• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: HCTver2.

Hà Đạo có vẻ rất khoái cái trò thọc gậy bánh xe này, con người có thân hình thấp bé, khuôn mặt gầy còm dơ xương, ánh mắt âm hiểm xảo trá, khẽ liếc Lăng Phong, nói móc:

-Xem ra Dạ Minh Nguyệt thích nam nhân có tiềm lực cao nha, hình như, thiếu niên kia tên Lâm Việt, năm nay cũng mới chỉ mười mấy tuổi, còn nhỏ hơn ngươi nhiều nha.

-Lâm Việt... Xem ra tình báo của ngươi còn nhanh chóng hơn ta nghĩ.

Lăng Phong nheo mắt lại, không biết nghĩ cái gì.

Hà Đạo nghe vậy, mỉm cười:

-Đừng quên chuyên môn của Phi Tiên Môn là gì, toàn bộ tin tức của Bắc Tinh Vực, đều xuất ra từ một tay tông môn ta đấy.

Lăng Phong lại hỏi:

-Vậy hắn là tới từ đâu?

Sắc mặt Hà Đạo lập tức xám xịt lại:

-Còn chưa tra ra được.

-Ngươi... Hừ, vậy mà vừa nãy còn tự hào lắm.

Lăng Phong mắng lại một câu, những tên bằng hữu dở hơi này, ngoại trừ việc thấy người gặp nạn chém thêm mấy nhát thì con mẹ nó, đúng là vô tích sự hết mức.

Nhưng tên kia lại cười đầy bí hiểm:

-Đừng tức giận, hôm nay hắn không tới đây còn đỡ, đã tới đây, chắc chắn sẽ phải mất mặt...

-Hử? Ý ngươi là...

-Nói thế còn không hiểu? Đây là hội đấu giá, ắt sẽ phải so tài lực, dù sao 2 vạn điểm Tiềm Lực hiện tại cũng chưa bẻ ra thành Diệu Thù được, ngươi đường đường một Thiếu chủ, chẳng lẽ còn sợ ít tiền hơn hắn sao?

Lăng Phong vuốt vuốt Trữ Vật Giới Chỉ của mình, lẩm bẩm:

-Có lý...

Trương Bạch Liên ngồi bên cạnh khinh bỉ cười, mắt nhìn chằm chằm Dạ Minh Nguyệt:

-Rốt cuộc tiện nhân kia có cái gì tốt, mà sao đám đàn ông ngu xuẩn này cứ phải tranh giành như vậy nhỉ?

Hiển nhiên, đây là một câu hỏi không cần câu trả lời.

Đơn giản là nàng nghe tiếng hò hét ồn ào đều toàn một màu lấy lòng Dạ Minh Nguyệt, máu đàn bà nổi lên, ghen tị rồi.

Hà Đạo quay sang:

-Ngươi làm sao mà hiểu được, nữ nhân càng khó đoạt được thì càng quý giá, nhìn lại ngươi xem, ài...

Trương Bạch Liên tức giận, quát:

-Ta cũng là nữ nhân ngươi không đoạt được đấy!

Hà Đạo giật mình, nuốt nước bọt:

-Đúng, đúng.

Trong lòng thì thầm nghĩ, làm sao cái bà cô này hôm nay lại dễ tức giận như vậy cơ chứ.

...

Trên đài, Dạ Minh Nguyệt phất tay một cái, một luồng sáng từ con rồng bắn ra, rơi trên đài đấu giá, ánh sáng mờ đi, lộ ra một khối kim loại màu đen lơ lửng trong đó.

Nàng cất tiếng:

-Bảo vật thứ nhất, chính là miếng sắt này.

Ánh mắt của mọi người dồn cả vào vật phẩm.

Là một miếng sắt lớn chừng hơn bàn tay một ít, trên thân có mấy vệt đỏ thẫm, nhìn qua y chang như một miếng sắt bị rỉ sét.

-Dạ tiểu thư, có phải nhầm hay không?

-Cái thứ này cũng gọi là bảo vật cho được?

-Đúng vậy, tông môn chúng ta còn có vô số binh khí hỏng hóc, nếu tiểu thư cần, ta có thể đưa đến đấy mấy vạn cân, còn tốt hơn cái vật này.

Tần Vô Niệm thì quan sát một lúc rồi mỉm cười hỏi Lâm Việt:

-Lâm huynh, có nhận ra điều đặc biệt của miếng sắt này chưa?

