• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: HCTver2.

Người còn lại nghe vậy, gật đầu đồng ý: "Đương nhiên, ngươi nhìn điểm tiềm lực của hắn liền biết rồi, nói lời vô nghĩa này làm gì? Nhưng mà... Chúng ta nên làm gì tiếp đây?"

"Hừm... chúng ta có lẽ không thể giết hắn ở đây, cứ bắt đem về cho Tông chủ tự mình định đoạt vậy."

"Được."

Không nhiều lời, hai người đạp không lao tới.

Lâm Việt cũng không sợ đánh nhau, nhưng lúc đang định xuất chiêu, lại nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên.

"Tại lãnh địa của Dạ Vương Thành, lại còn dám động thủ sao?"

Một nữ tử áo trắng xuất hiện trên bầu trời, Diệu Khí ngưng kết thành hình dáng liên hoa, mỗi một bước đều điểm lên khoảng không một đóa sen rực rỡ, khí thế phi phàm, tựa như Cửu Thiên Tiên Nữ!

"Bán bộ Siêu Thoát Cảnh!"

Lạc Tuyết Y nhíu mày, hôm nay là cái ngày gì đen đủi vậy, hội phó tạo phản, đến cổng Dạ Vương Thành lại đụng phải phiền phức lớn như này.

Nhưng mà để cho nàng cảm giác khổ sở nhất là, mình rõ ràng vô cùng khiêm tốn, không hề đi gây chuyện, nhưng mà Lôi Vân Tông vẫn giận cá chém thớt.

Nàng chỉ có thể tự an ủi bản thân, đây là thế giới kẻ mạnh làm chủ, người yếu không có quyền lên tiếng, đừng có mà nghĩ đến công bằng ở đây.

"Các hạ là?" Hai Siêu Thoát Cảnh của Lôi Vân Tông đồng loạt ngừng tay, nhíu mày nhìn về cô gái kia.

"Dạ Minh Nguyệt."

Cô nàng từ từ lên tiếng, Lăng Phong vừa nãy đã muốn ra tay ngăn nàng lại, nhưng thực lực cách biệt không ít, ngăn không nổi.

Hai lão già giật mình, vội vàng ôm quyền bái; "Thì ra là Đại Tiểu thư Dạ Vương Thành, tiểu nhân nghe danh đã lâu."

Trong lòng hai người âm thầm kêu than, Dạ Vương Thành xem ra đã chú ý đến rồi.

Chuyện này, e rằng khó làm!

Xác Lôi Tung đã được cẩn thận chuyển lên trên tàu.

Nhưng dường như vẫn không cam lòng, một người lên tiếng: "Chúng ta Thiếu Tông chủ là vì đến Đấu Giá Hội, bây giờ lại xảy ra chuyện ngoài cổng thành, chuyện này..."

Dạ Minh Nguyệt không nể nang gì, ngắt lời: "Thì sao? Liên quan đến Dạ Vương Thành không?"

Hai lão già đồng thời cứng họng, không ngờ đối phương lại như vậy, nhưng vẫn cố lên tiếng: "Vậy chúng ta đem người Phi Vân thương hội về, để Tông chủ tự xử lý."

Nhưng kết quả không khác là bao, một lần nữa bọn hắn lại bị ngắt lời: "Họ là khách tới Dạ Vương Thành, không thể mang."

Không khí căng thẳng, giương cung bạt kiếm.

Dạ Minh nguyệt xưa nay nổi tiếng kiêu ngạo lạnh lùng, Dạ Vương Thành lại chiếm giữ gần như toàn bộ lưu lượng Diệu Thù trong Bắc Tinh Vực, cho nên nàng cũng không cần phải xem sắc mặt người khác mà nói chuyện.

Cơ mà một người con gái như vậy, lại có thể cứu Phi Vân thương hội, một cái thương hội mạt hạng khỏi tay của Lôi Vân Tông?

"Không thể nào, Lôi thiếu làm sao có thể chết vô nghĩa như vậy, việc này Lôi Vân Tông ta muốn một câu trả lời công bằng!"

Hai Sieu Thoát Cảnh liếc mắt ra hiệu cho nhau, sau đó đồng loạt lao đến đám người Lạc Tuyết Y, không thèm quan tâm đến Dạ Minh Nguyệt nữa.

"Hừ, làm càn." Nàng không có hành động nào, chỉ nhẹ nhàng phất tay, lập tức mấy chục người từ trong thành xuất hiện, đều là Chuyển Luân Cảnh, chia làm hai hàng đứng song song.

Mọi người vây quanh bị khí thế mạnh mẽ kia chấn nhiếp cho kinh hồn bạt vía, cả đời họ e rằng chưa lúc nào thấy được nhiều cao thủ Chuyển Luân Cảnh như vậy, ước chừng hơn 50 người, sắp xếp thành một thế trận nào đó.

Một ông lão mặc áo xám đi ra, có vẻ là thủ lĩnh của đội hộ vệ này, cười lớn: "Ha ha ha, Lôi Vân Tông quả là có can đảm, Dạ Vương Thành làm việc gì cũng đều cần hỏi ý kiến đám các người sao?"

Nói rồi, ông lão chắp tay cúi người với Minh Nguyệt: "Tinh Hà nghênh đón chậm trễ, không ngờ Tiểu thư quay về sớm vậy, mong ngài thứ lỗi."

Nàng vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng thái độ đã tốt hơn, dù sao cũng là người mình: "Trên đường gặp phải người Lăng Thiên Điện, tiện đường đi nhờ, sớm hơn dự tính mấy canh giờ mà thôi, không sao."

"Còn xin Trưởng lão ngài đứng dậy thôi."

Nàng phất tay ra hiệu cho Tinh hà đứng lên, sau đó quét mắt về phái Lôi Vân Tông.

"Lôi Thiếu chủ bất tài mà kiêu ngạo, cưỡng ép tiếp nhân áp lực Tiềm Lực Quang trụ cao 2 vạn thước, Dạ Vương Thành vô cùng thương tiếc."

"Trưởng lão, xem ra Lôi Vân Tông cũng không còn lòng dạ nào mà tham gia đấu giá, mời họ về đi thôi."

Hai câu liền hợp thức hóa cái chết của Lôi Tung, đồng thời hạ lệnh trục khách, lưu loát chuyên nghiệp, quả nhiên là người thế lực lớn.

"Dạ Tiểu thư, ngươi..." Hai Siêu Thoát Cảnh sắc mặt giận dữ.

Còn chưa kịp nói hết, đã lần thứ 3 bị chặn họng.

"Mời Lôi Vân Tông quay về, không tiễn!" Tinh Hà phất tay, hơn mười Chuyển Luân Cảnh tiến lên, ngăn cản hai lão già.

Dĩ nhiên, âm thanh họ phát ra cũng không phải là tầm thường, mà là đã được tăng cường bởi tu vi của họ.

Tuy cảnh giới không bằng, nhưng họ lại ăn ở chỗ người đông, chồng lên nhau, hiệu quả lập tức tăng vọt, thậm chí không gian còn có chút chấn động, khí thể kinh khủng làm mọi người sợ hãi một phen.

Thảm nhất là người Lôi Vân Tông đứng mũi chịu sào, ai nấy đều tái nhợt vô lực, không ít người bị chấn hộc máu, hai Siêu Thoát Cảnh dù cho bị ảnh hưởng rất ít, nhưng sắc mặt đã sớm đen như đít nồi nông dân.

"Chuyện hôm nay, Lôi Vân Tông nhớ kỹ, cáo từ!"

Một người tức giận quát lên, phi hạm khổng lồ quay đầu, rời khỏi thành.

Sóng gió kết thúc.

Nhân vật chính lại là người Phi Vân thương hội.

Đám già trên thuyền đã sớm run lẩy bẩy, nào có chú ý đến mấy trăm ánh mắt đang nhìn vào họ.

Chỉ là những người mạt hạng trong xã hội, nhưng ai ngờ, bây giờ nguyên nhân vì họ mà cả những thượng vị giả như Tinh Hà cùng Minh Nguyệt cũng ra mặt.

Vốn dĩ ngay cả tư cách đi qua cổng thành lớn cũng không có, bây giờ lại là tâm điểm của mọi người.

Ngoại từu người Tinh Hà mang tới, không ít người xung quanh cũng chú ý đến điểm này.

Nhưng Trưởng lão còn chưa lên tiếng, Dạ Minh Nguyệt đã tiến lên trước, ôm quyền trước Phi Vân thương hạm: "Dạ Vương Thành Dạ Minh Nguyệt, thỉnh các hạ cho biết quý tính đại danh?"

Đám già trên thuyền lập tức xua tay: "Đại nhân, việc này không liên quan gì đến chúng ta, hắn không phải người của bọn ta."

Họ cảm thấy Lâm Việt có lẽ đã phạm phải sai lầm chết người nào đó, có lẽ là giết Lôi Tung, tội danh này đủ để cho thương hội của bọn hắn biến mất vinh viễn khỏi vũ trụ này luôn rồi.

Lạc Tuyết Y vẫn cứng rắn: "Vị này là bằng hữu của ta, Dạ Đại Tiểu thử nếu có phật ý, Tuyết Y ta nguyện thay hắn gánh chịu."

"Đại ca ca, đừng sợ." San nhi cũng đi lên, chắn trước người hắn.

Dạ Minh Nguyệt cau mày, "Nói vậy, ba người bọn hắn không có liên quan gì đến các ngươi?"

Lạc Tuyết Y im lặng không nói, Phi Vân thương hội thì tranh nhau kêu lớn, chỉ sợ nàng không nghe rõ: "Không, không, chúng ta không biết 3 người bọn chúng."

Còn có mấy người thấp giọng rỉ tai Tuyết Y: "Hội trưởng, ngươi nói lời phải giữ lời đó."

Chỉ có nàng trong lòng thì đắng ngắt, tự chế giễu: "Thì ra ta cố gắng nhiều như vậy, đổi lại được cái này đây."

Phía trước, Tinh Hà tiến lên một bước, thì thầm với Dạ Minh Nguyệt mấy câu, chỉ thấy nàng gật đầu.

Nàng bước lên nói: "Đã vậy, ba vị chính là khách quý của Dạ Vương Thành, mời đến nghinh Khách Điện, chúng ta đã chuẩn bị xong nghi lễ."

Dạ Minh Nguyệt tự thân mời, là cung cách cấp cao nhất của nơi này.

Lại nói, Nghinh Khách Điện là nơi mà những Tông chủ đại tông mới có thể tiến vào.

Nhưng mà, Lâm Việt lại được nàng mời vào.

"Hả? Khách quý... Nghinh Khách Điện..."

"Không phải trị tội sao? Sao lại..."

Đám già kia đã sớm trợn mắt há mồm nhìn sự việc nghịch chuyển quá nhanh.

Có mấy người nhanh trí lại nhỏ giọng với Tuyết Y: "Hội trưởng, chúng ta..."

Lâm Việt đã đạp không mà lên.

Lạc Tuyết Y biết đây là cơ hội cuối cùng hắn cho mình, lại nghĩ đến sự bạc bẽo của thương hội, chẳng mất nhiều thời gian đã có thể quyết định:

"Thương hội vừa nãy đã nói không có quan hệ với ta, từ này về sau, ta cũng sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với thương hội cả!"

Đầu tiên là hội phó làm phản, sau rồi đám người ham sống sợ chết này lại liên tục làm nàng thất vọng, dù cho đây có là tâm huyết của chồng nàng thì cũng đã không thể giữ nàng lại được nữa rồi.

(Vì có chồng mới rồi còn gì nhỉ? =)) )

"Hội trưởng!"

"Xin ngươi, mang theo chúng ta a."

Lạc Tuyết Y ôm San nhi, tu vi nàng cũng ngang với Lâm Việt, Nhất Nhiên Chuyển Luân Cảnh, có thể đuổi kịp hắn.

Mọi người xung quanh, mỗi người đều có ý nghĩ riêng.

Đừng đùa, vừa nãy Lôi Vân Tông đã định bắt bọn chúng đem về.

Bây giờ bắt đem tới cũng sẽ có tí chút phần thưởng chứ nhỉ?

Nghĩ vậy, không ít ánh mắt không có ý tốt quăng về phía Phi Vân thương hạm.

...

Bấy giờ Dạ Minh Nguyệt mới hỏi lại: "Hiện tại dám xin các hạ cho biết tính danh?"

Lâm Việt mỉm cười, tới gần nàng, theo phản xạ dịnh lùi ra sau nhưng lúc đối mắt với hắn, nàng cảm giác cơ thể không theo ý mình nữa, là Thần Niệm bị áp chế mà sinh ra, vốn dĩ khó mà phản kháng lại.

Nhìn từ xa, như thể hai người họ tâm đầu ý hợp thì thầm với nhau, thân mật vô cùng.

"Đáng chết, dám động vào Minh Nguyệt, ta muốn ngươi phải chết!"

Lăng Phong đứng từ xa trông thấy họ như vậy, tức giận lồng lộn quát lên.

Còn Dạ Minh Nguyệt, còn chưa kịp tức giận đã nghe thấy lời nói như gió thoảng qua tai từ thiếu niên trước mặt: "Để Quân Vô Thượng đến gặp ta, nhớ nói thêm, khắc tinh của hắn, đã tới!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK