• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: HCTver2

“Vậy ngươi đã trải qua hôm nay hơn 3000 vạn lần ?”

“Đúng, nói chuẩn hơn thì hôm nay là vừa tròn 10 vạn năm.”

Một chỗ vắng vẻ trên cao của Vong Tiên Tông, Tần Y Y nghi hoặc nhìn thiếu niên đang chặn đường nàng.

“Nói điêu, có phải ngươi hạ độc với ta không?” Tần Y Y sắc mặt ửng hồng, tim đập nhanh dần, nàng biết mình trúng độc, hơn nữa còn trong thời gian không lâu.

Tần Y Y giơ tay chỉ vào trong địa đạo, bộ dáng như thể đã biết hết: "Ra đây đi, đám người xấu các ngươi đừng trốn nữa."

“Đừng lo, ta không phải đồng bọn của chúng.” Lâm Việt lên tiếng: “Nhưng mà nếu lại đi về phía trước thêm mấy trượng nữa, có lẽ sẽ chạm mặt đám người định hại ngươi đấy."

Tần Y Y bắt đầu thở dốc, “Sao ta phải tin tưởng một người rất đáng nghi như ngươi?”

“Tin hay không thì tùy, dù sao cũng chẳng phải là lần đầu thấy ngươi bị bắt.” Lâm Việt nhún vai, ngẩng đầu nhìn lên trời, nơi một tòa cung điện bằng băng cực lớn đang lơ lửng, “Ta ở trên kia đã nhìn thấy việc này rất nhiều lần, nên ta biết được tương lai của ngươi, ngươi sẽ bị người đằng trước bắt cóc đưa đến một gian phòng u tối, tiếp theo......”

“Im đi.” Tần Y Y nhìn theo ánh mắt hắn, “Không thể có chuyện đó, đấy là tẩm cung của mẫu thân, ngươi làm sao có thể tiến vào được?”

Lâm Việt nở nụ cười, "Ta không chỉ là đi vào, mà còn..."

“Đủ rồi, dù ngươi có nói gì đi nữa ta đều không tin!” Tần Y Y biết đám người phía sau đã sắp đuổi tới, không dông dài với Lâm Việt nữa, liền lách người qua.

Nhưng nàng mới chỉ đi được ba trượng, lập tức đã nhìn thấy mấy ánh lửa lập lòe ở phía xa.

Bây giờ đang là nửa đêm, từ xưa tới giờ Vong Tiên Tông vào lúc ban đêm đều là một màu đen kịt.

Vậy thì, ánh lửa là từ đâu xuất hiện?

Tần Y Y cảm giác sợ hãi vô cùng, vội vàng chạy về nhìn Lâm Việt với ánh mắt cầu cứu.

“Ta đã nói rồi, ngươi sẽ bị bắt đấy.” Lâm Việt chẳng những không quan tâm, còn cố tình huýt sáo một tiếng.

“Đừng gây tiếng động!” Tần Y Y vội vàng đưa tay che miệng hắn lại, đột nhiên, một hướng khác cũng xuất hiện ánh lửa le lói, “Trước sau đều là người xấu, ta nên làm gì bây giờ?”

Lâm Việt chỉ chỉ vào miệng mình, Tần Y Y hiểu ý, lập tức buông tay, "Tin rồi chứ?"

"Tin rồi, tin rồi!"

Quan sát ánh lửa chung quanh đang tiến lại gần, Tần Y Y còn dám nghi ngờ sao? Đương nhiên là phải gật đầu như gà con mổ thóc.

'Vậy đi tẩm cung mẫu thân ngươi thôi." Lâm Việt tiếp lời.

"Không thể nào, lối vào bị đám người kia chặn rồi." Tần Y Y lắc đầu chán nản.

Lâm Việt chẳng buồn giải thích, "Cứ đi theo ta là được."

Lâm Việt bước trước, Tần Y Y theo sau, hai người yên lặng đi trong bóng đêm, chui vào một địa đạo, bên trong đường ngang lối dọc nhiều vô số kể, nhưng Lâm Việt lại tỏ ra rất thông thạo y như ở nhà mình.

“Từ từ, vì sao ngươi biết chỗ này lại có mật đạo?” Tần Y Y để ý đằng sau, hình như quả thực không có người cùng đi theo.

“Đã đi qua rất nhiều lần.” Lâm Việt bâng quơ đáp.

Tần Y Y bám sát sau hắn, “Vong Tiên Tông của ta đề phòng nghiêm ngặt, ngươi lại không phải người nơi này, làm sao có thể trà trộn vào đây?”

“Dù ngươi nói ngươi đã trải qua ngày hôm nay hơn 3000 vạn lần, cũng vẫn bị bắt dễ dàng thôi.”

Lâm Việt mỉm cười, “Cùng một ngày là như nhau, cho nên ta có thể thử vô số cách phá giải, cho dù ngày thứ nhất thất bại, ngày thứ hai vẫn sẽ được thử lại.”

“Thất bại với ta, chẳng qua chỉ là việc loại bỏ một cách, cuối cùng cho đến một ngày sẽ có được phương pháp chuẩn xác.”

Lâm Việt tiếp tục: “Ta lại có đủ thời gian đi khám phá toàn bộ chỗ này, không chỉ Vong Tiên Tông, thậm chí toàn bộ thế giới, ta đều có thể liên tục tìm hiểu, cho nên tại sao ta có thể mang ngươi đi mật đạo này, đã hiểu rồi chứ?”

“Không hiểu.” Tần Y Y trong lòng giật mình, nhưng vẫn vểnh miệng, “Vậy mật đạo này thông tới đâu? Không phải là tẩm cung thật chứ?”

Lâm Việt gật đầu.

Tần Y Y lập tức kéo hắn lại, “Ngươi điên rồi, mẫu thân tu vi thâm sâu khó lường, nếu như bị phát hiện, nàng sẽ giết ngươi đấy.”

“Tiểu Thánh Nữ không sợ trời không sợ đất, bây giờ lại sợ ta bị giết sao?”

Nghe Lâm Việt nói, Tần Y Y phản bác: “Không phải là sợ ngươi chết, chỉ là hơi tiếc thôi, dù sao thì cũng khó mà gặp được người thú vị thế này.”

Lâm Việt cười cười, cô nàng này mặc dù đang chạy trốn, nhưng bản tính vẫn luôn trẻ con như vậy, Tiểu Thánh Nữ này được bảo vệ quá tốt, mới có thể nghé con không sợ cọp như vậy.

“Yên tâm, bên trong không có người.”

“Đúng là ở đây!” Tần Y Y ngó nghiêng bốn phía, không có người, “Sao ngươi biết mẫu thân không ở nơi này?”

“Ta đã nói rồi, "hôm nay" lặp lại tới mười vạn năm, ta đã tới nơi này rất nhiều lần.” Lâm Việt từ bàn gỗ ở tẩm cung, cầm lấy một con dao găm dài nửa xích, lại đi đến một góc, giơ tay phải lên đặt trên vách tường.

Lập tức, một hoa văn phức tạp hiện ra.

"Trận pháp? Vì sao tẩm cung của mẫu thân có trận pháp?"

Tần Y Y quan sát kỹ, nhận ra trận pháp này được bố trí cực kỳ tinh diệu, “Là Truyền Tống Trận!”

Lâm Việt gật đầu, “Ta tới đây lần thứ bảy phát hiện ra cái này, đây là bí mật của mẫu thân ngươi, chớ có nói ra ngoài.”

“Mà thôi.” Lâm Việt tiếp tục: "Dù sao tới bình minh là ngươi sẽ quên sạch."

“Bình minh..... Rốt cuộc là thật hay giả......” Tần Y Y nửa tin nửa ngờ, tiến lại, “Trận pháp đi tới đâu thế?”

“Sau núi của Vong Tiên Tông, chỗ đó có người đợi ngươi.” Lâm Việt cười nhạt.

“Ai?” Tần Y Y cảm giác ngày càng nóng, nàng bắt đầu có chút hơi kích động.

“Vẫn nhớ ánh lửa vừa nãy chứ? Họ muốn bắt ngươi tới hậu sơn cho người đang đợi ngươi kia, đi xem hắn một chút không?”

Tần Y Y mím môi một cái, “Nguy hiểm không?”

"Dĩ nhiên, nhưng cũng rất thú vị."

“Được, hôm nay ta muốn xem xem ai dám hại ta!” Tần Y Y nghe xong, tim đập rất nhanh.

Nàng luôn cảm thấy đi theo Lâm Việt có một loại cảm giác an toàn khó hiểu, giống như tất cả đều được hắn biết trước vậy.

Tần Y Y gật đầu, thần xui quỷ khiến cùng Lâm Việt đồng thời cùng nhau bước vào điểm sáng trong trận pháp.

Lúc hai người mở mắt, đã thấy trước mắt là dãy núi hoàn toàn trống trải, phía sau lưng là chỗ vừa nãy ở Vong Tiên Tông.

“Làm gì có ai đâu?”

“Đến rồi.”

Quả nhiên.

"Tại sao muộn như vậy, công tử đã chờ lâu lắm rồi!"

Ba người bịt mặt mặc trang phục màu đen, từ trong bóng đêm đi ra, nhìn thấy Tần Y Y liền sửng sốt, người đứng giữa tức giận nói: “Đáng chết, sao lại tỉnh dậy?”

“Rất thất vọng à?” Từ lời nói của Lâm Việt Tần Y Y xác định, ba người này quả nhiên đang chờ mình bị đem đến, chợt cả giận nói: “Tại Vong Tiên Tông lại dám bỏ thuốc với ta, các ngươi biết được kết cục chứ?”

