• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: HCTver2.

Liễu Vô Ngân thở dài, không nhịn được lẩm bẩm: "Tiểu Thánh Tử quả nhiên thần cơ diệu toán, cái đám Xích Tiêu Các này sớm không đến muộn không tới, lại xuất hiện đúng lúc này, quả đúng là dẫn đệ tử tới đánh nhau."

(Thần cơ diệu toán = Tính toán như thần.)

Nghe vậy, tất cả các Trưởng lão đồng thời quay đầu nhìn về Lâm Việt. Thấy hắn đang núp đằng sau, hóa ra là đang thì thầm vào tai Kiếm Si Nhi cái gì đó.

Cầm Cơ cũng nhìn sang, không ngờ rằng vào thời điểm dầu sôi lửa bỏng như này, hắn vẫn còn tâm trạng đi trêu hoa ghẹo nguyệt.

"Tên khốn này!"

Cầm Cơ tức giận trừng mắt với Lâm Việt.

Hắn đang chăm chú nói chuyện với Kiếm Si Nhi, chợt cảm thấy có gì đó sai sai, mới ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt kì quái của mọi người và ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Tông chủ, Lâm Việt biết ngay là bị hiểu lầm, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, cúi đầu hỏi lại Kiếm Si Nhi, "Đã hiểu rồi chứ?"

Nàng gật đầu liên tục như gà mổ thóc, vừa gật vừa nhẩm lại lời dạy.

Lúc này Tiêu Danh Khuyết coi như không có chuyện gì xảy ra, bước tới ôm quyền với Lâm Việt: "Tiểu Thánh Tử anh tư lỗi lạc, tính toán như thần, chẳng hay bây giờ có đối sách thích hợp chăng?"

Hắn nhìn chằm chằm vào người trước mắt, "Hôm qua không phải Đệ Nhị Cung chủ rất không tán thành cách nghĩ của ta sao? Bây giờ hỏi như vậy là có ý gì?"

Tiêu Danh Khuyết sững người, hiểu hôm qua mình đã quá lời, để bị Lâm Việt ghi hận trong lòng đây.

Đứng cạnh đó, Đại Trưởng lão cũng tiến tới, thấp giọng với hắn, "Thánh Tử, chuyện của Đệ Tử Cung chủ, Tông chủ đã nói với ta rồi."

"Ờ, thì sao hả Đệ Nhất Cung chủ?"

Lâm Việt ánh mắt đầy thâm ý quan sát Mặc Hà, trong lòng cũng âm thầm khen ngợi sự khôn ngoan của Cầm Cơ, chẳng những có thể giải quyết được việc Huyền U không có trong tông, ngay cả tên Âm Khôi kia cũng dàn xếp xong xuôi cả.

Đại Trưởng lão nghe vậy lập tức nói: "Ta đây là cảm tạ ngài nhìn ra Đệ Tứ Cung chủ là phản đồ, bằng không chúng ta vẫn còn bị hắn che mắt đây, không ngờ tên đó lại âm hiểm xảo trá đến mức như vậy."

Nhị Trưởng lão cũng chớp lấy cơ hội, hùa theo: "Lúc trước đều là chúng ta bị phản tặc Âm Khôi lừa dối, mới làm ra việc chống lại Thánh Tử, quả thật cần phải xin lỗi ngài."

Lâm Việt nhún vai, "Hai vị Cung chủ đừng lo, Lâm mỗ không để trong lòng việc cỏn con ấy."

Có đúng là bị Âm Khôi lừa gạt không không quan trọng, được rèn luyện suốt 10 vạn năm, ngoại trừ đôi khi kiêu ngạo phách lối là sửa không xong thì những phương diện đối nhân xử thế khác, hắn đã hiểu ra rất nhiều.

Mặc Hà cùng Tiêu Danh Khuyết nghe vậy thì vui mừng ra mặt, đứng gần đó là Ngũ Trưởng lão, mặt mũi đã sầm lại, thầm mắng, "Hai tên chết tiệt gió chiều nào theo chiều ấy, đi cũng không gọi ta theo, khốn kiếp!"