Hắn chỉ nhún vai, không quan tâm lắm:

-Bình thường thôi, cùng lắm 300 vạn là hết cỡ.

Mấy người xung quanh bất ngờ, Lạc Tuyết Y tò mò hỏi:

-Công tử, vì sao ngài đã bảo là bình thường, lại còn nói đáng giá 300 vạn Diệu Thù?

Hắn không trả lời nàng, chỉ mỉm cười thần bí với Tần Vô Niệm, Vô Niệm cũng hiểu ý, hai người đều im lặng, bỏ lại một đám người chả hiểu mô tê gì cả.

Dạ Minh Nguyệt không có giải thích thêm gì nữa, tuyên bố thẳng thừng:

-Giá khởi điểm, 10 vạn Diệu Thù, 1 lần tăng giá không thể ít hơn 5000.

Phía dưới, đám người còn chưa hết huyên náo, một giọng nói đã vang lên:

-Năm mươi vạn.

Không ai khác, chính là Lăng Phong.

-Minh Nguyệt, bất kể như thế nào ta đều ủng hộ nàng.

Hắn hô lớn.

-Ngu xuẩn, quả là một tên phá gia chi tử.

(Phá gia chi tử: tiêu xài hoang phí không biết tiết kiệm, cơ mà tiền tiêu là của người thân, chả có xu nào của mình cả.)

-Ta mà là cha của tên này, chắc chắn sẽ hối hận làm sao lại có đứa con này.

Lăng Phong thì chẳng quan tâm, lúc đầu nghe còn có chút ngại, bây giờ thì lỗ tai hắn đã sớm đóng kén rồi.

-Hừ, các ngươi thì biết cái gì chứ? Có giỏi thì cũng vung tiền ra đi, không thì đừng nhiều lời.

Dạ Minh Nguyệt đứng trên đài, thấy món thứ nhất mà ở dưới đã vang lên tiếng chửi bới, trong lòng lại càng thêm ghét bỏ Lăng Phong.

-Một trăm vạn.

Trong lúc ấy, lại có thêm một người ra giá.

Mọi người nhìn lại, ra là Bích Lạc Thượng Thanh Cung.

Bọn người Hà Đạo khó hiểu:

-Tần Vô Niệm làm sao lần này lại tham gia vào vậy chứ?

Nhưng họ nhầm, không phải là Vô Niệm công tử, cũng không phải bất kỳ thành viên nào của Bích Lạc Thượng Thanh Cung giơ tay báo giá, mà là một cô nàng, là Lạc Tuyết Y.

-Công tử, muốn mua thật sao?

Lạc Tuyết Y ngập ngừng hỏi lại, nàng nghĩ mình có thể bước vào đây đã là may mắn lắm rồi, thế quái nào Lâm Việt còn để nàng cạnh tranh giúp.

Bị nhiều người nhìn như vậy, đã thế còn toàn là những người của thế lực nổi danh trong Bắc Tinh Vực, nàng cảm thấy có chút sợ hãi trong lòng.

-Biết làm sao được, bây giờ giơ tay thì mỏi lắm.

Lâm Việt tựa má lên tay trái, mỉm cười đáp lại.

Dạ Minh Nguyệt cũng nhìn sang, nhìn mà nàng không để ý đến cái giá của Lạc Tuyết Y, lại đi nhìn chằm chằm cái vòng tay màu đen đính đá tím kia.

Rõ ràng chỉ là một vật tầm thường, nhưng mà lúc nàng muốn, lại bị tặng cho người khác, đã thế cách tặng còn trêu ngươi như vậy, làm nàng vẫn còn ghi hận trong lòng đây.

-Một trăm vạn Diệu Thù lần một.

Nhưng công việc và việc riêng là hai chuyện khác nhau, nàng vẫn phải làm tròn trách nhiệm của mình.

Lăng Phong nhìn Lạc Tuyết Y, thầm mắng: "Còn mẹ nó, tên Lâm Việt này muốn so tài lực với ta sao?"

Hà Đạo ngồi cạnh cười lớn:

-Lăng thiếu, không ngờ ngươi còn chưa đi làm phiền hắn, hắn đã đến gây chuyện với ngươi.

Lăng Phong tức giận, lại báo giá:

-Một trăm năm mươi vạn.

Lạc Tuyết Y liền rụt tay về, thế nhưng chưa kịp rút lại, đã bị Lâm Việt đưa tay bắt lấy, nhắc:

-Từ từ, cứ giơ tiếp, tăng giá lên là được.

Nàng có chút hoang mang:

-Công tử, bao nhiêu mới được?

Lâm Việt trở tay trái, vuốt cằm, nhìn sang Tần Vô Niệm:

-Tần huynh, huynh nghĩ sao?

Vô Niệm thoáng trầm ngâm rồi bật cười:

-Chi bằng... dứt khoát luôn đi.

-Hợp lý.

Lâm Việt mỉm cười, quay sang Lạc Tuyết Y, nhìn nàng.

Cố nhiên là nàng hiểu ý.

-Ba trăm... Ba trăm vạn.

Tuyết Y có chút sợ sệt, thế nên là âm thanh có hơi lớn, lại lần nữa thu hút ánh mắt toàn thể mọi người.

-Ba trăm vạn? Tên này bị điên rồi à?

Lăng Phong quát lớn, Hà Đạo cùng Trương Bạch Liên cũng kinh ngạc nhìn nhau, đều nghĩ thầm: "Xem ra tên này gặp phải kình địch rồi."

Người sau thì lên tiếng:

-Nam nhân, quả đúng không có ai bình thường hết.

Nhưng mà nhìn Lâm Việt mấy lần, nàng lại nói:

-Nhưng mà nam nhân đẹp trai như vậy, hẳn là rất tuyệt đây.

Qua phút bất ngờ, có mấy người thấy Lâm Việt bên cạnh, liền hiểu ra mọi chuyện:

-Ta nhớ rồi, người kia là người hôm nay không thèm nể nang Dạ Minh Nguyệt đấy, chỉ một cái vòng tay mà Lăng Phong mua với giá trăm vạn hắn còn không bán, không ngờ cũng lắm tiền đấy chứ.

-Lăng Phong lần này đá phải tấm sắt rồi, ta xem ra lần này hắn không thể lấy ra thêm mấy trăm vạn đi mua một miếng sắt hỏng về đâu.

Lăng Phong máu chó lên não, lại định ra giá, nhưng bị hộ vệ đi cùng ngăn lại:

-Lăng thiếu, dừng lại thôi, còn có nhiều món nữa, không cần vội.

Hai người này, không những là người bảo vệ hắn an toàn, mà còn là người hộ đạo của hắn, đồng thời cũng là thủ hạ của Điện chủ đương nhiệm phái ra để trông chừng, ngăn con trai mình làm mấy chuyện ngu xuẩn.

Được khuyên ngăn kịp thời, hắn cũng kịp bình tĩnh lại, thu tay về:

-Cứ đợi đấy, ngươi sẽ không huênh hoang được lâu nữa đâu.

-Ba trăm vạn Diệu Thù lần một.

-Ba trăm vạn Diệu Thù lần hai.

-Ba trăm vạn Diệu Thù lần ba, thành giao.

(Thành giao: mua bán hoàn tất, không thể rút lui nữa.)

Dạ Minh Nguyệt bất đắc dĩ phất tay, luồng sáng bay về phía Lạc Tuyết Y, lơ lửng trước mặt nàng.

Nàng nhận lấy đồ, nhưng rồi lại luống cuống ngay, bởi vì... nàng không có Diệu Thù để trả a.

Đưa mắt cầu cứu Lâm Việt, lúc bấy giờ hắn mới đưa tay lại, điều khiển Trữ Vật Giới Chỉ, vô số Diệu Thù điên cuồng bay ra ngoài.

Luồng sáng dường như có lực hấp dẫn, toàn bộ Diệu Thù đều chui tọt vào trong đó, nhưng chỉ vừa đúng 300 vạn, không thừa một xu không thiếu một cắc, rồi nó cũng không quay lại sàn đấu giá, mà bay trở lại miệng con rồng.

Cầm miếng sắt lên, Lạc Tuyết Y cung kính đưa lại cho hắn.

-Tần huynh, chất lượng tốt đấy.

Lâm Việt cầm lên, ngắm nghía một lần rồi thuận tay ném cho Tần Vô Niệm.

Vô Niệm cầm lấy, quan sát thêm lần nữa, gật gù:

-Không tệ, quả là nguyên liệu tuyệt hảo để rèn Hộ Tâm Giáp, Lâm huynh lần này mua không lỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK