Nàng nghĩ thế, vừa không có vẻ kinh ngạc, cũng không cảm thấy thất vọng.
Mạnh Cảnh Xuân thấy phản ứng này của nàng, thầm nghĩ có lẽ mình nên biểu đạt một ít vấn đề của mình, liền nói tiếp: “Hắn đã xuất gia rồi, cuộc sống hiện tại lại rất khá. Tẩu chỉ cảm thấy, không cần thiết phải quấy rầy hắn nữa. Muội nghĩ sao?”
Thẩm Đại Duyệt nghe ra ý trong lời nói của Mạnh Cảnh Xuân, đơn giản là Mạnh Cảnh Xuân đang bảo nàng không cần quá để tâm tới Trần Đình Phương, dù sao cũng đã là người cách xa khỏi hồng trần thế tục, tò mò về hắn sẽ chỉ tăng thêm phiền phức cho hắn thôi.
“Muội chỉ là......" Thẩm Đại Duyệt nhất thời không biết nên nói gì, vì thế chỉ nói tiếp: “Muội biết rồi.” Trên miệng nàng nói thế, nhưng sự thật lại ngược lại, nàng càng thêm tò mò về Trần Đình Phương. Nàng nghĩ, ngẫu nhiên đến thăm cũng không xem là quấy rầy, nếu Trần Đình Phương không thấy phiền, nàng cũng muốn thường xuyên đến gặp hắn.
Mạnh Cảnh Xuân lại chỉ biết nàng nhu thuận, thấy nàng nói thế, cũng không nói gì thêm nữa.
Đúng vào lúc này, tiểu hòa thượng Viên Tuệ vội vàng từ trong chùa chạy ra, trong tay còn xách một cái bao vải. Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn Thẩm Đại Duyệt, toét miệng cười: "Sư thúc nói cho hai vị nữ thí chủ một ít bánh hồng diệp mang về, ăn ngon lắm đấy.”
Hắn nói xong liền đưa hộp thức ăn tới, Thẩm Đại Duyệt nhìn Mạnh Cảnh Xuân bên cạnh một cái, Mạnh Cảnh Xuân nói: "Nhận đi.” Thẩm Đại Duyệt bấy giờ mới nhận lấy bọc vải đựng hộp thức ăn. Tiểu hòa thượng Viên Tuệ xoa xoa đầu, ngửa đầu nhìn Thẩm Đại Duyệt, nói: "Ta thấy nữ thí chủ rất có Phật duyên, nữ thí chủ có rảnh thì vào chùa nghe giảng kinh một chút được không."
Thẩm Đại Duyệt mấp máy môi, nhìn Mạnh Cảnh Xuân, lần này Mạnh Cảnh Xuân lại không mở miệng.
Cuối cùng nàng đành phải khách sáo nói: “Để xem sao. Gửi lời cám ơn đến sư thúc ngươi thay hai người bọn ta.”
Tiểu hòa thượng Viên Tuệ vẫy vẫy tay với Thẩm Đại Duyệt, ra hiệu cho nàng cúi đầu. Thẩm Đại Duyệt hơi hơi cúi người, Viên Tuệ dùng tay che miệng tới gần bên tai nàng, nhỏ giọng nói: "Rất nhiều nữ thí chủ thích sư thúc ta, nhưng những người đó đều là dung chi tục phấn, ít linh khí. Ta thấy nữ thí chủ nhìn rất tốt, mà hôm nay sư thúc ta còn đặc biệt đưa điểm tâm, đủ thấy sư thúc không phải là đầu gỗ, nữ thí chủ đừng nản lòng."
Hắn nhỏ giọng nói xong, hài lòng đứng thẳng người lại, theo khuôn theo mẫu chắp tay thành chữ thập hành lễ: "A di đà Phật, hai vị thí chủ đi đường suôn sẻ.”
Thẩm Đại Duyệt cũng đứng thẳng người lại, mỉm cười, ôm hộp thức ăn vào trong ngực, nói với Mạnh Cảnh Xuân: "Tẩu tẩu, đi chưa?”
Mạnh Cảnh Xuân hơi lo lắng, tiểu hòa thượng này chỉ nói hai ba câu đã lập tức khiến cho Thẩm Đại Duyệt vui vẻ, cũng không biết nói cái gì. Chẳng lẽ nha đầu này thật sự đặt lòng mình trên người Trần Đình Phương? Nhưng Trần Đình Phương...... chính là một người vô tâm mà.
Một người còn sống sờ sờ như Thẩm Đại Duyệt, nếu thực sự động tâm, Mạnh Cảnh Xuân muốn ngăn cũng không được.
Mạnh Cảnh Xuân nghĩ đến đây, cảm thấy cứ để từ từ xem coi sao, cũng không suy nghĩ nhiều tự tăng thêm phiền não cho mình, liền dẫn Thẩm Đại Duyệt đi về phủ.
***
Ngày hôm đó, Đổng Tiêu Dật chính thức đi đến Chính sự đường, phải ứng phó với một vài trường hợp tới bái phỏng, còn có rất nhiều chuyện đều muốn hiểu rõ từng cái một. Mọi công việc trong Chính sự đường đều do Thẩm Anh làm chủ, hiện nay lại có một bộ phận phải chuyển giao từ từ cho Đổng Tiêu Dật.
Thẩm Anh giải thích rõ cho nàng từng việc một, không hề ngại phiền, nói cực kỳ tỉ mỉ nghiêm túc.
Nhưng lời nói của hắn rơi vào tai Đổng Tiêu Dật lại có một ít cảm xúc như là trút được gánh nặng. Đổng Tiêu Dật bỗng cắt ngang hắn, hỏi: "Ngươi quyết định từ quan về quê à?”
Thẩm Anh cong nhẹ khóe môi, khép sổ ghi chép trong tay lại, nhìn thẳng vào Đổng Tiêu Dật ngồi đối diện, nói: “Sao lại khẳng định như thế?”
"Không biết." Đổng Tiêu Dật chợt nhìn hắn cười cười, "Có cảm giác như ngươi đã chán nản với mấy chuyện trong triều rồi, bây giờ chỉ là cố gắng cầm cự một hơi cuối, sau khi ta tới tiếp nhận, toàn thân ngươi đều thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay ngươi nói lảm nhảm một đống như vậy, giống như muốn ngày mai đi gấp luôn ấy.”
Thẩm Anh nghe vậy, chỉ cười nhẹ, cũng không giải thích gì, mở cuốn sổ ghi chép ra lần nữa, cúi đầu khẽ nói: "Đổng đại nhân nghĩ nhiều."
“Ta có nghĩ nhiều hay không, trong lòng ngươi biết rõ nhất.” Đổng Tiêu Dật thoáng hiểu được tâm tình của hắn, uể oải chán nản nhưng lại cố gắng chống đỡ, không biết ý nghĩa nằm ở nơi nào.
Không khí chợt trầm lặng, Thẩm Anh không vội nói tiếp với nàng cho xong, chỉ lấy từ trong tráp ra một con dấu, đưa cho nàng: “Con dấu này vốn do Trần tướng trông coi, bây giờ cũng giao cho Đổng đại nhân."
Đổng Tiêu Dật nhận lấy, ngọc thạch lạnh buốt nằm trong tay, chỉ một lát sau đã mang theo độ ấm cơ thể.
Thẩm Anh đứng dậy rót cho nàng một chén trà: “Trà hơi lạnh, uống tạm đi.”
Đổng Tiêu Dật ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên nói: “Khát vọng thời niên thiếu của ngươi, trong ngần ấy năm làm quan đã thực hiện được bao nhiêu?”
Sắc mặt Thẩm Anh bỗng chốc ngưng lại, im lặng một lúc lâu rồi mới ngồi xuống, chỉ chậm rãi nói một câu: “Được vài điều.”
"Cũng đủ rồi." Đổng Tiêu Dật than nhẹ, lưng dựa ra đằng sau, trên mặt lộ rõ vẻ lười nhác: “Con người có thể hoàn thành được vài sự kiện như thế lúc còn sống, đã là vô cùng thành tựu, không chừng còn được sử quan ghi chép lại vài dòng. Lúc đi học ngươi thông minh như thế, cố chấp đến mức dường như có chủ kiến của chính mình. Bây giờ nhìn ngươi thế này, cái gọi là chủ kiến lúc đó —— ‘Muốn rời khỏi đất Sở, muốn trở thành người khác với phụ thân’, ngược lại chỉ như một ý nguyện đơn thuần mà thôi.”
Thẩm Anh quay đầu đi, nhìn đống tấu chương chồng chất như núi nhỏ trong góc khuất, đôi mắt âm u, lại quay về, nhưng chỉ cười nhạt. Thời niên thiếu, hắn cho rằng biện pháp tốt nhất để rời khỏi đất Sở chính là đi thi, cảm thấy phương pháp tốt nhất để thực hiện lời nhiệt huyết đó chính là làm quan. Nhân khi đó, tạo nên quả hôm nay, bây giờ nghĩ lại, lại thấy căn bản không thể nghiên cứu kiểm tra.
"Quãng đời còn lại vẫn còn dài, có tính toán gì chưa?”
Thẩm Anh không trả lời nàng, đưa ra hai cuốn sổ ghi chép khác trong tay: “Xem xong cái này trước rồi hẵng nói tiếp.”
Đổng Tiêu Dật nhận lấy, khóe mắt liếc hắn một cái, bất chợt cảm thán: “Ngươi thoạt nhìn trẻ tuổi hơn ta.”
Thẩm Anh cũng không nâng đầu: "Vốn đã trẻ hơn Đổng đại nhân.”
Đổng Tiêu Dật cười cười: "Một tuổi mà thôi, cũng không biết ngượng mà nói trẻ hơn ta......"
“Thuộc hàng cô cô, hơn nữa sắp thành bà cô, vậy mà còn đi so đo trẻ hay không trẻ à.” Thẩm Anh nói rất hờ hững bâng quơ, nhưng chữ chữ lại lộ ra vẻ nhỏ mọn.
Nhưng chú ý của Đổng Tiêu Dật lại chỉ nằm trên từ “bà cô”, phút chốc ngồi thẳng người lại, trên mặt là vẻ vui mừng: “Chẳng lẽ Mạnh Cảnh Xuân đã?"
Thẩm Anh làm như lừa gạt được, nói: "Chỉ có thể là như thế.”
Đổng Tiêu Dật nghe xong, chỉ nói: "Ngươi cẩn thận sấm to mưa nhỏ." Xong rồi liền mở sổ ghi chép trong tay ra.
Trong phòng im ắng, Thẩm Anh vội vàng giải quyết hết mọi chuyện trong tay, ngoài phòng sắc trời tối dần, hắn đang định đốt đèn lên, khi ngẩng đầu lại thấy Đổng Tiêu Dật đã nằm gục xuống bàn mà ngủ.
Thẩm Anh đứng lên, lấy một tấm chăn bông từ trên giường nhỏ ở đằng sau, phủ lên người nàng, lại thấy canh giờ không còn sớm, lập tức dọn đồ về.
Hắn vừa đi đến hành lang, liền thấy một tiểu lại cấp bách chạy về hướng này, tiểu lại kia nhìn thấy hắn, vội khom người hành lễ, vẻ mặt khẩn trương, nói: "Hoàng thượng tới."
Thẩm Anh chợt cau mày, quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói: "Cải trang sao?"
Tiểu lại kia gật gật đầu, ấp úng nói: “Triệu công công mới vừa nói, nếu Tướng gia đang ở cùng với Đổng đại nhân, thì mời Tướng gia đi về trước."
Thẩm Anh mím môi, nói: “Biết rồi, ta đang định đi."
Tiểu lại kia liền lui sang một bên, nhường đường cho Thẩm Anh đi trước.
***
Lúc tân hoàng vào phòng, Đổng Tiêu Dật còn đang ngủ. Chăn bông trên người Đổng Tiêu Dật hơi trượt xuống, hắn liền khẽ kéo lên cho nàng. Đổng Tiêu Dật bừng tỉnh, giương mắt nhìn hắn, giọng nói khàn khàn vì mới tỉnh: “Sao bệ hạ lại tới đây......"
Hắn ngồi xuống chỗ của Thẩm Anh, nhìn một đống ghi chép cùng tấu chương trên bàn, nói: "Ngủ ngon không?”
Đổng Tiêu Dật cầm chén trà lên, nước lạnh rót vào cổ làm nàng tỉnh táo không ít. Bếp lò trong phòng chưa được nhóm lên, nàng thấy hơi lạnh, liền quấn chặt chăn bông trên người, cúi đầu hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Hắn nghe vậy, cũng không trả lời, đứng dậy nhóm bếp lò, xong rồi mới ngồi xuống nói: “Hôm nay rảnh rỗi, liền tới đây thăm nàng. Thời tiết chuyển lạnh, một lát nữa sẽ đưa nàng về.”
Đổng Tiêu Dật lại nói: "Không cần, ta vẫn còn vài thứ chưa xem xong.” Nàng dừng một chút: "Thẩm Anh đi khi nào?"
“Đi từ sớm rồi.” Hắn vừa nói vừa tiện tay lật một cuốn sổ ghi chép, “Trước khi đi còn đắp chăn bông cho nàng, rất là tri kỷ.”
Đổng Tiêu Dật nghe giọng điệu chua loét của hắn, cười nhạt: “Chẳng lẽ bệ hạ ăn giấm chua à?”
"Hắn? Thôi đi. Bây giờ Bình sự bên Đại Lý tự kia chính là trời của hắn, có cho hắn cũng không có cái gan này đâu.”
Đổng Tiêu Dật nghe ra tâm tình của hắn hôm nay rất tốt, cũng không nói gì, day day hốc mắt rồi cúi đầu xem sổ ghi chép, đọc được một lát lại nói: “Hôm qua ta nghe Tông Đình nói, Lễ bộ đang may gấp nữ quan phục theo các phẩm cấp, đây là do Thẩm Anh đề nghị hay là ý của bệ hạ?”
“Không phải Mạnh Cảnh Xuân là cháu gái của nàng sao?”
“Đúng vậy......"
“Bây giờ cháu gái nàng cũng không cần phải che giấu nữa, nàng nên vui mừng cho nàng ấy, cần gì phải xoắn xuýt xem là chủ ý của ai.”
Đổng Tiêu Dật nhẹ thở dài: "Đúng ha.”
“Số mệnh nàng ta tốt, cả một đường đều gặp quý nhân."
Đổng Tiêu Dật im lặng một lúc, thấy bên ngoài trời đã tối, khép sổ ghi chép lại, nói: "Hơi mệt rồi, đi thôi."
Tân hoàng đứng lên, đi cùng với Đổng Tiêu Dật ra khỏi cửa Chính sự đường. Vì cải trang xuất cung, ngay cả xe ngựa cũng không thu hút, Đổng Tiêu Dật lên xe liền dựa vào thành xe chợp mắt một chút, đầu lại bị hắn nhẹ nhàng kéo qua. Đổng Tiêu Dật tựa đầu vào vai hắn, thở ra một hơi như trút được gánh nặng.
Một đường đi đến quan xá, nhà bếp đã vắng vẻ lạnh tanh, Đổng Tiêu Dật bảo đói bụng, định đi ăn cơm, tân hoàng thấy xung quanh không có ai, liền cùng nàng tìm một chỗ trong góc ngồi xuống. Tiểu Lục trong nhà bếp thấy Đổng đại nhân tới, vội vàng đi tìm một ít nguyên liệu nấu ăn còn thừa, Đổng Tiêu Dật lại nói chỉ cần một chén cháo nóng là được.
Trong lúc đợi cơm, Đổng Tiêu Dật mệt đến mức muốn nằm xuống ngủ một giấc ngay lập tức. Nàng nâng tay ấn một đường từ huyệt thái dương tới khóe mắt, lại nhìn nhìn tân hoàng, bất chợt nói, giọng khàn khàn: "Hữu Xuyên, ta già rồi."
Hắn duỗi tay qua, ngón trỏ nhẹ nhàng để lên khóe mắt của nàng, ấm áp khô ráo truyền tới từ lòng bàn tay làm cho Đổng Tiêu Dật càng cảm thấy buồn ngủ, nàng nghe được tiếng than của hắn: “Chỉ là một nếp nhăn nhỏ mà thôi. Cho dù nàng có nếp nhăn đầy mặt, cũng vẫn là Đổng Tiêu Dật của trẫm.”
Đổng Tiêu Dật cười nhẹ, chuyển tay hắn đi, nhìn vào mắt hắn, nói: “Ta muốn một đứa......"
Nàng còn chưa kịp nói dứt lời, ngoài cửa bất chợt truyền tới một tiếng nói: "Muộn vậy rồi mà Đổng đại nhân cũng tới ăn cơm à.”