Lâm Việt hiện nay thế như mặt trời ban trưa, không người có thể cản, đồng thời được Tông chủ và Thái Thượng Trưởng lão ủng hộ, Vong Tiên Tông hắn có thể tùy ý làm xằng làm bậy đều không có ai dám trách tội.

Chỉ vậy thì cũng thôi, không bột đố gột nên hồ, không có tí tài năng nào mà suốt ngày gây họa thì sớm muộn cũng sẽ có kết cục thảm hại mà thôi.

Nhưng điều đáng sợ là tên này lại thật có bản lĩnh lớn, mới xuất hiện chừng hai ngày đã làm ra không ít chuyện mà không ai có thể tưởng tượng nổi.

Vừa mới đến, còn không rõ lai lịch, trực tiếp được phong Thánh Tử.

Ngày hôm trước có xung đột với Thái Thượng Trưởng lão, ngày hôm sau Huyền U đã thành chó săn của hắn.

Có thể nói bây giờ Lâm Việt là chủ nhân của Vong Tiên Tông cũng không ngoa.

Quá mức kinh khủng.

Cả đêm qua Địa Tạng thức trắng không ngủ, càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng lo, sáng sớm đã chạy đến Đệ Tứ Cung định tìm Âm Khôi bàn cách giải quyết, ai ngờ vừa mới tới cửa cung, đã nhận được tin tức tử vong.

"Ai biết được hắn có thật là phản tặc hay không?" Ngũ Trưởng lão run rẩy, Tông chủ nói Tứ Trưởng lão là tên phản bội, mới ra tay giết chết không luận tội, nếu là thật thì cũng chẳng sao, nhưng nếu là giả?

Dù sao xác chết là không thể biện minh được a.

Như thế thì dám đắc tội với Lâm Việt ở Vong Tiên Tông, chẳng phải là tại sao chết cũng biết?

Sau lưng Địa Tạng đã lấm tấm mồ hôi lạnh, nào dám chần chờ nữa, vội vàng chạy tới bên hắn cười làm lành, "Thánh Tử, bây giờ chúng ta chỉ có thể dựa vào ngươi a."

Lâm Việt cười, xem ra tên này trông vai u bắp vế như vậy, hóa ra cũng cùng một giuộc với hai lão cáo già vừa nãy nha.

"Đệ Ngũ Cung chủ, Tiểu Thúy của Xuân Phong Lâu vừa mới mang thai nhỉ?" Lâm Việt cúi người thấp giọng nói thầm với Địa Tạng.

Câu này làm Ngũ Cung chủ giật mình, sợ hãi, "Thánh Tử, việc này tuyệt đối đừng nói cho Tông chủ biết!"

Hiện giờ, chẳng những là sau lưng, mà trên mặt hắn cũng sắp ướt đẫm luôn rồi.

Làm sao Thánh Tử lại biết việc này? Ta đã che giấu rất kỹ càng rồi mà?

Chẳng lẽ... Thánh Tử cũng từng đến Xuân Phong Lâu?

Ấy chết, lão hủ có chút lạc đề a.

Cơ mà sao hai tên Mặc cẩu cùng Tiêu cẩu đi xin lỗi thì không sao, cớ sao đến lượt ta lại nói mấy chuyện như này chứ?

Lâm Việt thấy đối phương hình như hiểu sai ý mình, mới bảo, "Đừng quá căng thẳng, ta muốn nói là Tiểu Thúy dù đã đồng ý với ngươi không tiếp khách, nhưng con người là có lòng tham tiền tài mà, mọi thứ đều có ngoại lệ nha."

Địa Tạng nghe xong, chỉ trong chớp mắt đã hiểu, hiểu hết, cảm thấy như từng con dao đang đâm cắt trong lòng!

Lâm Việt mặc dù chỉ nói bóng gió, hắn cũng không phải là hạng người trí kế vô song, nhưng làm đến chức vị Cung chủ Trưởng lão, nào có là loại ngu đần, làm sao có thể không nghe ra được điểm chính trong lời của hắn.

"Làm sao... làm sao Thánh Tử có thể biết được?"

"Ngươi không cần biết, chỉ cần ngươi biết sau này nên đi theo ai, ta tất nhiên sẽ giúp cho người của mình rồi."

Địa Tạng ngó nhìn tứ phía, còn may Lâm Việt vẫn giữ ý kéo mình ra chỗ vắng, bằng không nhất định sẽ bị nghe thấy.

Hắn mới thấp giọng, "Thánh Tử, chuyện này mà là thật ta nhất định để mụ đàn bà kia sống dở chết dở."

"Ngũ Trưởng lão đừng giết chóc quá nhiều, dù sao nàng cũng là người mang thai." Lâm Việt nói, "Sau khi tra ra, xử lý lạnh."

Địa Tạng không hổ là một Cung chủ, đã lấy lại được bình tĩnh, cúi đầu, "Tuân lệnh Thánh Tử."

Đây là đang thể hiện thái độ quy thuận của hắn với Lâm Việt, bây giờ trong lòng hắn không chỉ có sự sợ hãi, mà còn có sự cảm kích rất lớn.

"Đại Trưởng lão, Nhị Trưởng lão, quả thật không tìm ra người thích hợp à?" Lâm Việt chắp tay sau lưng hỏi.

Dĩ nhiên câu trả lời của hai vị kia là lắc đầu quầy quậy.

"Thế thì cũng không nên để khách đợi lâu, thất lễ rồi, Kiếm Si Nhi, ngươi lên!" Lâm Việt cười cười.

Đám người Vong Tiên Tông giật mình, tu vi Kiếm Si Nhi hình như còn cách Chuyển Luân Cảnh rất xa a?

Cầm Cơ nhìn sang nàng, thấy nàng đã đồng ý, cũng không phản đối quyết định của hắn.

"Si Nhi sư muội, tuyệt đối không nên đi, nữ nhân béo kia rất đáng sợ."

"Làm sao sư muội có thể đánh lại ả?"

“Sư muội, đi lên nhất định cửu tử nhất sinh, đừng quá tin tưởng tiểu Thánh Vương a!”

"..."

Thấy Lâm Việt để cho Kiếm Si Nhi lên đài, không ít nam đệ tử liền khuyên nàng đừng ứng chiến.

Càng nhiều hơn thì quăng tới Lâm Việt từng ánh mắt oán giận.

Nếu ánh mắt có thể giết người, chắc hắn cũng đã từ trần không dưới ngàn lần.

Nhưng dù cho bọn họ có phí lời cỡ nào, Kiếm Si Nhi cũng không thèm để ý, đùa sao, có ngu mới đi nghe theo đám quần chúng kia a, nàng bước lên, nhanh chóng quan sát Cửu Tước, trong đầu liên tục suy nghĩ về những điều Lâm Việt đã nói.

"Đệ tử chân truyền Đệ Thập Nhị Cung Chủ, Kiếm Si Nhi, Tam Chuyển Phổ Độ Cảnh, ngay cả một chiêu của ta cũng không đỡ nổi, lên chịu chết à?"

Tiếng nói của nàng cũng không có nhỏ, đơn giản là tỉ lệ thuận với thể hình, nên là không chỉ Kiếm Si Nhi, cả Vong Tiên Tông cũng nghe rất rõ ràng.

"Đều tại Thánh Tử!"

"Ài, chúng ta dù vô dụng, nhưng vẫn hơn là để sư muội đánh thay a."

Nghe đám nam đệ tử cứ lải nhải dông dài như đàn bà, Đại Trưởng lão có chút khó chịu, "Đám đần chúng mày được bản tọa dạy dỗ nhiều năm cũng chỉ có một nhúm tu vi cỏn con, đã không dám vì tông môn mà chiến, lại còn dám ở đây xỉ vả Thánh Tử?"

Mặc Hà sắc mắt đã sớm đen sì, thầm quát mắng đám đệ tử ngu dốt của mình, lại đi nói xấu Lâm Việt, sợ hắn sống nhiều thấy ngán nên tiễn đưa trước đoạn đường?

Bây giờ chỉ có thể giận giữ dạy bảo đám đệ tử này một phen, hi vọng tên kia có thể không để trong lòng mà ghi hận hắn thôi.

Nhưng không chỉ có các nam đệ tử lo lắng, Dương Tình cũng trong lòng như có lửa đốt, sốt ruột hỏi Lâm Việt, "Thật sự sẽ an toàn chứ?"

"Đoán xem?"

Hắn trêu nàng một câu, đừng hỏi nhiều nha, xem đi rồi biết.

Trên đài, Kiếm Si Nhi chẳng thèm để tâm tới lời giễu cợt của đối thủ, tay phải tuốt Hồng Nguyệt Kiếm ra, quát, "Tới đi!"

"Đành vậy, muốn chết ta cũng không ngăn cản."

Cửu Tước giậm chân một cái, lập tức Diệu Khí đánh xuống, tản ra trăm hướng đánh về phía Kiếm Si Nhi, lưu lại những khe nứt nhỏ như hàng trăm con rết trên mặt đất!

"Ba bước về Càn, sáu bước hướng Chấn, ra chiêu!" Kiếm Si Nhi nhẩm lại một lần, quan sát vị trí một lần, lập tức di chuyển, khéo léo né tránh Diệu Khí tấn công, lại hoàn hảo xuất hiện ở một chỗ mới, nhanh chóng vận chuyển Thiên Diễn Kiếm Quyết, vung kiếm trong nháy mắt, một đạo kiếm khí phóng lên trời, "Kiếm Cửu!"

(Càn: hướng tây bắc, Chấn: hướng chính Đông.)

Kiếm khí xé gió bổ thẳng xuống Cửu Tước còn đang ngây người vì đánh ra hơn trăm tia Diệu Khí lại toàn bộ hụt, không những bị Kiếm Si Nhi dễ dàng né tránh mà còn nhân cơ hội phản kích.

"Đỡ ngươi một chiêu quá đơn giản." Cửu Tước giơ tay phải lên, cánh tay to lớn, vừa béo vừa nặng như một bức tường thép đỡ lấy kiếm khí, keng một tiếng, kiếm khí tiêu tán, mà Cửu Tước lui cũng chẳng lui lấy một bước.

"Tới lượt ta."

Cửu Tước vừa dứt lời, định ra tay nhưng không ngờ trên mặt đất đã lại xuất hiện ba đạo kiếm khí khác, dùng tốc độ cực nhanh mà chém tới nàng, hiển nhiên đây là chiêu thứ hai của Kiếm Si Nhi.

"Tốc độ cũng không tệ!" Cửu Tược khá bất ngờ trước việc này, hai chân dạng ra, hét lớn một tiếng, một bức tường Diệu Khí hình cái chuông bao bọc lấy nàng.

(A, có ai tinh ý thì đọc đoạn trên sẽ thấy cách xưng hô của 1, 2, 5 với LV không có chữ Tiểu nữa, chắc là sợ rồi nên không gọi là Tiểu Thánh Tử nữa ấy, với cả LV cũng không gọi 1, 2, 5 là Trưởng lão như gọi với Thái Thượng, 3, 7, 12 là Trưởng lão trước mặt mọi người, mà gọi Cung chủ, chắc ý chỉ phân biệt, như kiểu "bố ghim mày rồi đấy con chó ạ" =)) Còn nữa, tu vi của Kiếm Si Nhi lão tác này nhảy kinh quá, lúc solo với 7 mới Cửu Giai Linh Cảnh, thế mẹ nào bây giờ đã lên Tam Chuyển Phổ Độ Cảnh rồi? Nên là ở chỗ đi sang 7 thì ta sẽ sửa lại tu vi cho con nhỏ, nếu còn chỗ nào bất hợp lý mọi người nhớ bình luận để ta sửa nha =)))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK