lại gọi giật lại, chậm rãi nói: "Mang một ít rượu tới.”
Tuy Ngưu quản gia ở trong phủ này chưa lâu, nhưng cũng biết trước giờ Thẩm Anh không uống rượu, hơn nữa thấy sắc mặt hắn hôm nay cực kém, chắc là đã gặp phải chuyện gì rồi.
Sau khi Ngưu quản gia rời khỏi, Thẩm Anh cũng không vội đánh thức Mạnh Cảnh Xuân. Đứa nhỏ này có vẻ ngủ rất ngon, khiến cho người ta thật không nhẫn tâm gọi nàng dậy.
Mạnh Cảnh Xuân như nghe thấy tiếng động, nâng tay sờ sờ mũi rồi ngồi thẳng dậy, nhìn thoáng qua Thẩm Anh ngồi đối diện, nửa tỉnh nửa mê nói: “A, Tướng gia về rồi.”
Trên mặt Thẩm Anh lộ vẻ mệt mỏi khó nén, nhỏ giọng hỏi: “Sao không ăn trước đi? Thức ăn bị nguội, hâm lại ăn không ngon nữa.”
Hình như đầu óc Mạnh Cảnh Xuân vẫn còn chưa được tỉnh táo hẳn, nâng tay chà xát mặt mình, lấy lại tinh thần nhìn chằm chằm Thẩm Anh hồi lâu, trả lời: “Đừng có lo, dù sao cũng không đói lắm.”
Vừa nói dứt câu thì bụng ọt ọt kêu lên, Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu đè lên bụng, nói: “Ngủ một giấc dậy hình như cũng hơi đói.”
Nàng thấy sắc mặt Thẩm Anh nặng trĩu, tưởng là hắn không thích, cũng không dám càn rỡ nữa, cầm bình trà ở bên cạnh lên, rót một chén đưa cho hắn.
Ngón tay của Thẩm Anh chạm vào chén trà, không hề phát hiện trà không còn ấm.
Mạnh Cảnh Xuân vội vàng phản ứng kịp: “Í, nước trà lạnh rồi, Tướng gia đừng uống." Nói xong thì vươn tay ra định lấy lại chén trà, nhưng Thẩm Anh lại nắm chặt không buông.
Mạnh Cảnh Xuân ngượng ngùng rút tay về.
Trên mặt nàng có vết hồng hồng lưu lại do nằm bò ra bàn ngủ, Thẩm Anh nhìn mà hơi hốt hoảng. Lúc bọn họ gặp nhau lần đầu, Mạnh Cảnh Xuân cũng chỉ mới tám tuổi, khiếp đảm sợ sệt như chim sợ cành cong. Sau hơn mười năm gặp lại, trên người nàng không còn nỗi kinh hoảng sợ hãi như lúc ấy nữa, trên mặt luôn túc trực ý cười long lanh mang theo nhiệt tình chính khí. Nếu không có chuyện gì xảy ra, nàng chẳng qua cũng chỉ là một khuê nữ đợi gả, có khi còn hứa hôn rồi, cả đời không cần sầu lo.
Hắn vô thức đưa tay sang, nhưng chưa chạm tới mặt nàng thì đã lúng túng ngừng lại giữa chừng, trái tim mong đợi lại như bị một tảng đá lớn nghiền nát, khổ sở không chịu nổi.
Mạnh Cảnh Xuân thấy cử động quái lạ của hắn, dè dặt hỏi: "Tướng gia khó chịu chỗ nào sao?”
Thẩm Anh cau chặt lông mày, lòng nghẹn lại, rốt cuộc đặt tay lên bàn, muốn trả lời nhưng cuối cùng lại không mở miệng.
Mạnh Cảnh Xuân nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa, nói: “Có muốn mời Trương thái y đến không?”
Giọng Thẩm Anh hơi khàn: "Không cần."
Mạnh Cảnh Xuân mím nhẹ môi, chắc là hắn đói hoặc là quá mệt mỏi, lại gặp phải vài chuyện không hay ho, nên trong lòng buồn bực. Nàng lại nhìn ra ngoài cửa, thấy cành lá của cái cây rỗng ruột kia bị gió thổi phát ra tiếng xào xạc, vào một đêm yên tĩnh không lạnh không nóng như thế này, quả thật làm người ta cảm thấy bình thản.
Ngưu quản gia dọn thức ăn đã được hâm nóng ra lần nữa, thuận đường đặt một bầu rượu lên bàn. Mạnh Cảnh Xuân sửng sốt, nói: "Ta đâu có nói muốn uống rượu đâu."
Ngưu quản gia không nói, cầm mâm lên, cúi đầu lui ra. Thẩm Anh vươn tay cầm lấy bầu rượu bằng sứ trắng, rót đầy một ly cho mình. Mạnh Cảnh Xuân đơ người.
Không phải là hắn không uống rượu à? Lần trước chẳng qua uống nhầm một hớp, ánh mắt liền giống như là muốn giết nàng, sao tự dưng hôm nay lại như vậy?
Thẩm Anh ngây người nhìn ly rượu, hình như đang suy nghĩ đến rất nhiều chuyện, nhưng lại không thể nói ra, chỉ có thể để nó thối rữa ở trong lòng. Rượu trên thế gian này, có một vài khiến người ta say, một số khác lại giết chết người. Mặc dù đã hiểu cực kỳ thấu đáo, sống chết của mình chẳng qua cũng chỉ là một tấm thẻ bị người khác dễ dàng nắm trong tay, nhưng không biết ly rượu có thể giết chết mình khi nào sẽ đến, cũng không biết còn có bao nhiêu ly rượu như thế sẽ được xuất ra từ trong tay mình.
Mạnh Cảnh Xuân thấy bộ dạng này của hắn thì hơi lo lắng, lặng lẽ dời bầu rượu kia đi, nhỏ giọng nói: “Nếu thân thể không được khỏe, Tướng gia vẫn nên ăn một ít cháo nóng thì tốt hơn, đừng đụng đến rượu......"
Thẩm Anh cũng không ngẩng đầu, hiện giờ thậm chí nhìn nàng, hắn cũng sợ. Tiếng khóc của Mạnh Quán La tám tuổi ở trong ngục, đến bây giờ vẫn như cơn ác mộng quấn lấy hắn nhiều năm, vậy mà sau một thời gian dài như vậy, khi gặp lại hắn cũng không thể nhận ra nàng.
Nỗi áy náy hổ thẹn tràn ngập trong lòng như sắp tràn ra ngoài, vừa rồi ở Chính sự đường, hắn khổ sở đến mức gần như không đứng dậy nổi. Vụ án Mạnh thái y mười một năm trước, chính là một cái hố sâu không thể vượt qua trong lòng hắn. Thời niên thiếu còn tưởng rằng trên đời này chắc chắn có công lý, tưởng rằng cuộc đời này hắn có thể sống vô tư thẳng thắn, cuối cùng chẳng qua cũng chỉ nhận được một câu “chẳng qua cũng chỉ đến thế” vô cùng bạc bẽo.
Mạnh Cảnh Xuân ngồi ở đối diện hắn, lặng lẽ và cơm ăn, nhìn hắn uống sạch rượu trong chén, cũng không dám hỏi nhiều nữa, chỉ đành phải vùi đầu ăn tiếp.
Đến khi nàng ăn hết cơm trong chén mình, Thẩm Anh vẫn còn chưa động đũa, bụng rỗng uống vài ly rượu. Mạnh Cảnh Xuân cau chặt mày, lỡ như Tướng gia uống say thì biết làm sao bây giờ? Người mà ngày thường không hề đụng tới rượu, một khi uống say không biết sẽ biến thành bộ dạng gì.
Nhưng Thẩm Anh lại đứng lên cực kỳ ngay ngắn, cũng không nói gì với nàng liền đi thẳng ra cửa. Mạnh Cảnh Xuân thở phào nhẹ nhõm, cũng không tồi, tửu lượng Tướng gia hình như khá tốt. Nhưng nàng vừa mới thở ra được một nửa, liền nghe được bên ngoài có tiếng gì ngã xuống.
Nàng ngu người, vội vàng đứng dậy chạy ra, thấy Thẩm Anh ngã quỵ trong luống hoa, không hề nhúc nhích.
Nàng lập tức đi qua, trầy vi tróc vẩy nâng hắn dậy, đưa ra ngón tay kiểm tra hô hấp của hắn, vẫn còn vững vàng, chắc là không có chuyện gì. Nàng lớn to đầu như vậy rồi, nhưng vẫn là lần đầu tiên thấy người uống say mà có dáng vẻ như vậy.
Mạnh Cảnh Xuân đỡ lấy hắn, có phần hơi quá sức, muốn gọi Ngưu quản gia tới giúp một tay. Nhưng Ngưu quản gia đang bận bịu ở sân sau, nàng gọi to mấy tiếng mà chả thấy ai đáp lại, rơi vào đường cùng đành phải dùng hết sức lực của mình đỡ Thẩm Anh đi về hướng phòng ngủ. Một nửa trọng lượng của Thẩm Anh đè lên trên người nàng, nàng oán thầm trong lòng, bình thường nhìn gầy như que tăm, sao lại nặng dữ vậy chứ?
Khó khăn lắm mới dìu hắn về tới phòng ngủ, Mạnh Cảnh Xuân không kịp thắp đèn, vất vả đỡ hắn đến bên giường, cởi giầy cởi vớ cho hắn, xong hết thì người nàng cũng mướt mồ hôi.
Nàng ngồi trên cái bệ thấp bên cạnh, thở phì phò, ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào xuyên qua khung cửa sổ giấy, thoạt nhìn có vẻ lành lạnh.
Mọi thứ đều tĩnh mịch, Mạnh Cảnh Xuân nhìn Thẩm Anh nằm im trên giường, trong lòng hắn có chuyện nhưng lại không biết nói cùng ai. Nàng kéo kéo cái bệ thấp lại gần giường, tay chống cằm nhìn vẻ mặt Thẩm Anh khi ngủ. Có phải khi người uống say ngủ mê man, khuôn mặt mới tháo xuống vẻ phòng bị cùng ngụy trang hay không? Mạnh Cảnh Xuân thấy câu nói này nhất định là lừa người. Dù đang ngủ say, khuôn mặt của Thẩm Anh cũng y chang như ngày thường, cô đơn, bạc phúc, đẩy người ra ngoài ngàn dặm, đôi khi cũng sẽ ôn nhu, nhưng khi lọt vào trong mắt nàng, vẫn cảm thấy hắn thật đáng thương.
Sống lâu hơn nàng tám năm, hẳn là có rất nhiều bí mật. Người mà có quá nhiều bí mật, e là rất khó ngủ ngon. Mạnh Cảnh Xuân nghĩ, hắn say khướt như vậy cũng tốt, ít ra đêm nay có thể ngon giấc.
Nàng nghĩ như vậy, lại vô thức vươn ngón tay ra, tháo đồ cột tóc cho hắn, tay dời xuống dưới, hơi do dự một chút nhưng vẫn cởi áo ngoài của hắn ra, nếu không cứ ngủ cả đêm như vậy, sáng ra có khi lại bị nhiễm phong hàn.
Nàng nhỏ con, tay cũng ngắn, bèn dứt khoát đạp lên bệ thấp, khom lưng cởi áo ngoài cho hắn. Đang khi nàng cởi đến tay áo, Thẩm Anh hơi cử động một chút, khiến người nàng nghiêng hẳn về trước, nhất thời mất trọng tâm, liền trực tiếp ngã đè lên người hắn.
Thẩm Anh rên lên một tiếng, lông mày cau chặt. Đầu gối Mạnh Cảnh Xuân đập vào mép giường, đau điếng người. Nàng vội vàng chống người dậy, co chân lên xoa xoa đầu gối, đến khi cơn đau dịu bớt, lại ngồi xổm trên giường, cẩn thận từng chút một cởi áo ngoài cho Thẩm Anh, kéo chăn mỏng trong giường đến, tỉ mỉ đắp kín cho hắn. Xong xuôi đâu đấy, nàng thở phào nhẹ nhõm, ôm chân ngồi tại mép giường, nghiêng đầu nhìn Thẩm Anh đang ngủ say sưa.
Đôi lông mày cau chặt khiến người ta nhìn mà cũng lo lắng thay. Mạnh Cảnh Xuân hơi mím môi, duỗi tay ra nhẹ nhàng để lên giữa hai hàng lông mày của hắn, thử vuốt phẳng.
Ngón tay bất tri bất giác trượt từ mi tâm đến sống mũi, lại một đường thẳng xuống khóe môi. Đến khi nàng phản ứng lại được thì thấy tay như bị phỏng, vội vàng rút về, tim đập bình bịch. Mạnh Cảnh Xuân nâng tay sờ sờ khuôn mặt hơi nóng lên, nhìn ánh trăng lành lạnh rọi trên mặt đất, trong lòng mới dần bình tĩnh lại.
Nàng chợt nhớ đến một giấc mơ, mặt lập tức đỏ bừng nóng cháy. Thật đúng là muốn mạng mà, nàng đang nghĩ cái quái gì vậy chứ? Nàng vội vàng vỗ vỗ ngực, quyết định xuống giường, nhưng chân nàng vừa mới ra được đến mép giường, liền có một bàn tay phủ lên cánh tay nàng.
Tim Mạnh Cảnh Xuân đập nhanh như ngựa phi, dù cho cách một lớp vải, nhưng nàng vẫn cảm nhận được độ ấm cùng sức nặng trên cánh tay mình.
Nàng quay đầu lại, thấy Thẩm Anh vẫn nhắm mắt. Nàng thăm dò đẩy nhẹ hắn: "Tướng gia tỉnh rồi sao? Hạ quan đến nhà bếp nấu chén canh giải rượu mang tới nhé?”
Nhưng Thẩm Anh lại không hề phản ứng gì, bàn tay vẫn gác lên cánh tay nàng như trước, không hề nhúc nhích.
Mạnh Cảnh Xuân thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng chuyển tay hắn đi, cảm giác khô ráo ấm nóng khiến nàng không tài nào bình phục lại hô hấp của mình được. Nàng nắm lấy bàn tay kia, ma xui quỷ khiến thế nào lại mở lòng bàn tay hắn ra.
Nàng không biết xem chỉ tay, nhưng thấy đường vân trên tay hắn lung tung lộn xộn, cũng đoán được không phải là người có mệnh tốt gì. Tuy có hơi mê tín, nhưng Mạnh Cảnh Xuân lại nguyện ý tin tưởng, hắn làm quan trong triều mười một năm cũng không vui vẻ gì. Thời niên thiếu cần cù học hành thi lấy công danh, một đường nhàn nhã thăng tiến, tuổi còn trẻ mà đã trên vạn người, trong bụng nhiều mưu lược, nhưng lại không biết có phải đã sớm làm trái với lòng mình hay không.
Trong lòng hắn, thế gian này có bộ dạng gì, Mạnh Cảnh Xuân thật sự rất muốn biết.
Nàng hơi thất thần, bàn tay bị nàng mở ra kia, lúc này lại nhẹ nhàng nắm lại, bao bọc ngón cái của nàng trong đó. Không nắm quá chặt, nhưng lại cực kỳ ấm áp, dường như có thể cách làn da, đi theo kinh mạch truyền thẳng vào lòng nàng.
Mạnh Cảnh Xuân bị xúc động như thế trong một khắc, ánh trăng lành lạnh chiếu vào phòng lại khiến cho người ta thấy hơi lạnh. Hốc mắt nàng hơi chua xót, trong lòng rầu rĩ, nắm chặt lấy bàn tay kia, cuộn tròn người lại nằm xuống bên mép ngoài, tầm mắt vừa vặn ở ngang môi hắn.
Nàng có phần sợ nhìn thấy hắn cau mày, nên không dám nhìn lên trên. Nàng nằm nghiêng như vậy, có thể cảm nhận được hơi thở thoang thoảng mang mùi rượu của Thẩm Anh, thong dong nhẹ nhàng, hình như ngủ rất an ổn.
Mạnh Cảnh Xuân như trút được gánh nặng, thở dài một hơi, nhắm mắt lại, duỗi ra tay kia, cách chăn mền ôm hắn.