Ba người quan sát kỹ, Tần Y Y mặc dù không có bất tỉnh, nhưng cũng chỉ có một thiếu niên khí tức không quá mạnh theo đằng sau mà thôi.

“Đám phế vật kia ngay cả các ngươi thậm chí còn không bắt được.”

Tên cầm đầu nhìn chằm chằm Lâm Việt, “Chẳng qua chỉ là một thằng nhãi tu vi Phàm cảnh cũng không có gì đáng sợ, trước đây chưa từng thấy ngươi, ở đâu xuất hiện đây?”

Lâm Việt mỉm cười, Tần Y Y nhíu mày, “Ta biết rồi, ngươi là người của Huyền U Trưởng lão!”

Ba tên áo đên đồng thời chấn kinh.

Người dẫn đầu hai mắt híp lại, “Tiểu Thánh Nữ mắt thật tinh tường, nhưng mà đã tới rồi, thì đừng làm công tử đợi nữa.”

"Công tử là ai? Cút! Ngươi....."

Tần Y Y bị dọa đến lùi bước về sau, một cánh tay vồ tới, ba người phối hợp ăn ý, một người lo Tần Y Y, hai người khác đồng thời tấn công tới Lâm Việt.

“Tiểu Thánh Nữ quả là không sợ chết, mang một tên phế vật Phàm cảnh còn dám đến tìm chúng ta báo thù, tự tìm đường chết!”

“Chậc, nói nhảm nhiều quá.” Lâm Việt chép miệng, một con dao găm hiện ra ánh sáng lạnh xuất hiện trong tay, chém tới người mặc áo đen ở gần hắn nhất!

Chỉ trong chớp mắt, người kia cảm thấy cổ họng lạnh buốt, lúc đưa tay che, lại chạm phải một con dao!

Người kia ngã xuống, Lâm Việt ra tay quá nhanh, tới nỗi hai người khác lúc này mới kịp phản ứng.

“Chết...... Chết rồi!”

“Mẹ nó, để ngươi biết được sự lợi hại của Linh cảnh!”

“Chết đi!”

Hai người khác vọt lên, Lâm Việt đưa tay một đao chém tới!

Vù!

“A, mắt ta!”

Lâm Việt một đạp đá bay hắn, lại lần nữa lao tới, tên cầm đầu bị dọa đến mức quỳ trên đất, quần ướt sạch!

“Đừng giết ta, đừng giết...”

Lâm Việt nói: “Lấy ra rồi.”

Người kia liền lộ ra cả khuôn mặt.

“Hà Định!” Tần Y Y lập tức nhận ra, “Đại đệ tử Huyền U Trưởng lão.”

Hà Định liên tục dập đầu, “Tiểu Thánh Nữ, việc này ta không liên quan, toàn bộ là công tử bảo ta làm.”

“Nói nhiều quá.” Đột nhiên, trong bóng tối, một cái thiếu niên áo trắng nhẹ nhàng bước ra.

“Tư Đồ Quyết, thì ra là ngươi!” Tần Y Y cảm thấy bản thân có gì đó rất không ổn, toàn thân nóng bức, ý thức hỗn loạn.

“Ngươi hạ độc gì cho ta?”

Tư Đồ Quyết quan sát cơ thể nóng bỏng có lồi có lõm của Tần Y Y, “Tiểu Thánh Nữ thần thánh không thể đụng vào, ngươi đoán thử ta hạ độc gì?”

Hắn có chút không kiên nhẫn, quát lên: “Vậy mà lại chết mất hai tên phế vật, Hà Định, ngươi ngay cả một tên nhãi Phàm cảnh đều không thể giải quyết, ngươi hẳn biết được kết quả.”

Hà Định không sợ hắn, nhưng lại sợ phụ thân Tư Đồ Quyết, Huyền U Trưởng lão.

Nghe lời nói, Hà Định toàn thân run rẩy, cắn răng, đột nhiên lao tới ra tay với Lâm Việt!

Nhưng mà...

Vèo!

Ánh dao nhanh như chớp đã xẹt qua!

Hà Định nằm im không nhúc nhích dưới đất, đã trở thành cái xác lạnh.

Trên tay, trên mặt Lâm Việt, máu me văng đầy.

“Có khăn tay không?”

Lâm Việt rất bình thản nói một câu, cực kỳ bình tĩnh, dường như không phải hắn giết người vậy.

Nhưng Lâm Việt càng bình tĩnh, Tư Đồ Quyết trong lòng càng sợ hãi.

Hắn lúc này mới nhận ra, thiếu niên trước mặt còn nhỏ hơn hắn, thế mà lại đáng sợ như vậy, “Ngươi, ngươi là ai?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang